Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 111-2: Chó cắn chó, miệng đầy lông (2)




Edit: Nhật Dương

Mặt khác, cuối cùng thì Lương Thu Tuệ cũng tỉnh táo lại sau khi bị Hạ Minh Hiên làm cho hoảng sợ, cô ta lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, xác định trên mặt không còn dấu vết gì, trang phục trên người cũng khôi phục lại vẻ thanh lịch hiền hậu thì mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất bước trở về khách sạn.

Nhưng không ngờ còn chưa tới cửa khách sạn đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vang lên dồn dập, sắc mặt Lương Thu Tuệ khẽ biến, bước chân cũng dần nhanh lên.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lương Thu Tuệ liếc mắt thấy đám người Diệp Linh đứng trước cửa khách sạn thì vội bước nhanh tới, lo lắng hỏi.

Diệp Linh thấy Lương Thu Tuệ trở về thì thở phào nhẹ nhõm: "Thu Tuệ, xem như cậu trở lại. Tụi mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, nghe nói là bên trong có người đánh nhau, có mấy người bị đánh rất thảm. Nếu không thì cũng không gọi xe cứu thương tới."

"Đang yên lành thì sao lại đánh nhau?" Sắc mặt Lương Thu Tuệ trắng bệch, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm xấu.

"Cũng không phải là......" Đám người Diệp Linh cũng cảm thấy mất hứng, khẽ nhíu mày, vừa định nói chuyện thì thấy mấy người được nâng ra ngoài, vội nói, "Mau nhìn mau nhìn, người được nâng ra rồi."

Lương Thu Tuệ nghe vậy thì vội quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy bóng người được nâng ra đầu tiên, hai tròng mắt chợt co lại, quần áo trên người kia...... Chẳng lẽ là......

"A, Thu Tuệ, cậu đi đâu vậy?" Đám người Diệp Linh thấy Lương Thu Tuệ đột ngột chạy về phía trước thì đều sợ hết hồn.

Lương Thu Tuệ cũng không để ý tới bọn họ, bước nhanh đến chỗ băng ca đầu tiên, liếc mắt nhìn người đàn ông đã thay đổi hoàn toàn, chỉ còn thoi thóp một hơi kia từ trên xuống dưới, cũng không dám đưa tay chạm vào, thử hỏi một câu: "Thiếu Minh?"

Người trên băng ca đang bị đau đớn hành hạ đến chết đi sống lại, chợt nghe thấy một giọng nữ quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, bỗng chốc mở mắt, gương mặt bị đánh đến xanh xanh tím tím giống như đầu heo lập tức ngóc lên, gầm nhẹ một tiếng với Lương Thu Tuệ: "Ừm......"

Lương Thu Tuệ sợ hết hồn, lại do xác định được thân phận của đối phương mà hai mắt khẽ trợn to, không dám tin nói: "Thiếu Minh, Thiếu Minh, thật sự là anh sao Thiếu Minh! Làm sao anh lại biến thành bộ dáng này? Là ai đánh anh thành như vậy? Thiếu Minh!"

Tiếng kêu của Lương Thu Tuệ thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây, Giang Thiếu Minh cũng tức giận đến mức thiếu chút nữa trợn mắt ngất ngay tại chỗ.

Người phụ nữ này, người phụ nữ này lại dám hô to tên anh ta trước bàn dân thiên hạ như vậy, là sợ người khác không biết anh ta bị người đánh sưng mặt sưng mũi, bộ dáng không người nhận ra sao? Vốn anh ta còn có thể an ủi mình, coi như mình bị đánh hơi thảm một chút nhưng cũng may mặt bị đánh thành như vậy thì mọi người không nhận ra được anh ta. Mặc dù được nâng ra thì cũng không có người biết đường đường là cậu hai nhà họ Giang lại bị người đánh đến mức ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra được, nhưng tất cả, tất cả đều bị người phụ nữ ngu xuẩn này phá hủy!

Giang Thiếu Minh gần như có thể cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứ hoặc trào phúng từ bốn phương tám hướng bắn tới, mà phần lớn những ánh mắt này đều do những người do người phụ nữ này mang tới bắn ra. Ý thức được điểm này thì sắc mặt Giang Thiếu Minh càng thêm khó coi, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, không ngừng thở hổn hển.

