Chú Đại khẽ đứng dậy bước về phía cửa hậu hướng ra sân bếp, mảnh sân nhỏ ngày trước có cái bể không mà Nam thường đi câu cá những ngày nghỉ học rồi mang về thả vào để để ăn dần. Hướng sang bên cạnh là nơi mà cái Tết năm ấy sau bao nhiêu năm chú Đại mới được ăn một cái tết truyền thống thực sự. Khi ấy ngôi nhà vẫn đầy ắp tiếng cười hạnh phúc, bà ngoại gói bánh chưng, ba chú cháu ngồi xem trầm trồ thán phục. Khi pháo hoa nổ cũng là lúc bà ngoại phát lì xì cho tất cả mọi người kèm theo nụ cười trìu mến.
Chú Đại vẫn còn nhớ đến từng chi tiết mỗi khi chú về đây được bà ngoại cùng hai anh em Nam chào đón. Chỗ chú đang đứng là nơi mâm cơm thường được đặt trên chiếc chiếu cói đã phai màu. Nhưng những bữa cơm lúc nào cũng vui vẻ, hôm nào có chú Đại là Nam lại nói câu:
" May quá có chú Đại nên mai cháu không phải ăn cơm nguội. "
Nhìn xuống dưới chân lúc này chỉ còn những thứ đồ đạc được vứt ngổn ngang, không ai dùng tới. Những hồi ức đó ngay lập tức bị Nam cắt ngang:
- - Nếu chú về đây chỉ để nhớ lại chuyện ngày xưa thì tốt nhất đừng về, bởi tất cả đã mất hết rồi.
Nó quá nhanh nhạy trong việc phán đoán tâm lý, cảm xúc của người khác. Hai năm trước nó chỉ là một thằng nhóc mới lớn. Luôn nghe theo sự chỉ bảo của chú Đại, lúc đó nó còn coi chú Đại là mục tiêu phấn đấu về cách sống sau này. Nhưng giờ đây, đối diện với chú Đại nó không còn e dè hay sợ hãi nữa. Nó thẳng thừng, không chỉ với chú Đại mà với bất cứ ai quan tâm nó đều khiến cho người đó phải chạnh lòng.
Chú Đại đáp:
- - Về ở với chú, với ông bà, với em Hạnh đi....Đừng như thế nữa, không chỉ bà ngoại mà còn rất nhiều người vẫn đang yêu thương cháu. Em Hạnh.....
Nam gắt lớn:
- - Nếu chú tới đây để thắp hương cho bà ngoại thì chú đã làm rồi, cháu cảm ơn điều đó....Còn chuyện chú vẫn muốn cháu đi khỏi đây thì cháu sẽ không chấp nhận. Chú đã hứa với bố cháu rằng sẽ lo cho cái Hạnh đầy đủ, lên người....Nếu thế thì chú đừng ép nó phải sống gần một thằng anh luôn mang lại tai họa như cháu. Ngôi nhà này là của ông bà để lại, khi ông mất cháu đã ở đây, khi bà mất cháu cũng ở đây......Nếu có chết thì cháu cũng sẽ chết ở đây. Còn ở nơi này không hoan nghênh những người muốn cháu từ bỏ chỗ này. Việc của chú là giữ đúng lời hứa chăm sóc cho cái Hạnh. Còn cháu, cháu không cần ai quan tâm cả. Chú cũng nên dừng ngay việc cho người theo dõi cháu lại.....Còn đây....
Nói xong, Nam tiến lại đống đồ cũ, nó lôi ra một cái hộp sắt...Nó mở nắp hộp rồi đổ ra nền nhà. Trước mặt chú Đại tiền từ trong hộp rơi xuống lả tả, không biết là bao nhiêu nhưng cũng không phải ít...Chẳng cần suy nghĩ chú Đại cũng có thể đoán được đây là số tiền những tháng qua chú Đại chuyển cho nó để nó chi tiêu trong cuộc sống. Chú Đại sững người bởi hành động của Nam, nó buông cái hộp sắt rơi xuống đất rồi nói:
- - Chú thấy đấy, không cần tiền của chú thì cháu vẫn sống được suốt thời gian qua. Thế nên chú không cần phải lo cho cháu. Chỉ cần lo cho em cháu là được rồi.....Còn từ nay cháu sẽ không nhận bất cứ thứ gì của chú nữa. Kể cả những việc cháu làm chú cũng đừng can dự vào.
