Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 41: Quy tắc ngầm. Chịu tiếng xấu thay cho người khác




Editor: Trịnh Phương.

An Cẩn Du chợt nghe thấy có người đang gọi mình thì cũng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện người gọi mình chính là đồng nghiệp của mình và một thư ký, là một cô gái rất xinh đẹp.

Người nọ chợt nhìn sang không biết sao lại bỗng sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một chút chột dạ, rất nhanh sau đó đã bị cô ta ép vào đáy mắt, nghiêm mặt nói: "An Cẩn Du, quản lý tìm cô."

"A, tôi tới ngay." An Cẩn Du nhíu nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ lúc này quản lí tìm mình làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo vị thư ký kia vào phòng làm việc của quản lí. 

An Cẩn Du vừa mới bước vào của chính phòng làm việc liền cảm thấy không khí bên trong có chút không đúng, ánh mắt không tự chủ tìm tòi bên trong một lần, phát hiện không chỉ là ông chú Tổng giám đốc bụng bia háo sắc ở đây, mà Tổng giám đốc bộ phận tài vụ bên kia cũng đã tới. Lúc trước An Cẩn Du đã gặp người này mấy lần khi tới phòng tài vụ đưa bản báo cáo, nghe nói là một người trong gia tộc của chủ tịch tổng công ty, là người vô cùng ngang ngược càn rỡ, không để người khác trong mắt.

Thấy quản lý bộ phận tài vụ, trong lòng An Cẩn Du run lên, chợt có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, vị quản lý bộ phận tài vụ kia vừa thấy cô vào cửa liền rất coi thường, hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Cô chính là An Cẩn Du?"

Đầu ngón tay của An Cẩn Du run lên, khẽ gật đầu. Một giây kế tiếp, một phần văn kiện liền lập tức bay đến trước mặt cô, trực tiếp trượt đến   bên chân cô.

Cùng lúc đó, tiếng gầm vô cùng vang dội của quản lý bộ phận tài vụ cũng truyền vào tai cô, suýt nữa khiến cô ù tai: "Xem xem cô đã làm ra bao nhiêu sai lầm trong việc tổng kết thu chi? Nếu như không phải là người của bộ phận tài vụ chúng tôi cẩn thận, phát hiện có chỗ không đúng, công ty sẽ tổn thất vô cùng lớn, ai sẽ bồi thường cho những tổn thất kia của bộ phận? Cô sao? Chỉ bằng cô, cho dù có bán cô đi thì cũng không bồi thường nổi!"

Quản lý bộ phận tài vụ tức giận còn dùng giọng điệu khinh miệt làm sắc mặt An Cẩn Du có chút khó coi, khom người nhặt bản báo cáo dưới chân lên, liếc qua mấy cái liền phát hiện sai lầm trí mạng trong đó, không trách được quản lý bộ phận tài vụ lại tức giận như vậy. Nếu là người của bộ phận tài vụ dựa theo bản ghi chép này mà đi gây sức ép, đến lúc đó người đầu tiên phải gánh vác tội lỗi chỉ sợ sẽ là cô. Die&nd%anleq^uy*don

Nhưng chuyện này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là, xxx con mẹ nó, phần báo cáo này chính cô cũng không có một chút ấn tượng nào, sao có thể được làm từ tay của cô!

"Bản báo cáo này không phải là của tôi." An Cẩn Du vừa muốn giải thích, lại bị người lãnh đạo trực tiếp của mình, vị quản lý béo ú kia nhanh chóng cắt ngang.

"Quản lý, chuyện lần này là Tiểu An không đúng. Chỉ là, cô ấy vẫn còn ít tuổi, không thể so với những người đã làm lâu năm, khó tránh khỏi có chút sơ hở trong những việc khác, tạm tha cho cô ấy lần này thôi." Gương mặt của quản lí béo ú nở nụ cười, cười đến nỗi giống như phật Di Lặc mà nịnh nọt với quản lý tài vụ.

Quản lí tài vụ tuyệt đối không thèm để ý tới bộ dạng  này của lão ta, hừ lạnh một tiếng, nói: "Một người có kinh nghiệm còn có thể phạm sai lầm như vậy, kinh nghiệm của những năm trước đó, bọn họ mang cho chó ăn rồi sao? Tôi dùng nhiều tiền như vậy mướn bọn họ là vì muốn bọn họ cống hiến cho công ty chứ không phải phá hoại. Hơn nữa, loại chuyện như vậy là có thể tùy tiện tha thứ như không có chuyện gì xảy ra sao? Tha thứ một lần tức có lần thứ hai, lần này tha cho cô ta, không chừng lần sau còn có thể làm ra sai lầm lớn hơn. Tôi không nuôi nổi một thứ bỏ đi chỉ biết cản trở như vậy!"