Nói trắng ra thì Giang Thiếu Minh và Lương Thu Tuệ đều là một dạng, là người đặc biệt coi trọng mặt mũi, mà hành động lần này của Lương Thu Tuệ không khác nào đánh vào mặt anh ta trước mặt mọi người. Hơn nữa bây giờ anh ta nghẹn một bụng hỏa, mắt thấy nhờ người phụ nữ này mà anh ta mới bị mấy người kia đánh thành như vậy, sau đó còn dùng mọi cách kêu người đến nhục nhã, từ góc độ nào đó mà nói thì cũng được tính là đồng lõa, như thế nào có thể không giận đâu?

Một lần nhớ lại những khuất nhục phải chịu trong toilet thì Giang Thiếu Minh càng không khống chế được cơn giận dữ, cả người đều giận đến mức run run. ///ddl☻q☻d//n.d//

Nhưng Lương Thu Tuệ lại không hề có một chút tự giác bị ghét bỏ nào, thấy Giang Thiếu Minh như vậy còn tưởng rằng anh ta nhớ lại những người đã đánh anh ta mà trong lòng tức giận, vội vươn tay vỗ vỗ ngực anh ta mà an ủi: "Thiếu Minh, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, nói cho em biết là ai lớn gan như vậy, ngay cả anh đều dám đánh! Em giúp anh nói với bác trai bác gái, hai bác nhất định sẽ lấy lại công đạo cho anh."

Tâm tư lúc này của Lương Thu Tuệ rất đơn giản, cô ta không dám lại đi trêu chọc Hạ Minh Hiên, câu không tới thì bây giờ trước mắt cô ta chỉ có một lựa chọn duy nhất là mặt hàng thứ phẩm này thôi. Dù sao thì dung mạo của anh ta cũng không đấu lại người khác, bị người đánh thành như vậy cũng tốt, cô ta có thể thừa dịp này quan tâm anh ta nhiều hơn. Đầu năm nay dệt hoa trên gấm đã không còn là mốt rồi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới thật sự là biện pháp hay.

Lúc này cô ta đối với Giang Thiếu Minh không rời không bỏ, không chỉ bản thân Giang Thiếu Minh sẽ bị cô ta cảm động mà ngay cả ba mẹ Giang Thiếu Minh nhất định cũng bị chính cô ta đả động, đến lúc đó có thể ngồi vững trên vị trí thiếu phu nhân của anh ta.

Bàn tính của Lương Thu Tuệ đánh ‘tách,tách’ vang dội, chỉ là dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ tới Giang Thiếu Minh chẳng những không vì lời nói của cô ta mà có chút cảm động nào, ngược lại càng thêm tức giận, nhất là bàn tay Lương Thu Tuệ vỗ vỗ bộ ngực anh ta đã biến khéo thành vụng mà đánh vào xương sườn bị gãy trên người khiến anh ta đau đến mức cả người đều co quắp.

Liều mạng dùng sức lực cuối cùng, Giang Thiếu Minh nâng người, dùng sức vươn tay lên.

‘Bốp’ một tiếng giòn vang, trong đêm tối và góc đường vắng vẻ càng thêm rõ ràng, cũng khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người,

Lúc ấy Lương Thu Tuệ đi tới vỗ vỗ ngực "thuận khí" cho Giang Thiếu Minh, căn bản không nghĩ tới Giang thiếu Minh lại đột nhiên động thủ với cô ta, hơn nữa còn ra tay ác như vậy, căn bản không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh té xuống đất.

"Thu Tuệ......" Đám người Diệp Linh thấy thế thì sợ hãi kêu lên, muốn vọt tới chỗ Thu Tuệ thì lại bị đám vệ sĩ áo đen cản lại.

Lương Thu Tuệ che nửa bên mặt khẽ sưng lên, dùng một đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Giang Thiếu Minh: "Thiếu Minh, anh......"

"Cút!" Giang Thiếu Minh dùng bàn tay trái còn tốt nắm chặt cáng băng ca, từ trên cao nhìn xuống Lương Thu Tuệ dưới đất, lớn tiếng giễu cợt, "Bác trai bác gái? Tôi nhổ vào, ba mẹ tôi là người mà một kỹ nữ như cô có thể tùy tiện gọi sao? Cho rằng tôi đối với cô tốt một chút là cô có thể thật sự trở thành thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Giang chúng tôi rồi hả? Chuyện cười! Nói cho cô biết, loại người đê tiện không biết bị bao nhiêu người đàn ông chơi qua như cô, ngay cả tư cách làm người hầu cho nhà họ Giang cũng không có!"

