Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng

Chương 10




Mười cái mông đàn bà trần trụi đồng loạt chổng lên đón chào con mắt nhấp nháy của chiếc camera. Bất kề phim còn đang bị đình lại, Dita Tommey vẫn quay thử đám nữ diễn viên trong phòng thâu thanh để kiếm ra cái mông ghép thế cho Athena Aquitane. Athena từ chối đóng khỏa thân, nghĩa là cô không chịu chơi cái trò khoe ngực khoe mông, thật là sự đoan trang đáng ngạc nhiên của một ngôi sao bốc lửa. Nhưng việc này chẳng có khó khăn gì, Dita chỉ cần thay ngực mông của đám diễn viên mà ả đang quay thử vào mà thôi. Truyện "Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng "

Dĩ nhiên ả đã giao cho các cô đào này kịch bản cảnh quay của ả có đủ lời thoại. Làm thế ả không làm mất giá họ vì cái lối quay như quay phim con heo. Nhưng cái cảnh quan trọng nhất là xem làm tình bốc lửa. Trong xen này, mấy nàng phải lăn lộn trên giường rồi trương mấy mông trần trụi ra trước ống kính. Thằng cha thầy múa, hướng dẫn trong pha sex này đang biểu diễn màn lăn lộn uốn éo với thằng kép steve để đám diễn viên nữ theo đó mà diễn xuất. Đứng xem cảnh quay thử với Dita Tommey còn có Bobby Bantz và Skippy Deere. Lèo tèo thêm mấy thằng khác nữa là những thằng trong đoàn đang có phận sự. Với Deere thì mặc lão ngó cho đã, Tommey cóc cần quan tâm, nhưng thằng cha Bobby Bantz, nó làm cái khỉ gì mà mò đến. Cô ả cũng thoáng tính đến vệc cấm không cho hắn xem, nhưng nếu phim Messalina bị xếp xó thì cô ả đâm ra yếu thế. Ả vẫn còn phải nhờ vẳ hắn dài dài.

Bantz cau có:

- Mình định kiếm cái gì ở đây vậy?

Gã biên đạo cảnh làm tình còn trẻ, tên VVillis, trưởng đoàn Balê Los Angeles, nói nhộn:

- Tìm cái mông đẹp nhất thế giới. Nhưng phải chắc chắc một tí. Bèo nhèo cũng không được. Còn ngóc ngách khe kheo cũng phải kín kín, chứ hở quá là không xong.

Bantz bảo:

- ừ phải. Bèo nhèo thế nào được.

Deere hỏi:

- Thế còn vú viếc?

Gã biên đạo đáp:

- Cấm không được tưng nẩy:

Tommey bảo:

- Mai mới đến thử ngực. Đàn bà mấy ai ngực đẹp mông tốt như Athena, tiếc là cô ấy không chịu khoe ra.

Bantz láu cảề.

- Cô rành vụ này quá ha.

Tommey quên đi là mình đang ở thế yếu, trả đũa:

- Bobby, nếu tụi này cần kiếm thì anh cũng có cái đít xài được đấy. Cô ấy không ngủ với anh thì anh cho là pê đê chứ gì.

Bantz đáp:

- Thua, thua. Nhưng cho bà biết tô phải đáp ứng cả trăm cú điện thoại mỗi ngày đó.

Derre xen vào:

- Tôi cũng vậy.

Tommey đáp:

- Tôi cóc tin mấy cha.

Deere bảo:

- Này Dite, phải thông cảm cho tụi này chứ. Tôi và Bobby có chó gì để giải trí đâu. Bận bù đầu. Chơi gôn cũng cóc được. Xem phim là công việc. Giờ đâu mà kịch cọt. Hết việc nước đến việc nhà. Giải trí mẹ gì với một tiếng đồng hồ một ngày? Tù tì thôi. Chỉ có trò tù tì là đỡ tốn sức lao động nhất.

Bantz kêu lên:

- Ui cha cha, Skippy coi kìa. Tao chưa bao giờ thấy cái bàn tọa xuất sắc như thế.

Deere lắc đầu chiêm ngưỡng:

- Tuyệt thật, Dita, bà tìm thấy rồi đó. Ký hợp đồng với con nhỏ đó ngay

Tommey lắc đầu:

- Chúa ơi, mấy cha lú hết rồi, hàng đó là hàng đen mà.