"Này…" Vị quản lý béo tròn do dự một chút, quay đầu nhìn An Cẩn Du một cái, sau đó lại không để lại dấu vết mà nhìn tên đồng nghiệp bên cạnh An Cẩn Du một cái, hiển nhiên cũng tự hỏi bản thân có lợi ích gì đối với chính mình hay không.

Ngay từ lúc vị quản lí béo tròn kia lên tiếng, An Cẩn Du đã phát hiện ra có điều không đúng, sau lại nghe quản lý cầu cạnh cho mình nhưng thực ra là đẩy toàn bộ sai lầm lên người mình, trong lòng càng kinh ngạc.

Mà ở thấy người quản lí mập mạp kia có chút chột dạ nhìn cô bé ra ngoài gọi mình vừa nãy, lúc này vẫn còn rất hoang mang sợ hãi vẫy vẫy cái tay với ông ta, lúc bị mình phát hiện mà nhìn sang, cánh tay khẽ cứng lại, lúng túng ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng đã có câu trả lời. 

Phía trên phần báo cáo này đánh dấu ngày nộp là thứ năm tuần trước. Mà gần hai ngày cuối cùng, bởi vì có xảy ra một chút chuyện, công việc lập tức nhiều hơn không ít. Vì đẩy nhanh tốc độ, quản lý mập mạp liền mang công việc vốn phải cho cô bé kia làm, phân một nửa cho An Cẩn Du giúp một tay để đẩy nhanh tốc độ, cho nên thứ Sáu tuần trước An Cẩn Du gần như là làm việc tới đêm khuya mới thật không dễ dàng làm xong công việc công việc của mình, còn giúp cô bé kia làm một chút việc khác.

Chỉ là, dù thế nào thì An Cẩn Du cũng không có nghĩ đến, phân một nửa công việc, tăng thêm việc làm cho mình còn chưa tính, một nửa công việc mà cô gái kia làm còn xuất hiện sai lầm. Càng không nghĩ tới cuối cùng còn muốn bản thân cô đeo cái nồi đen tên sai lầm này.

Hai mắt An Cẩn Du tối sầm nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp không dám nhìn thẳng vào mình kia, trong đầu chợt thoáng qua chuyện đầu tiên mình bỏ sót từ trước tới nay.

Trước kia, trong phòng làm việc có người truyền tin rằng cô gái này cậy vào chính mình trẻ tuổi xinh đẹp, bò lên giường quản lý mập mạp kia, đã thành tiểu tình nhân của hắn. Quản lý đã sớm có vợ con, cô bé này cự tuyệt trèo cành cây cao mà cam nguyện làm tiểu tam, chấp nhận làm “người đẹp sống trong nhà vàng”(Kim ốc tàng kiều).

Khi đó An Cẩn Du cho rằng đây chẳng qua chỉ là chuyện cười, lại không nghĩ rằng sau đó mình sẽ vì "chuyện cười" này mà trở thành vật hy sinh vô tội nằm chịu oan ức, thật buồn cười.

Nghĩ như vậy, trên mặt An Cẩn Du không khỏi lộ ra mấy phần giễu cợt: "Ha ha…"

Quản lý tài vụ lại hiểu lầm biểu hiện của An Cẩn Du thành việc cô không thèm để ý tới lời mình nói, là ở cười nhạo vũ nhục mình, nhất thời nổi trận lôi đình, nói: "Cô có thái độ gì đó? Cô có biết tôi là người của một trong bốn gia tộc lớn nhất nước Z- nhà họ Bạch hay không? Cô có tin hiện tại liền công bố tất cả việc cô lầm, hơn nữa về sau khiến cô không thể lăn lộn ở các công khác không?"

Đáng tiếc, vị quản lí tài vụ này không biết là An Cẩn Du là người thích mềm không thích cứng, ghét nhất chính là người khác dùng lời lẽ nghiêm khắc ra lệnh, uy hiếp cô.

Nghe anh ta nói như vậy, An Cẩn Du bỗng quay đầu nhìn thật sâu vị quản lí tài vụ này một cái, cặp mắt kính gọng đen che đi đôi mắt xinh đẹp lóe ra mấy phần lạnh lẽo, khiến từng gặp qua không ít chuyện lớn như quản lí tài vụ theo bản năng cũng cảm thấy sống lưng khé run lên.

Chưa đợi anh ta kịp phản ứng, liền thấy An Cẩn Du lấy thẻ nhân viên ở trước ngực xuống, thẳng tay vứt vào mặt của anh ta, nói: "Không cần anh đuổi, tôi tự đi!"