Giang Thiếu Minh vừa nói xong, trước cửa khách sạn náo nhiệt trở nên xôn xao, mặc kệ là đám bạn học cũ của Lương Thu Tuệ hay những người xa lạ không biết cô ta cũng vậy, từng người từng người đền xì xào bàn tán, thầm chỉ trỏ Lương Thu Tuệ.

Lương Thu Tuệ đã bị Giang Thiếu Minh đột nhiên trở mặt làm cho sợ choáng váng. Không nói Giang Thiếu Minh, ngay cả những người đàn ông từng theo cô ta không người nào là không nâng niu cưng chiều cô ta như bảo bối trong lòng bàn tay, cô ta chưa từng gặp qua trường hợp như bây giờ, nhất là ở trước mặt nhiều người đang vây xem như vậy.

Lập tức, Lương Thu Tuệ uất ức rơi nước mắt, cắn cắn môi, run rẩy nói: "Thiếu Minh, anh...... Sao anh có thể nói em như vậy? Em...... Em là thật lòng với anh mà! Mặc dù biết rõ anh đang lui tới với em nhưng bên ngoài vẫn nuôi mấy cô gái xinh như hoa như ngọc thì em cũng chưa từng oán trách một lời, chịu mọi mệt mỏi, giữ đúng khuôn phép bên cạnh anh, sao bây giờ anh có thể bởi vì cảm thấy em không bằng những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia mà đối xử với em như vậy chứ?"

Những lời của Lương Thu Tuệ khiến đám đông trước cửa khách sạn lại trở nên xôn xao, mọi người vốn đang chỉ trỏ Lương Thu Tuệ thì lập tức biến thành chỉ trỏ một nam một nữ này.

Giang Thiếu Minh không ngờ lúc này Lương Thu Tuệ còn dám cắn ngược lại anh ta nên giận quá hóa cười: "Người đàn bà đê tiện, đừng nói như cô rất cao thượng vậy, thật khó cho cô còn có chút tự biết rõ, biết mình hoa tàn ít bướm không bằng những cô gái như hoa như ngọc khác. Sở dĩ cô âm thầm không oán giận là bởi vì không phải do cô quang minh chính đại yêu tôi, mà bởi vì cô biết cô không có quyền lợi quản tôi! Cô nghĩ lại xem, sau khi chúng ta ở chung một chỗ thì mọi ăn mặc chi tiêu của cô, có cái nào không phải là do đòi hỏi tôi? Nếu không có tôi, cô có thể trôi qua cuộc sống xa xỉ như bây giờ sao?"

Giang Thiếu Minh cười lạnh liếc nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Lương Thu Tuệ, gương mặt vốn thảm không nỡ nhìn giờ càng thêm vặn vẹo đến đáng sợ: "Ngay cả hôm nay gặp mặt bạn học cũng do cô tiền trảm hậu tấu, trước đó cũng không thông báo cho tôi một tiếng đã tự tiện dùng thân phận bạn gái của tôi nhắn khách sạn chuẩn bị tiệc cho cô chiêu đãi những bạn học cũ này. Bớt dùng dáng vẻ thánh nữ kia để ghê tởm tôi đi, nói trắng ra là cô quả thật yêu thích tôi, nhưng cô yêu nhất là tiền của tôi, cô cầm tiền của tôi để thành toàn cho bản tính phung phí của mình, cầm tiền của tôi để thỏa mãn lòng hư vinh của cô, còn cầm tiền của tôi nuôi ‘tiểu bạch kiểm’ bên ngoài, cô cho rằng tôi không biết gì sao?"

Sắc mặt Lương Thu Tuệ vốn tái nhợt, nghe Giang Thiếu Minh nói xong thì càng thêm khó coi.

"Lúc trước tôi không nói là do nể tình cô theo tôi lâu như vậy nên mới mở một mắt nhắm một mắt, lại không nghĩ rằng cô càng ngày càng tệ hại hơn. A, thật sự xem tôi cái gì cũng không biết, coi tiền như rác sao? Còn có mặt mũi chỉ trích tôi nữa, đê tiện, từ giờ trở đi chúng ta chia tay, sau này chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì, tôi không muốn gặp lại cô nữa, cút!" Nói xong những lời này, Giang Thiếu Minh như đã dùng hết sức lựa cuối cùng, ngã đầu xuống băng ca, dường như đã muốn hôn mê.