Deere hồ hởi:

- Kệ, nhằm nhò gì. Ký hợp đồng được mà.

Bantz bảo:

- ừa, một con nô lệ người Ê - thi - ô - pi của nữ hoàng Messalina. Mà con nhỏ cũng đang quay thử kìa.

Dita tò mò nhìn hai gã. Đường hoàng là kẻ có máu mặt trong làng phim, bận bịu suốt ngày, mà hai gã coi như là hai chú nhóc mới lớn đi tìm cảm giác đầu tiên. Ả kiên nhẫn đáp:

- Khi thông báo tuyển nhân viên, tụi này đâu được phép nói chỉ tuyển mấy cái mông trắng đâu.

Bantz bảo:

- Tớ muốn gặp con nhỏ đó quá.

- Tớ nữa. Deere nói.

Nhưng mọi chuyện bị Melo stuart bước vào cắt ngang. Hắn cười hân hoan thông báo:

- Mình làm tiếp được rồi. Athena sẽ quay lại đóng tiếp. Chồng cô ta, thằng Ska treo cổ chết mẹ nó rồi. Boz Ska vĩnh biệt đoàn phim.

Hắn vừa nói vừa vỗ tay như đám nhân viên vỗ tay khi có diễn viên làm tròn vai của mình trong phim. Skippy và Bobby hưởng ứng, vỗ tay theo. Dita Tommey chán nản nhìn ba thằng đàn ông.

Meolo bảo:

- Eli đòi gặp hai người gấp. Không phải cô đâu, Dita.

Hắn cười xin lỗi:

- Chỉ là bàn bạc thảo luận thôi, chứ không liên quan gì đến chuyện sáng tạo, sáng kiến gì đâu.

Khi bọn họ đi khuất, Dita Tommey gọi con nhỏ có cái mông đẹp đến nói chuyện. Con bé rất đẹp, đen thật chứ không phải ngăm ngăm. Nó có cái vẻ kênh kiệu, hơi xấc mà Dita cho là tính tự nhiên của nó, chứ không phải cái vẻ làm điệu của diễn viên. Dita bảo:

- Tôi định giao cho em vai nô lệ Ê-ti-ô-pi của nữ hoàng Messalina. Em sẽ chỉ nói có một câu thôi, nhưng chủ yếu là tụi tôi sẽ phô bày cái mông của em. Rủi là tụi tôi cần da trắng để đóng thế cho cô Aquitane mà da em lại đen quá. Đành vậy.

Ả cười thân tình với con nhỏ:

- Falene Fant. Cái tên đó có vẻ điện ảnh lắm.

Cô gái đáp:

- Có gì đâu. Cám ơn chị. Cả lời khen lẫn công việc.

Dita bảo:

- À mà này, nhà sản xuất của tụi tôi, ông Skippy Deere nghĩ rằng em có cái mông đẹp nhất thế giới, ông Bantz, Giám đốc hãng đồng thời cũng chịu trách nhiệm sản xuất, cũng nghĩ thế. Cô thử nói chuyện với họ xem.

Falene Fant cười nhăn nhở tinh quái. Nó hỏi:

- Còn chị thấy sao?

Dita Tommey nhún vai:

- Tôi chẳng có ham hố gì đít đoi như tụi đàn ông. Nhưng tôi nghĩ em cũng có duyên và có thể là diễn viên rất tốt. Đủ tốt để có thể nói nhiều hơn một câu trong phim. Và nếu em có thể, lại đằng tôi tối nay mình sẽ nói nhiều về sự nghiệp của em. Tôi sẽ đãi em một bữa tối.

Tối đó, sau hai giờ ở trên giường với Falene Fant, Dita Tommey nấu ăn và cả hai bàn nghề nghiệp. Dita bảo:

- Chỉ là chuyện vui đùa. Nhưng tôi nghĩ từ giờ trở đi, hai ta chỉ có thể là bạn thôi và giữ bí mật cái vụ đêm nay đó nghe.

Falene đáp:

- Chắc rồi. Nhưng ai mà chả biết chị đồng tính luyến ái. Có phải tại cái mông đen của tôi đó không.