Nó chỉ lên trần nhà bốn góc rồi tiếp tục:
- - Cháu có dùng một ít để lắp camera, tất cả được giấu kín ở trên kia. Chú có biết vì sao cháu luôn mở cửa nhà mỗi khi ra ngoài không..? Rồi còn để số tiền này ở đây nữa....
Mắt nó long lên, tay nắm chặt lại nó tự trả lời:
- - Mặc dù có lẽ là không thể, nhưng cháu vẫn hi vọng thằng chó chết ấy sẽ quay lại đây một lần nữa và lấy số tiền này. Bởi như vậy cháu sẽ có thể gϊếŧ nó ngay tại đây để thắp hương trước di ảnh của bà ngoại. Dù phải chết nhất định cháu cũng phải tìm ra được nó.
Một câu nói khiến chú Đại cau mặt, đôi lông mày dữ tợn cũng phải nheo lại bởi những từ ngữ máu lạnh, đáng sợ kia vừa phát ra từ một thằng nhóc 18 tuổi. Nó không phải là một thằng nhóc bình thường nữa, nó là ánh mắt của một kẻ gϊếŧ người. Chú Đại ghìm giọng:
- - Cháu nói sẽ đi tìm nó.....Sao cháu có thể tìm được...
Đột nhiên với bản năng của mình chú Đại nhìn thấy được chắc chắn Nam phải biết một điều gì đó. Lúc này chú Đại mới hiểu được rằng, nó nhất quyết không rời khỏi nhà không phải chỉ vì lý do không muốn xa nơi mà ông bà nó gắn bó đến cả cuộc đời, Mà lý do quan trọng nhất chính là:
- - Cháu muốn ở lại đây để tìm thằng trộm đã đâm chết bà ngoại phải không...?
Nam im lặng không trả lời, chú Đại túm lấy hai vai của nó lắc mạnh. Bả vai trái bị thương lúc chiều dù đã được băng bó, nhưng do hôm nay luyện tập quá sức, vết thương vẫn chưa thể khép miệng. Nay chú Đại vô tình không biết lại bấu chặt vào khiến vết thương tiếp tục rỉ máu chảy thấm ra bên ngoài băng gạc. ́y vậy mà ánh mắt nó vẫn không một chút biến sắc. Chú Đại quát lớn:
- - Mày biết gì về thằng trộm đó có phải không..? Nam....nói đi.....Nói ngay...
Quá giận dữ chú Đại không kiểm soát được cơn nóng giận của mình, cho đến khi máu đã chảy ướt đẫm miếng gạc, chú Đại cảm thấy bàn tay mình dính một thứ gì đó mới vội bỏ tay khỏi vai Nam, nhìn vào lòng bàn tay dây một chút máu. Chú Đại vội buông hai tay ra rồi khẽ lùi lại. Từ trên bả vai máu đã chảy theo dòng xuống đến cảnh tay, khuỷu tay, rồi rơi nhẹ từng giọt xuống đất. Sự lỳ lợm của Nam vẫn tiếp tục, nó đứng im đó không trả lời, nó để mặc máu chảy, khuôn mặt nó vẫn lạnh tanh một cách đáng sợ. Ánh mắt nó nhìn thẳng chú Đại, lần đầu tiên trong cuộc đời khi đối diện với ánh mắt của Nam chú Đại phải cúi xuống nhìn mặt đất để tránh bắt gặp phải cái nhìn lạnh lùng đến vô cảm ấy. Ngay khi tránh ánh mắt ấy chú Đại biết: Mình đã thua một thằng nhóc.