Những nhân viên cứu hộ bị việc đôi tình nhân này cãi vả dọa cho kinh sợ cũng chợt giật mình tỉnh lại, vội vàng nâng người ra xe cứu thương, trong tích tắc cửa xe đóng lại, xe cứu thương nghênh ngang rời đi để lại một đám người ngây ra như phỗng trước cửa khách sạn.  //////n.d///

Không bao lâu rốt cuộc có người giật mình tỉnh lại, đám người bắt đầu xao động. Từng người từng người bạn học cũ nhận lời mời lúc trước, vẻ mặt lúc này giống như ăn phải vật gì bẩn, sắc mặt cực kỳ khó coi, đều hối hận sao mình lại ngây thơ tới đây tham gia cuộc họp mặt bạn học cũ buồn nôn này, thật là quá chán ghét mà.

Mà những người thuần túy xem náo nhiệt lại càng thêm không chút kiêng kị phát biểu cách nhìn của mình về màn kịch vừa rồi.

"Dựa vào, người phụ nữ kia thật ghê tởm, luôn miệng nói yêu người ta, lại cầm tiền của người khác đi ra ngoài tiêu xài, ăn chơi đàng điếm, còn chân đứng hai thuyền, nuôi đàn ông nữa."

"Đúng vậy, nhưng sao ông biết người ta chân đứng hai thuyền, nói không chừng chân người ta còn đồng thời đạp mấy con thuyền đâu? Ha ha......"

"Tôi nói, người phụ nữ kia tiện thì người đàn ông kia cũng không tốt hơn chỗ nào, cậy vào việc mình có tiền thì xem thường phụ nữ bình dân, mặc dù người phụ nữ kia cũng không khiến người ta xem trọng bao nhiêu. Chỉ là, ha ha, giọng điệu của người đàn ông kia cũng giống như say, thật xem mình rất cao quý vậy! Chỉ biết dùng tiền đập người thì đúng tra nam, nhà giàu mới nổi."

"Đúng vậy, đúng vậy, vừa bắt đầu còn tưởng rằng đây là tiết mục người đàn ông có tiền vì tiểu tam mà vứt bỏ vợ chứ, không ngờ đây lại là tiết mục tra nam tiện nữ vạch mặt lẫn nhau, diễn trò tức giận xé rách mặt trước công chúng, đặc sắc đặc sắc, thật là đặc sắc."

"Đúng thế, đúng thế, loại tra nam tiện nữ này rơi vào kết cục như vậy là đáng đời. Người khác thu thập bọn họ còn cảm thấy dơ tay mình, nên để bọn họ chó cắn chó, đấu tranh nội bộ đi."

"......"

Những tiếng chửi rủa như vậy vang lên rất nhiều, Giang Thiếu Minh được đưa lên xe cứu thương xong đã lập tức chạy đi, không cần để ý tới việc bị những người này mắng, nhưng Lương Thu Tuệ không có vận khí tốt như vậy.

Trên gò má của Lương Thu Tuệ còn in năm dấu tay đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến vô cùng thảm thiết, vừa thấy đã thương. Nếu như bình thường thì chỉ cần là một người đàn ông tương đối thân sĩ khi nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì thế nào cũng sẽ tiến lên nâng dậy rồi ôm vào lòng mà an ủi.

Nhưng hôm nay cô ta ngồi trên mặt đất lâu như vậy cũng không có bất kỳ người đàn ông nào chìa tay giúp đỡ cô ta, chẳng những không có mà những người đàn ông xung quanh đây còn tránh cô ta như tránh bò cạp, ngay cả đến gần một chút cũng không muốn.

Lương Thu Tuệ vô lực ngồi dưới đất, che mặt của mình lại, một mình hứng chịu những ánh mắt khinh miệt trào phúng và những tiếng chửi rủa xung quanh, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống. Hàm răng cắn chặt lấy đôi môi, bàn tay nắm lấy làn váy do dùng quá sức mà nổi lên gân xanh. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cuối xuống, trong đôi mắt lạnh như băng lộ ra sự thù hận sâu đậm.

Mà Lương Thu Tuệ hay Giang Thiếu Minh lẫn mọi người trong đó đều không phát hiện chỗ khúc quanh đầu đường cách đó không xa có một bóng dáng gầy yếu đang lén lút cất kỹ những tấm hình vừa chụp được, khuôn mặt lớn chừng bàn tay hiện lên sự vui vẻ đơn thuần, nhưng vẻ mặt vui mừng này sau khi nhìn thấy giao lộ sau lưng thì chợt cứng lại.

Một lúc sau mới nghe thấy trong con hẻm vắng vẻ kia truyền ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Hỏng bét, mình lại quên vừa rồi đi từ hướng nào tới rồi, trở về sẽ bị Khải Khải chê cười cho xem!"