Nó cười nham nhở. Dita làm như không nghe cái từ đồng tính luyến ái. Đây là cái kiểu móc méo để trả đũa cái vụ từ chối ban sáng. Cô ả bảo:

- Mông mẩy như thế là ngon. Xanh, vàng, đen, trắng thì cũng thế. Nhưng mà em có thực tài. Nếu tôi cứ nhận em vào phim của tôi thì em chẳng phát huy tài em được. Và tôi cũng chỉ làm phim hai năm một lần em nên làm việc nhiều hơn thế. Đa số đạo diễn là nam, một khi tụi nó tuyển em thì tụi nó luôn hy vọng emcos thể cho họ xin tí tình. Nếu mà họ nghĩ em đồng tính luyến ái, họ sẽ gài số de.

Falene giễu:

- Ai cần mấy tay đạo diễn đó khi tôi có một nhà sản xuất và một giám đốc hãng phim.

Dita bảo:

- Em cần chứ ai. Mấy gã khác thì em có thể được giúp, nhưng đạo diễn có thể biên tập phim để cho em rớt đài, hoặc là hắn sẽ quay phim sao cho hình ảnh của em, tiếng nói của em sẽ tiêu tùng.

Falene lắc đầu chán nản:

- Vậy tôi phải ngủ với Bobby, rồi Skippy, chị thì tôi cũng đã làm với chị rồi. Liệu mấy cái đó có tuyệt đối cần thiết không?

Nó mở to mắt ngây thơ.

Lúc này, Dita thực sự khoái con nhóc. Con nhỏ rất hồn nhiên. Ả bảo:

- Tối nay tôi cảm thấy rất thoải mái. Em dò đúng đài rồi đó.

Falene bảo:

- Em chẳng hiểu vì sao thiên hạ cứ rối lên về chuyện sex. Em thấy có quái gì đâu. Không xì ke, không rượu chè. Vậy tươi mát một tsi cho vui có sao đâu.

Dita đáp:

- Phải lắm. Còn Deere và Bantz. Tôi cá là Deere tốt hơn Bantz, em biết tại sao không? Vì Deere yêu bản thân hắn, yêu phụ nữ. Hắn sẽ làm cho em một điều gì đó thật sự. Hắn sẽ chấm em. Hắn đủ thông minh để nhìn ra tài năng của em. Còn lão Bantz, lão chẳng có ưa thứ gì ra ngoài Eli Marrion. Lão cũng chẳng có mắt nhìn người. Bantz sẽ ký hợp đồng mời em làm việc với hãng phim đấy. Nhưng hắn sẽ cho em ngồi chơi xơi nước. Hắn cũng từng làm thế với vợ hắn để khóa mõm cô nàng. Cô nàng có khối việc để thu bộn tiền, nhưng chẳng có vai nào ra hồn cả. Còn Skippy Deere, hắn mà mết em thì hắn sẽ vun vào cho em.

Falene bảo:

- Nghe ớn quá.

Dita vỗ vỗ lên tay cô ả:

- Định bịp tôi nữa à. Tôi pê đê thật nhưng vẫn là phụ nữ đấy. Và tôi cũng hiểu rõ bọn diễn viên. Bọn họ không từ một điều gì đâu, cả nam lẫn nữ, để làm leo thang danh vọng. Cả bọn đều muốn lời to. Em muốn là cu li ở Okhlahoma hay muốn thành minh tinh và sống ở Malibu? Qua giấy tờ, em hai mươi ba tuổi, nhưng thành tích được bao nhiêu lần?

Falene đáp:

- Tính luôn bà chị nữa há. Có lẽ là năm mươi lần. Nhưng mà vui vẻ qua đường thôi.

Giọng cô ả ra cái vẻ hối lỗi vờ vịt.

Dita bảo:

- Vậy thì thêm vài lần nữa có tổn hại gì đâu. Mà biết đâu chuyến này cũng có thể lại vui vẻ nữa.

Falene bảo:

- Chị biết không, tôi sẽ cóc làm nếu chưa biết chắc mình sẽ được là minh tinh.

Dita đáp:

- Dĩ nhiên là thế. Đâu có ai dại.

Falena phá lên cười, nó hỏi:

- Còn chị?