Nhìn máu từ trên bả vai nó vẫn đang chảy, chú Đại vội nói:
- - Chú....chú....xin lỗi.....chú không biết cháu đang bị thương....Chú....
Nam đưa cánh tay đầy máu lên nhìn rồi đáp:
- - Nếu chú hỏi về thằng trộm thì cháu không biết gì cả....Nếu chú không đi khỏi đây thì cháu xin phép được đi trước.
Bàn tay chú Đại vừa định đưa lên xem vết thương của nó lúc này đột nhiên dừng lại rồi nhanh chóng đưa xuống. Chú Đại lầm lũi bước qua nó đi ra khỏi ngôi nhà, trời đã tối.....Ngôi nhà vẫn chưa bật đèn, ánh sáng từ những nhà bên cạnh hắt sang càng khiến cho ngôi nhà của bà ngoại thêm phần ảm đạm. Một ngôi nhà lạc lõng, một ngôi nhà đầy sự căm thù, nỗi uất hận đến đau lòng. Bước ra đến cổng chú Đại khẽ quay lại nhìn vào trong một lần nữa nhưng thứ chú nhìn thấy chỉ còn là cánh cửa đang từ từ đóng sập lại.
Những hạt cát trong bao dứa được treo nơi cây me ngoài sân vẫn đang rơi nhẹ những hạt còn sót lại. Mọi thứ cứ như đang trêu đùa tất cả, số phận nghiệt ngã đã khiến cho nơi này từ một nơi ấm cúng, hạnh phúc, đong đầy tình yêu thương biến thành địa ngục, nhưng đáng sợ hơn địa ngục ấy đang dần nuôi lớn một con quỷ máu lạnh.
Người đàn ông với dáng người nhỏ bé từng bước, từng bước đi ra khỏi cổng.....Cảnh vật vẫn vậy, chỉ khác một điều nếu ngày xưa khi người đàn ông nhỏ bé ấy rời khỏi nhà là đằng sau luôn có hai đứa trẻ con đứng vẫy tay chào rồi hi vọng, ngưỡng mộ thì nay những bước đi của chú Đại lại nặng nề, vô vọng đến đau đớn, mọi thứ như giằng xé tâm can. Ngồi lên xe chú Đại vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh sau cuộc gặp mặt vừa rồi. Những thứ chú dự định làm với Nam, những điều chú định nói với Nam, tất cả đều đã bị một thằng nhóc chặn đứng, không chỉ thế mỗi câu nói, mỗi cái nhìn nó phát ra đều như một mũi dao đâm thẳng vào tim chú Đại.
" Ting.....Ting...Ting.."
" Anh đang ở đâu vậy, anh đã gặp Nam chưa..? "
Tin nhắn của cô Thúy, quá sốc trước một thằng nhóc đã thay đổi về mọi mặt, chú Đại chợt quên mất chuyện tối nay còn phải gặp cô Thúy. Nhưng tâm trí giờ đây đã dồn hết về phía Nam, chú Đại vắt tay lên trán không buồn trả lời tin nhắn của người yêu.
" Ting....ting......ting.."
" Em có cách để Nam phải đi khỏi đây sau khi tốt nghiệp "
Tin nhắn thứ hai của cô Thúy khiến chú Đại như bám được lấy hi vọng, lúc trước chú Đại còn nghĩ Nam vì quá đau buồn nên mới nhát quyết ở lại đây thờ cúng ông bà. Nhưng hôm nay chú Đại đã hiểu được lý do chính của nó khi ở lại chính là Trả Thù. Nếu cứ để nó mãi ở đây như thế này không biết rồi nó sẽ gây ra những chuyện gì. Chú Đại nảy ra suy nghĩ:
- - Đúng rồi, ép nó không chịu đi, nhưng biết đâu có cách gì đó không phải ép buộc mà nó sẽ phải chấp nhận thì sao..?