Một mặt khác, xe vững vàng chạy trên đường phố ban đêm, Diệp Sơ Tinh liếc mắt nhìn An Cẩn Du đang ngủ say trong lòng Niếp Quân Hạo, nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của Niếp Quân Hạo thì thở dài nói: "Tiểu Du không thích đi bệnh viện, hoặc là nói rất bài xích đi bệnh viện. Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng có liên quan tới mẹ cô ấy, dường như năm đó mẹ tiểu Du bị bệnh nặng nên vào viện, sau đó thì không còn đi từ trong bệnh viện ra."

Cả người Niếp Quân Hạo đều chấn động, đây là lần đầu tiên anh nghe người khác nói về chuyện có liên quan tới An Cẩn Du nên tâm tình lúc này có chút phức tạp nói không ra lời.

Trong lúc An Cẩn Du ngủ mơ thì cảm thấy Niếp Quân Hạo dao động nên khó chịu khẽ giật giật mình. Niếp Quân Hạo thấy vậy thì lại cứng đờ, lần này ngay cả động cũng không dám động.

Diệp Sơ Tinh thấy An Cẩn Du giãy giụa thì cũng sợ hết hồn, sau đó thấy cô không tỉnh lại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: "Sau khi mẹ tiểu Du qua đời thì tiểu Du vẫn luôn bài xích bệnh viện. Làm bạn với cô ấy nhiều năm thì trừ hơn một năm trước, một người bạn tốt của chúng tôi bởi vì ngoài ý muốn mà nằm viện, tôi và An An đều không tiện đi chăm sóc, lúc đó không còn biện pháp nào nên tiểu Du mới ở đó một thời gian, thường xuyên ra vào bệnh viện thì tôi chưa thấy cô ấy đi bệnh viện bao giờ. Mặc kệ là bệnh nặng hay bệnh nhẹ đều tự mình uống thuốc, nếu nghiêm trọng thì đi phòng khám xem một chút rồi qua, cho nên hòm thuốc trong nhà tiểu Du gần như có đầy đủ mọi loại thuốc."

Diệp Sơ Tinh nói tới chỗ này thì nhìn An Cẩn Du đang chìm sâu trong giấc mộng một cái, thở dài nói: "Lúc nãy tôi ở bên cạnh nhìn thấy tiểu Du bị va đụng rất mạnh. Chỉ do tiểu Du không muốn đi bệnh viện nên cũng không còn biện pháp nào, trước kia cũng từng có mấy lần, tiểu Du bị cảm nặng, tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện, kết quả...... Cho nên lần này tôi...... Tôi không muốn ép cô ấy, đợi lát nữa trở về anh tìm chai rượu thuốc trong tủ thuốc xoa giúp cô ấy một chút, nếu ngày mai còn không thoải mái thì lại đưa cô ấy đến bệnh viện."

Niếp Quân Hạo gật đầu một cái, xem như đã hiểu vì sao lúc nãy Diệp Sơ Tinh mở miệng ngăn lại.

Mới đó mà Hạ Minh Hiên đã lái xe vào cổng chung cư, Hạ Minh Hiên đưa hai người An Cẩn Du đến dưới lầu.

Ngay lúc xe dừng hẳn, An Cẩn Du đã mơ màng tỉnh lại, khẽ hỏi: "Về đến nhà rồi sao?"

Niếp Quân Hạo nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng khẽ động, gật đầu một cái.

An Cẩn Du mở cửa xe đi ra ngoài, Diệp Sơ Tinh thấy thế thì có chút không yên lòng mà dặn dò Niếp Quân Hạo: "Tiểu Du giao cho anh, chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

Niếp Quân Hạo gật đầu, cũng bước xuống xe, lúc đóng cửa xe thì giọng nói của Hạ Minh Hiên từ phía trước truyền tới, mang theo chút lạnh lẽo: "Chuyện tối hôm nay mọi người không cần phải lo lắng, tôi sẽ xử lý."

Một câu tôi sẽ xử lý đã nói rõ lửa giận đang phun trào dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Hạ Minh Hiên, hai mắt Niếp Quân Hạo khẽ híp lại, mặc dù không thể tự mình ra tay dọn dẹp tên nhị thế tổ kia khiến anh có chút cáu, nhưng với thân phận bây giờ của anh, thật sự không quá thích hợp xử lý những chuyện này, hơn nữa trước đó cũng xem như xả giận một chút.