- Tôi đâu được tuyển. Thành công hoàn toàn là nhờ vào tài năng.

- Tội nghiệp chị ghê đi.

Tại phim trường Lodd stone, Bobby Bantz, Skippy Deere và Melo stuart đang họp với Eli Marrion trong văn phòng. Bantz đang lên cơn giận

- Cái thằng ngu quá, nó hù mọi người sợ hết vía, rồi quay ra tự tử. Marrion bảo stuart:

- Thân chủ của anh sẽ trở lại làm việc. Tôi nghĩ thế.

Melo đáp:

- Dĩ nhiên rồi.

- CÔ ta không yêu cầu gì thêm, không yêu sách gì nữa hay sao?

Marrion hỏi với cái giọng lặng lẽ như chết rồi. Lần đầu tiên Melo stuart

mới thấy Marrion giận như vậy. Hắn trả lời:

- Không. Mai cô ấy làm việc được rồi.

Deere bảo:

- Tuyệt lắm. Vậy là tài khoản chúng ta không bị sứt mẻ.

- Yêu cầu các anh câm đi. Nghe tôi nói đã.

Marrion quát. Chưa bao giờ thô lỗ như vậy. Cả bọn im thin thít.

Marrion lại dùng cái giọng thiện cảm, trầm trầm như thường lệ, nhưng cơn giận dữ của hắn thì không ai lầm được.

- Skippy, mình còn làm gì được với cái phim này nếu tài khoản còn nguyên? Nó đâu còn là của mình nữa. Thằng nào cũng có lỗi trong vụ này hết. Vì mình nhát. Bây giờ thì phim không còn của chúng ta, mà do một thằng ngoài cuộc nắm giữ.

Skippy Deere thử ngắt lời.

- hãng Lodd stone sẽ kiếm được kha khá nhờ sang tay. Anh được hưởng phần trăm. Vậy là còn tốt chán.

Bantz nói:

- Nhưng De Lena kiếm nhiều hơn chúng ta. Nói vậy đâu có được.

- Vấn đề là De Lena chẳng làm **** gì để giải quyết việc này. Nó ngồi mát ăn bát vàng. Phải tìm ra khía cạnh pháp lý nào để lấy lại bộ phim chứ. Marrion nói.

Bantz hùng hổ:

- Đúng. Mẹ nó. Cứ đưa nó ra tòa.

Marrion bảo:

- Đưa tòa án ra hù nó, rồi mình ẵm một phần. Trả tiền lại cho nó thêm mười phần trăm trên số tiền đó nữa.

Deere phá lên cười:

- Nè, Molly Flanders không để ông giở trò đâu.

Marrion bảo:

- Mình sẽ đặt thẳng vấn đề với De Lena. Tôi nghĩ là tôi có thể thuyết phục được hắn.

Hắn dừng lại rồi tiếp:

- Tôi phôn cho hắn ngay sau khi biết tin thằng kia tự tử. Chắc nó sắp tới đó. Các anh biết không, nó vững lắm, vụ tự sát này rất may cho nó, tôi đoán nó cóc sợ ra tòa đâu.

Cross De Lena đọc bài báo cáo về cái chết của Ska trên căn lầu thượng tại khách sạn Xanadu. Mọi chuyện đã diễn ra hoàn hảo. Rõ ràng là một vụ tự tử, hai bức thư tuyệt mạng trên xác chết minh chứng cho điều đó. Không có một khả năng nào để các chuyên gia về chữ có thể tìm ra sự giả mạo. Boz Ska đã không để lại một dấu vết nào quan trọng trên cơ thể, và thằng Leonard Sossa lại quá khéo. Những cái còng tay, chân của Ska được cố tình để cho lỏng lẻo và không để lại dấu tích. Lia Vazzi tài thiệt.

Cú phôn đầu tiên mà Cross nhận đã nằm trong dự tính. Giorgio Clericuzio gọi hắn về bản doanh ở Quogue. Cross không bao giờ tự dối mình rằng nhà Clericuzio sẽ chẳng mò ra được hắn đang làm gì. Cú phôn thứ hai là của Eli Marrion yêu cầu nó đến Los Angeles mà không cần luật sư riêng. Cross đồng ý. Nhưng trước khi tới Las Vegas hắn gọi cho Molly Flanders và báo cho ả biết về cú điện thoại của Marrion. Ả giận run lên:

- Cái lũ con hoang đói khát. Tôi sẽ đón anh ở sân bay rồi chúng ta cùng đi. Đừng thèm chào hỏi một thằng giám đốc hãng phim nào nếu chưa có luật sư đi kèm.

