Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 10: Nhân vật ghê gớm




Edit: hongheechan

Đường phố vắng vẻ tĩnh mịch đáng ngờ mấy giây, giống như bất thình lình tỉnh lại, trở nên càng huyên náo hơn trước kia.

“Oh My God, có phải tôi vừa xuất hiện ảo giác sai là ảo giác sai đúng không? Ai có thể tới nói cho tôi biết vừa rồi tôi giống như thấy được cao thủ võ lâm trong truyền thuyết không phải là thật đi!” Một người trong mấy cô gái đi theo sau lưng Niếp Quân Hạo kia chợt tỉnh lại, càng kích động bắt lấy người bạn bên cạnh lớn tiếng la lên.

“Không phải là một mình cậu, mới vừa rồi mình cũng nhìn thấy, cứ vèo một cái như vậy đã chạy trốn ra ngoài rồi. Chờ khi tỉnh hồn lại thì người nọ đã ôm đứa bé kia bay ra ngoài từ phía trước xe, là bay bay phải không?”

“Cho nên nói mới rồi thật sự không phải là do tôi hoa mắt mà thấy cái đó mà thật ra là đang quay phim ở đây đúng không nhưng tổ diễn kịch đâu lại không thấy?”

“Cậu ngốc sao mà có thể nói là đang quay phim? Cứ thấy mỹ nam cổ đại và xe hơi nhỏ cùng một chỗ là cậu lại coi thành phim xuyên không cẩu huyết sao? không có thường thức cũng muốn đọc nhiều sách sao?”

Cô bé kia vừa nói ra lời này, mấy thiếu nữ tụ tập ở giữa lại yên lặng mấy giây lần nữa, lúc sau phát ra một tiếng thét chói tai cao vút.

“Nói cách khác, mẹ nó những thứ kia đều không phải bản sao hiện trường, thật sự lần đầu tiên khi còn sống thấy cao thủ võ lâm chân tài thực học trong truyền thuyết đó, trời ạ, trời ạ.”

“Đúng vật, quả thật choáng rồi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút, có người nào chụp lại cảnh đó hay không? Có hay không?”

“Ai nha, quên mất, loại tình huống đó thì ai còn lo lắng cơ hội chụp ảnh cơ chứ, hu hu hu.”

“...” Này này, các tiểu cô nương, bây giờ điều nên quan tâm không phải là nhìn thấy ông chủ quán cà phê bên kia gần như sắp khóc rồi sao, còn có chủ xe chiếc xe xiêu vẹo sứt sẹo kia cũng không biết là sống hay chết. Sống chết ở trước mắt các cô mà các cô vẫn còn ở nơi này thảo luận loại chuyện như vậy thì thật sự là đúng hả?

Những người đi đường bên cạnh bị một ít biến cố vừa rồi làm cho khiếp sợ im lặng nhìn chăm chú vào mấy thiếu nữ lộ vẻ háo sắc ở chỗ đó, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện vừa rồi nếu những lời nói kia là sự thật, thì đây chính là lần đầu từ khi lớn như vậy thấy được trường hợp kình bạo đặc hiệu mà chỉ có thể thấy trong trong phim võ thuật, quá hoành tráng rồi.

Niếp Quân Hạo cúi đầu nhìn qua đứa bé mình ôm lấy một cái, lại phát hiện đứa bé kia cũng đang nhìn mình, cặp mắt thật to nghi ngờ lại tò mò nhìn chằm chằm mình, lúc sau lại nở ra một nụ cười nhàn nhạt với mình, giơ tay lên hướng cổ của Niếp Quân Hạo đòi ôm, kêu một tiếng giòn giã: “Anh.”

“...” Niếp Quân Hạo bị cái tiếng anh này hù dọa ra một thân nổi da gà, đối với chủng loại cái gì cũng không hiểu này, sinh vật chỉ biết dựa vào bản năng để hành động, từ trước đến giờ anh vẫn xin từ chối.

Ai biết mới vừa thấy cái hộp to đen sì đó xông tới đứa bé này, làm sao anh lại nhất thời đứt gân não học những võ lâm chính phái đạo mạo nghiêm trang thấy việc nghĩa là hăng hái làm chứ.

Lúc này bị đứa bé gọi, Niếp Quân Hạo mới phản ứng lại, thật sự giống như ném củ khoai lang phỏng tay, trực tiếp vứt đứa bé xuống đất, cau mày liếc mắt nhìn những người đi đường dần dần áp sát tới từ bốn bề, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nào biết vừa mới định xoay người chợt thấy ở dưới có hơi nặng nề, cúi đầu xem xét lại đối mặt với đôi mắt đen tròn của đứa bé kia.

“...”

“...”

Một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi lâu, Niếp Quân Hạo hít sâu một hơi, d~đl-q9đ quát khẽ: “Buông ra.”