Niếp Quân Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Minh Hiên, hai người này lần đầu gặp gỡ đã đánh nhau, sau đó hai người đàn ông này còn trong sáng ngoài tối tranh nhau nhưng bởi vì hai người phụ nữ mà ăn ý đạt tới một nhận thức chung nào đó  .

Niếp Quân Hạo đóng mạnh cửa xe sau đó xoay người đi đến bên cạnh An Cẩn Du.

An Cẩn Du cười phất phất tay với Diệp Sơ Tinh, nhìn bề ngoài giống như không có chuyện gì nhưng bàn tay trái đang nắm chặt, căng cứng bên người đã bán đứng cô.

An Cẩn Du nhìn hai người Diệp Sơ Tinh đi xa, tự cho là che giấu không chê vào đâu được mà xoay người cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười nói với Niếp Quân Hạo: "Chúng ta cũng mau về nhà đi, khuya lắm rồi."

Nói xong đã cất bước chuẩn bị tự mình đi lên lại bị Niếp Quân Hạo kéo lại một tay.

An Cẩn Du hơi sững sờ, nghi ngờ nghiêng đầu nhìn Niếp Quân Hạo: "Làm sao vậy?"

Gương mặt Niếp Quân Hạo âm trầm, không nói gì, chỉ nhanh tay đâm trúng eo An Cẩn Du.

An Cẩn Du không ngờ Niếp Quân Hạo lại đột nhiên ra tay, nhất thời không kịp phòng bị, đau đến mức nhỏ giọng kêu lên, cả người cũng cong thành hình con tôm.

Niếp Quân Hạo nhìn thấy bộ dáng này của cô, trên mặt như có thêm một tầng sương lạnh, dường như không chút do dự, bước lên một bước, một tay ôm bả vai An Cẩn Du, một tay vòng qua đầu gối cô, hơi chút dùng sức đã dễ dàng bế An Cẩn Du lên.

An Cẩn Du còn chưa kịp phục hồi tinh thần sau cơn đau vừa tời đã chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, sợ đến mức cô lại hét lên một tiếng kinh hãi, theo phản xạ mà ôm lấy vật chống đỡ duy nhất trước mặt, cũng chính là cổ của Niếp Quân Hạo.

Đợi đến khi An Cẩn Du ý thức được chuyện gì xảy ra thì Niếp Quân Hạo đã ôm cô đi lên cầu thang.

"Niếp Quân Hạo, anh đang làm gì vậy? Mau thả tôi xuống! Bị người nhìn thấy thì phải làm sao?" An Cẩn Du khẽ đỏ mặt, có chút kinh hoảng khẽ nói.

"Đã hơn nửa đêm rồi, còn người nào không có việc gì mà mò mẫm đi dạo bên ngoài? Hơn nữa nhìn thấy thì nhìn thấy, có cái gì khẩn trương? Tôi ôm bạn gái tôi, thiên kinh địa nghĩa!" Niếp Quân Hạo nói như chuyện đương nhiên, sau khi nói xong còn cúi đầu nhìn An Cẩn Du một cái, bổ sung, "Còn nữa, không phải nói gọi tên của tôi sao, vừa rồi trong tiệc rượu không phải gọi rất tự nhiên sao? Sao bây giờ lại đổi lại rồi?"

Niếp Quân Hạo không đề cập tới chuyện này còn may, vừa nhắc tới thì An Cẩn Du càng thêm bất mãn, hừ lạnh một tiếng nói: "Cái này cũng không nên trách tôi, ban đầu chúng ta cũng đã nói rồi, tôi gọi tên anh, anh cũng không đi họp mặt bạn cũ, nhưng cuối cùng không phải là anh cũng đi sao, cho nên ước định trở thành phế thải!"

Niếp Quân Hạo cũng không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng cho là tôi không biết, nếu vừa rồi tôi không qua, cô đều có thể bị người phụ nữ ngu xuẩn kia khi dễ chết, cô đừng cho tôi được tiện nghi còn khoe mẻ."

"Người nào tiện nghi còn khoe mẻ, rõ ràng là anh không giữ chữ tín. Hừ, nhanh bỏ tôi xuống..., bị người thấy thì còn ra làm sao nữa? Tôi thật sự  không có việc gì, chính mình có thể đi lên."

Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du không nghe khuyên bảo, lại còn giãy giụa, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, dùng giọng điệu trầm thấp chưa từng có mà uy hiếp: "Cô đừng có mà lộn xộn, nếu không bây giờ tôi lập tức đưa cô tới bệnh viện. Bị tôi ôm lên hay là đi bệnh viện, chính cô chọn một."