Khi cả hai bước vào hãng phim Lodd stone và văn phòng Marrion, họ biết là đã có chuyện. Bốn gã đàn ông đang đợi, mặt hầm hầm như chỉ muốn choảng họ.

Cross bảo Marrion:

- Tôi quyết định đi cùng luật sự. Mong ông không phiền.

Marrion đáp:

- Tùy ông thôi, tôi chỉ muốn cứu ông khỏi một vụ rắc rối.

Molly Flanders mặt đanh lại, giận dữ:

- Nghe hay quá. ông muốn lấy lại bộ phim. Nhưng hợp đồng của chúng ta cứng lắm đấy.

Marrion đáp:

- Cô nói đúng. Nhưng tụi tôi kêu gọi sự chơi đẹp của Cross. Anh ta chẳng làm gì để giải quyết vấn đề, trong khi hãng Lodddstone đã đầu tư khá nhiều thì giờ và tiền bạc cộng với tài năng, mà thiếu các yếu tố này thì không thể làm phim được. Cross sẽ lấy lại tiền. Anh ta sẽ có thêm mười phần trăm và chúng tôi sẽ rộng rãi trong việc điều đình là tiền lấy lại sẽ điều chỉnh thành bao nhiêu. Anh ấy tránh được khó khăn.

Molly bảo:

- Anh ta đã qua khỏi khó khăn rồi. Đề nghị của ông hạ thấp anh ta quá.

- Vậy thì ra tòa. Cross à, tôi biết là anh với tôi, thằng nào cũng không ưa vụ này đâu - Lão cười với Cross. Nụ cười tử tế làm cho cái mặt khỉ của lão có vẻ thánh thiện.

Molly nồi đóa:

- Này Eli, ông sẽ ra tòa một năm hai mươi lần để tuyên thệ nếu ông lúc nào cũng bới ba cái rác rưởi ra.

Rồi ả quay qua bảo Cross:

- Chúng ta đi.

Nhưng Cross biết nó không chấp nhận được một vụ kiện kéo dài. Việc nó mua bộ phim đúng lúc Ska vừa chết sẽ gây sự chú ý. Bọn chúng sẽ đào bới mọi thứ lên hết, bọn chúng sẽ tô vẽ và biến hắn thành một nhân vật đầy tai tiếng, mà điều đó thì ông Trùm không bao giờ bỏ qua. Marrion cũng thừa biết điều đó. Nó bảo Molly:

- Khoan đã.

Đoạn quay qua Marrion, Bantz, Skippy Deere và Melo stuart:

- Con bạc nào bước chân vào khách sạn của tôi, tôi trả sòng phẳng nếu hắn thắng. Các ông cũng đang làm như vậy ở đây. Sao không coi lại vấn đề một chút.

Bantz nói khinh bỉ:

- Đây là kinh doanh chứ không phải cờ bạc.

Melo stuart xoa dịu Cross:

- Anh sẽ ẵm được mười triệu đồng từ vốn đầu tư. Vậy là công bằng rồi.

Bantz tiếp:

- Mà chẳng phải làm gì cẳ.

Chỉ có Skippy Deere có vẻ về phe nó:

- Cross, anh xứng đáng hơn thế kia. Nhưng mà họ đề nghị vậy còn tốt hơn lôi nhau ra tòa, dễ bị thua lắm. Bỏ qua vụ này đi, tôi với anh sẽ đánh lẻ với nhau. Và tôi hứa là anh sẽ được ăn chia đều.

Cross biết rằng điều quan trọng là chớ tỏ ra hoảng sợ. Nó cười nhượng

- Có lẽ mấy anh đúng. Tôi muốn ở lại làm phim, chan hòa với mọi người, và kể cả với mười triệu đô tiền lời cũng đâu có tệ. Molly, cô lo giùm tôi phần giấy tờ. Còn bây giờ tôi phải đi cho kịp chuyến bay, xin thứ lỗi.