Chú Đại vớ lấy điện thoại nhắn tin:
" Anh vừa nói chuyện với nó xong, không ổn một chút nào. Hẹn nhau ở quán cafe lần trươc nhé. 15 phút nữa anh có mặt. "
Chiếc xe lao vút đi, khi chiếc xe vừa đi khỏi, cách đó không xa một kẻ khác cũng khẽ xuất hiện đằng sau bức tường. Hắn nhìn về hướng chiếc xe vừa chạy, đưa hai ngon tay lên kéo chiếc mũ sụp xuống nửa mặt, nhẹ nhàng hắn quay lưng biến mất vào trong một con ngõ ngay gần đó. Có vẻ như hắn đã ở đó từ khi chú Đại xuất hiện, mọi thứ xung quanh Nam đang bắt đầu có sự thay đổi.
Đến điểm hẹn, chú Đại mở cửa quán bước vào, không mất nhiều thời gian chú đã nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài ngang vai, ăn mặc lịch sự, nhã nhặn đang ngồi ở một chiếc bàn trong góc cùng. với tấm lưng quay ra bên ngoài cửa chính. Khẽ tiến lại gần chú Đại giả giọng:
- - Cô em cho phép tôi ngồi đây được chứ.
Cô Thúy không quay lại mà nhẹ nhàng đáp:
- - Nếu anh là kẻ đầu trọc thích trêu ghẹo con gái nhà lành thì được.
Chú Đại vòng về đằng trước rồi khẽ cười:
- - Sao em biết đó là anh...? Anh đã bóp mũi, thay đổi giọng rồi mà..?
Cô Thúy cười lém lỉnh, vẫn là ánh mắt sắc sảo, khuôn mặt tự tin và cách nói chuyện thông minh:
- - Thực ra thì khi anh bước vào cửa em đã biết rồi.
Chú Đại nhăn mặt:
- - Điêu, làm sao có thể thế được.
Ngay lúc đó đằng sau cô phục vụ bê ra một ly cà phê rồi nói:
- - Dạ cà phê đen không đường của chị đây ạ....Theo như chị dặn em đã bỏ thêm một chút muối. Lâu lắm mới thấy hai anh chị ghé đây.
Cô Thúy nhìn phục vụ mỉm cười:
- - Cảm ơn em....
Nhìn sang chú Đại cô Thúy nói:
- - Sao nào, nếu em không biết anh đã đến thì sao phục vụ có thể bê đồ ra kịp thời như vậy.
Chú Đại vừa cười vừa lắc đầu chịu thua, bởi người đúng luôn được quyền thể hiện. Khẽ đưa ly cà phê lên miệng nhấp một ngụm. Cả ngày hôm nay, chỉ khi đến gặp cô Thúy, qua vài câu nói của người yêu mới khiến chú Đại cảm thấy thảnh thơi. Cô Thúy vẫn luôn như vậy, luôn là một người phụ nữ có cái nhìn sự việc thông minh, đầy nhân hậu. Hai năm qua tình cảm của hai người đã phát triển nhưng lại chưa thể tiến tới mục đích cuối cùng. Dẫu vậy cô Thúy vẫn luôn giúp chú Đại trong việc chăm sóc,kèm cặp Nam như một thành viên trong gia đình chính thức. Sau khi vào năm cuối cấp, cô không có thời gian quan tâm Nam như trước nữa bởi cô không được bổ nhiệm làm giáo viên chủ nhiệm khối lớp 12. Và rồi cô cũng như chú Đại, choáng váng trước sự thay đổi của Nam. Bản thân cô giáo cũng rất lo cho Nam, nhất là từ khi bà ngoại qua đời.
Để cho người yêu thả lỏng cơ thể một lát cô Thúy khẽ cất lời:
- - Nhìn anh có vẻ như cuộc gặp gỡ nói chuyện với Nam hôm nay không có kết quả tốt...?
Chú Đại gật đầu, chú hỏi lại:
- - Anh muốn nghe cách của em, phải làm cách nào bây giờ..?