Đứa bé ngớ người, lúc sau lại quật cường lắc, vẫn là sống chết níu lấy vạt áo Niếp Quân Hạo, kêu một câu giòn giã: “Anh.”

“...”

Niếp Quân Hạo bắt đầu tốn hơi thừa lời, giơ tay lên muốn cho đứa bé không rõ ràng tình trạng lắm này một chưởng, lại bị tiếng nói cách đó không xa truyền đến làm cho dừng động tác lại.

“Đậu Đậu.”

Đứa bé nghe được tiếng mà quay đầu nhìn lại, mừng rỡ kêu lên: “Ba”

Niếp Quân Hạo thừa dịp này một tay rút vạt áo bị đứa bé nắm trong tay ra, bước nhanh đi.

“A, đừng chạy.” Những thiếu nữ vừa thấy Niếp Quân Hạo chạy mất, lập tức nóng nảy đuổi theo, nhưng bản lĩnh của các cô thì làm sao qua được Niếp Quân Hạo, chỉ dùng một chút công phu, Niếp Quân Hạo đã hoàn toàn biến mất ở trước mặt mọi người.

“Ba.” Đứa bé bị Niếp Quân Hạo vứt xuống cũng không phát hiện ra Niếp Quân Hạo đã rời đi, vui vẻ không thôi vội vàng chạy tới phía người đàn ông trung niên cách mình không xa rồi đưa tay ra.

Tô Nghị một tay ôm lấy đứa bé vào bên trong lòng ngực, khẩn trương không thôi mà ngó nhìn trên dưới đứa bé, khi xác định bé thật sự chưa từng bị thương mới khẽ buông lỏng giọng điệu, nhỏ giọng hỏi: “Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hoặc là bị thương chỗ nào thì nói cho ba.”

Đứa bé được gọi là Đậu Đậu khéo léo lắc đầu, lúc sau giống như là nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Ba, anh.”

“Anh.” Tô Nghị ngớ ngẩn, một lát sau mới hiểu ra là chàng trai vừa cứu Đậu Đậu kia, vừa định hỏi thăm, đã nghe thấy một tiếng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

“Ai u, đây là có chuyện gì xảy ra vậy có đi một chút mà sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”

Sắc mặt Tô Nghị trầm xuống, ôm lấy Đậu Đậu, quay đầu nhìn về người phụ nữ trung niên đang thao thao bất tuyệt phía trước, lạnh lùng nói: “Thím Minh, thím mới vừa đi đâu vậy?”

Hôm nay Tô Nghị vừa đúng lúc ở chung quanh đây, biết được thím Minh đang mang theo Đậu Đậu chơi ở trong công viên bên này, nên thuận đường đưa hai người cùng trở về. di-nda nlqd Mới vừa lái xe đến bên tiệm bán hoa cách đường này thì phát hiện trong tiệm hoa này có hoa bách hợp bà xã anh thích nhất, lập tức dặn thím Minh ở trong xe coi đứa bé, để mình rời xe mua ít hoa. Đâu ngờ mình mới vừa ôm hoa từ trong tiệm ra ngoài, lập tức thấy một màn suýt nữa làm trái tim anh ngừng nhảy. Nếu không phải do chàng trai kia, Đậu Đậu sẽ như thế nào, anh không dám nghĩ.

“Tô tiên sinh, tôi.” Thím Minh lần đầu tiên thấy Tô Nghị tức giận lớn như vậy, sắc mặt có hơi khó coi, chột dạ nhét đồ vừa xuống xe mua đồ xuống.

Ánh mắt Tô Nghị sắc bén quét qua vật trong tay thím Minh, đáy mắt xẹt qua vẻ sáng tỏ, lạnh lùng nói: “Ngày mai, không cần đến nhà tôi nữa, tiền lương trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bảo thư ký của tôi đưa cho bà.”

Thím Minh kinh hãi, công việc của nhà họ Tô không những nhẹ nhõm, hơn nữa tiền lương cực kì lớn, lòng bà thật sự không muốn cứ mất đi phần công tác này như vậy. Muốn lên trước giải thích, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Nghị dọa cho trở lại.

“Tôi không cần một bảo mẫu tùy tiện để con tôi trên đường rồi chạy đi mua đồ.”

Thím Minh hít một hơi lạnh, ở dưới cái nhìn lạnh lẽo của Tô Nghị, run lẩy bẩy.

“Bà thất trách, tôi sẽ để thư ký nói cho bà biết quy tắc của công ty, tự giải quyết cho tốt.”

Khí thế cấp trên của Tô Nghị quá mức mãnh liệt, khiến những người qua đường kia kể cả thím Minh cũng có hơi ngừng thở, càng không cần nói đến biện giải không cần thiết, mà cuối cùng đánh vỡ trầm mặc cũng là chủ xe của chiếc xe BMW gây chuyện kia.

“Kẻ khốn kiếp nào dám đạp xe ông như vậy, không muốn sống thì con m* nó đi ra cho lão tử.”