Nó rời văn phòng, Molly theo sau, bảo:

- Mình có thể thắng kiện.

Cross đáp:

- Tôi không muốn ra tòa. Cứ thỏa thuận đi.

Molly nhìn dò xét rồi bảo:

- ô kê. Nhưng tôi sẽ đòi hơn mười phần trăm.

Hôm sau, Cross đến bản doanh ở Quogue, ông Trùm Domenico Clericuzio cùng các con là thằng Giorgio, Vincent, Petie và thằng cháu Dante đang đợi nó. Cả bọn ăn trưa ngoài vườn. Bữa ăn gồm có món giăm bông lạnh của Ý, phó mát, một cái tô gỗ thật to chứa món sà lách trộn, và những ổ bánh xoắn, dài kiểu Ý. Còn có một chén đựng pho mát bào cho ông Trùm. Lúc ăn, ông Trùm xã giao:

- Crocciíicio, nghe đâu cháu làm phim à?

Ông dừng lại nhấp miếng rượu vang đỏ, rồi múc một muỗng đầy cái món pho mát bào của vùng Parma.

Cross đáp:

- Vâng.

Giorgio hỏi:

- Có thật là cháu đầu tư một ít lợi nhuận ở Xanadu vào bộ phim?

Cross cười, đáp:

- Cháu được phép làm vậy mà. Dù sao thì cháu cũng là “Bruglione” của cậu ở khu Tây.

Dante bảo:

- Cái từ “Brugliones” có nghĩa là quyền hạn mà.

Ông Trùm phóng ra một tia nhìn tỏ vẻ không ưa về phía thằng cháu ngoại, ông bảo Cross:

- Cháu nhúng vào một áp phe rất quan trọng mà không hỏi qua Gia đình. Cháu đã không cần đến sự khôn ngoan của chúng ta. Mà quan trọng hơn cả là cháu đã thực hiện một việc tày đình có thể gây ra hậu quả không hay. về chuyện này, lệ đã rõ, một là cháu thông qua chúng ta, hai là cháu đi đường cháu và tự gánh hậu quả.

Giorgio nói khô khan:

- Cháu lại sử dụng nguồn lực của gia đình nữa. Cái khu săn bắn ở Sierra. Cháu dùng Lia Vazzi, Leonard Sossa và Pollard với cái cơ quan cung cấp cận vệ của hắn. Tất nhiên đó là người của cháu ở khu Tây, nhưng đó cũng là một nguồn lực của Gia đình. May là chuyện suống sẻ, nhưng nếu không thì sao? Cả lũ xính vinh chứ chẳng chơi.

Ông Trùm Clericuzio nóng nảy:

- Nó biết hết chứ, nhưng mấu chốt là tại sao? Cháu nè, mấy năm trước cháu xin khỏi phải tham gia vào cái việc mà một số người phải làm đó. Ta đã ban đặc ân cho cháu dù cháu là thằng giỏi. Bây giờ cháu lại tự làm việc đó để tư lợi. Như vậy đâu có giống cái thằng cháu ngoan của ta chứ.

Cross biết tỏng là ông Trùm quí nó. Nó biết nó không thể thú thật ra là nó đã bị sắc đẹp của Athena hớp hồn. Cái lý lẽ đó không ổn tí nào mà thậm chí còn hèn kém nữa. Và cũng có thể là nguy hại chứ chẳng chơi. Hết chuyện rồi hay soa mà để một con đàn bà xa lạ nó quyến rũ rồi xem nhự chuyện trung thành với Gia đình Clericuzio. Nó cẩn thận đáp:

- Vì cháu thấy có cơ hội làm một món tiền to. Thêm cơ hội đặt chân vào lãnh vực làm ăn mới. Cả cho cháu, cả cho gia đình ta. Một lãnh vực có thể dùng để biến đồng tiền đen thành trắng. Ngặt nỗi cháu phải hành động gấp. Nhưng cháu đâu có định giấu kín chuyện này. Bằng chứng là cháu sử dụng nguồn nhân lực nhà ta, những nguồn lực mà ông và các cậu thế nào cũng biết. Cháu chỉ muốn đến gặp mọi người sau khi làm xong chuyện.

