Sáng hôm sau, Thẩm Lạc Ngưng còn thân đau nhấc thức dậy.
Cái tên Thiên Vũ chết tiệt này!
Hành cô suốt tối hôm qua khiến bây giờ cô ê ẩm cả người mà không thể la lên một tiếng nào do sợ mọi người nghe thấy.
Liếc sang thấy đối phương vẫn đang ngủ ngon lành mà cô lại càng tức giận hơn định lấy tay búng cho tên này một cái nhưng lại bị giữ tay lại.
" Vợ à đừng nghịch nữa! Em hành anh suốt tối qua rồi" Âu Mạc Thiên Vũ giọng nói chưa tỉnh ngủ hẳn nói.
Cái gì?
Ai mới là người hành chứ?
Cái tên này càng lúc càng quá đáng!
Cô không để ý đến Âu Mạc Thiên Vũ ngồi dậy đi ra khỏi lều.
Một tiếng sau đoàn người trên đỉnh núi chuẩn bị khởi hành.
Thẩm Lạc Ngưng bây giờ vẫn không thể không liếc Âu Mạc Thiên Vũ mấy cái thật sự muốn đấm chết hắn.
Đường đi về cũng giống đường đi lên nhưng cô lại cảm giác khó đi hơn.
Nhưng Âu Mạc Thiên Vũ vẫn có rất nhiều sức để đi và khuôn mặt còn tràn đầy hưng phấn nữa chứ đều đó khiến cho tất cả người ở đây đều ngạc nhiên.
Còn cô thì thừa biết có chuyện gì xảy ra nên cũng im lặng bước đi.
Đi được nữa đường cô cảm nhận được là đôi chân cô đang muốn gãy ra và không còn sức đi nữa.
Âu Mạc Thiên Vũ ngồi xuống định bế cô thì Thẩm Lạc Ngưng hét lên" Anh làm cái gì tôi vậy?"
Âu Mạc Thiên Vũ bình tĩnh đáp" Bế em!"
Rồi Âu Mạc Thiên Vũ bế cô lên đi tiếp còn cô thì ngượng không biết ngước mặt lên chỉ có thể úp mặt vào ngực Âu Mạc Thiên Vũ còn anh thì thấy hành động của cô thật đáng yêu.
Thật sự rất ngượng luôn nhưng vì cô muốn tương lai cô vẫn còn đôi chân này gắn trên người cô nên phải cố gắng thôi.
Âu Mạc Thiên Vũ thật sự đúng chuẩn người đàn ông hoàn hảo.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc dáng người thì cao ráo nhìn khí chất phong thái thì khỏi nói chỉ có chữ ngầu.
Còn nhìn lại cô thì chả có gì hết khiến cô tâm lí muốn ly hôn của cô càng trổi dậy mạnh mẽ hơn.
Mà cái tên này cũng khỏe thật đấy bế cô một đoạn đường luôn nhưng không có dấu hiệu mệt gì hết.
Đi đến dưới chân núi cả đoàn người đều đã thấm mệt mà mệt nhất là Âu Mạc Thiên Vũ vừa đi từ núi xuống mà cũng phải vừa bế cô.
Có thể đây là sự bù đắp cho tối hôm qua nhỉ?
Đi lên máy bay ai cũng ngồi đúng vị trí của mình để máy bay nhanh chóng xuất phát.
Mọi người ai cũng đã mệt nên nhanh chóng ăn no cái bụng rồi ngủ một giấc cho đã người.
" Em ăn cái này đi" bên chỗ cô và anh, Âu Mạc Thiên Vũ ân cần gắp thức ăn cho Thẩm Lạc Ngưng mà Thẩm Lạc Ngưng cũng không có ý định từ chối.
Chắc là cô cũng đã mệt rồi dù từ trên núi xuống người mệt là Âu Mạc Thiên Vũ.
Thẩm Lạc Ngưng thừa biết đều đó nên cũng đáp lễ bằng cách gắp cho anh món anh thích, giọng nói dịu hơn lúc trước" Anh cũng ăn đi"
Âu Mạc Thiên Vũ cười tươi nhìn Thẩm Lạc Ngưng đắm đuối khiến Thẩm Lạc Ngưng vô thức đỏ mặt.