Ông Trùm nhìn hắn vừa cười vừa hỏi nhẹ nhàng:

- Thế chuyện làm xong chưa?

Cross bỗng cảm nhận là ông Trùm đã biết hết. Nó đáp:

- Còn một vấn đề khác nữa.

Rồi nó kể về chuyện thương thuyết với Marrion. Nó ngạc nhiên khi thấy ông Trùm cứ phá ra mà cười.

Ông Trùm bảo:

- Cháu làm thế là đúng quá. Đem ra tòa thì hỏng. Cứ để cho tụi nó thắng. Tụi nó chỉ là bọn nhãi thôi mà. Ta cứ đứng ngoài cuộc, thế là tốt.

Ông dừng lại một tí rồi bảo:

- Chí ít cháu cũng kiếm được mười triệu. Gọn ghẽ ghê.

- Không đâu ông - Cross đáp - Năm cho cháu và năm cho Gia đình. Cháu không nghĩ là chúng ta dễ nản chí. Cháu có vài dự định cần cả nhà giúp đỡ.

Giorgio bảo:

- Vậy thì phải tính đến chuyện chia chác kiểu khác.

Y chang thằng Bantz, Cross nghĩ, lúc nào cũng phải vòi thêm.

Ông Trùm vội xen vào:

- Bắt thỏ đã, rồi hãy chia. Gia đình ban phước cho cháu. Mà này, mọi chuyện quan trọng là phải thông qua. Hiểu ta chứ cháu.

Cross đáp:

- Dạ vâng.

Hắn rời Quogue với cảm giác nhẹ nhõm, ông Trùm đã tỏ lòng quí mến

Ông Trùm Demenico Clericuzio hơn tám mươi rồi mà vẫn điều khiển cái Đế chế của ông. Đó là cái thế giới mà ông đã tạo dựng bằng sự thiên phú, và đã trả giá cao, và vì thế ông nghĩ mình đã không uổng công, ở cái tuổi đáng kính thế này, thiên hạ thường bị những ám ảnh bởi những tội lỗi không thể nào tránh được, hay hối tiếc về những giấc mộng không thành, và thậm chí nghi ngờ cả đức hạnh của mình nữa. Nhưng ông Trùm thì khác. Ông vẫn còn rắn rỏi tin vào đạo đức của mình như hồi mới mười bốn tuổi.

Ông Trùm Clericuzio rất nghiêm túc trong vấn đề tín ngưỡng, cũng như xét đoán của mình. Chúa Trời đã tạo ra một thế giới chông gai, và con người lại làm cho thế giới càng gian nan nguy hiểm. Thế giới của Chúa Trời là một nhà tù trong đó con người phải kiếm miếng ăn hằng ngày, và con người Chúa tạo ra cũng đồng thời là con thú dữ, khát máu và ác độc. Ông Trùm Clericuzio tự hào là mình đã che chắn được những người thân yêu của mình suốt cuộc hành trình trong cuộc đời đó.

Ông hài lòng là ở cái tuổi đã cao, ông có quyền tuyên án tử đối với bọn thù địch của ông. Dĩ nhiên là ông có tha thứ. Chẳng phải ông là một người theo đạo Thiên Chúa và có trong nhà mình một nhà nguyện đó sao? Nhưng cái lối ông tha tội cho kẻ thù cũng giống như cái cách của Chúa: tha thứ cho hết thảy loài người nhưng vẫn đẩy họ đến chỗ tuyệt vọng không tránh khỏi.

Trong cái thế giới ông Trùm tạo ra, ông là người được mọi người kính trọng. Gia đình ông, cả ngàn người sống ở Bronx, những thằng Brugliones cai quản các khu vẫn nhờ ông giữ hộ tiền cũng như can thiệp khi có chuyện với xã hội bên ngoài. Cả bọn biết ông là người công minh, cho nên khi cần gì, ốm đau hay gặp rắc rối là bọn họ tới gặp ông và ông sẽ giải quyết được. Vì vậy bọn họ yêu mến ông.

Ông Trùm biết rằng sự quí mến không phải là một thứ tình cảm người ta có thể tin được, dù có sâu sắc đến đâu. Yêu mến không đảm bảo được sự biết ơn, phục tùng, và yêu mến cũng chẳng đem lại hòa hợp trong cuộc đời khó khăn như vậy. Không ai hiểu điều này hơn ông Trùm Clericuzio. Muốn làm cho người ta yêu mến thật, thì phải làm cho người ta nể sợ. yêu mến không thôi thì chẳng có gì phải trân trọng và nó trở nên vô nghĩa nếu không kèm theo sự tin cậy và sự phục tùng. Đối với ông thì yêu mến kia có ích gì nếu nó không củng cố được vai trò của ông? Truyện "Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng "

Bởi ông chịu trách nhiệm về cuộc đời họ. Họ có an khang là nhờ ông nên ông không thể xao lãng, ông chặt chẽ trong phán xét của mình, nếu

CÓ ai phản bội ông hoặc làm tổn hại đến sự toàn vẹn của cái thế giới của ông, kẻ đó phải bị trừng trị, cho dù điều đó có nghĩa là án tử. Sẽ không có chuyện phân trần phải trái, không có trường hợp gia giảm, không có xin xỏ xót thương. Cái gì cần làm là phải làm. Thằng Giorgio con ông có lần nói ông là người của thế hệ cổ. ông cũng cho là không thể nào khác hơn.

Hiện giờ ông có nhiều điều để suy ngẫm. Kể từ lúc đại chiến với nhà Santadio trong vòng hai mươi năm qua, ông đã vạch ra mọi thứ kỹ lưỡng. Ông đã nhìn xa trông rộng, cáo già, độc ác khi cần thiết và có thể nhân từ khi chẳng hịa gì. Hôm nay thì Gia đình Clericuzio đã ở trên đỉnh cao quyền lực, có vẻ an toàn đối với bất cứ cuộc tấn công nào. Chẳng bao lâu, Gia đình này sẽ lẫn vào guồng máy hợp pháp của xã hội và chẳng còn phải sợ gì nữa.

Nhưng ông Trùm sống bằng ấy tuổi đầu, đâu thể nào thiển cận thế được Một cọng cỏ độc chưa kịp ngóc đầu lên khỏi đất đã bị ông Trùm thấy ngay. Thằng Dante nó đang lớn, lớn theo cái kiểu mà ông Trùm không thể nào ưa.

Rồi còn thằng Cross nữa, giàu sụ với di tặng của lão Gronevelt, sẽ đi tắt không cần sự chỉ đạo của Gia đình. Cái thằng trẻ người đó khởi đầu sáng giá, gần như trở thành một tay xịn, giống thằng cha nó là Pippi. Rồi cái công việc của thằng Virginio Ballazo đã làm ông phải lưu tâm. Sau khi được phép, hắn thoái thác khỏi trách nhiệm vì hắn non dạ quá, hắn quay về chốn cũ ăn lẻ rồi đi xử cái thằng Ska kia. Hắn đã không cần biết ông Trùm cho phép hay không? Nhưng ông Trùm lại tha thứ cho mình về việc làm ngơ những vụ này, vì những tình cảm ủy mỵ hiếm thấy ở ông. Cross đang cố gắng thoát ra khỏi cái thế giới này và gia nhập thế giới khác. Mặc dù những hành động như thế có thể hoặc đã là mầm mống phản loạn, Don Clericuzio rất thông cảm. Còn nữa, để Pippi và Cross kết hợp với nhau sẽ là một mối họa cho Gia đình. Và ông cũng không phải là không biết sự căm ghét của Dante với giòng họ De Lena. Pippi là thằng thông minh, nó biết, và Pippi là thằng nguy hiểm. Nó thành thật nhưng cứ phải để mắt đến nó. ông Trùm dằn lòng như thế là vì ông thích thằng Cross và yêu thằng Pippi, thằng lính già, con của em gái ông. Sau cùng là nó mang dòng máu của nhà Clericuzio. ông thật tình lo ngại cái mối hiểm họa của Gia đình, lại là thằng Dante.

Ông Trùm lúc nào cũng yêu quí thằng Dante như là một người ông yêu cháu. Ông cháu vui vầy thế, đột nhiên nó lên mười, có chuyện không hay. Ông Trùm nhận thấy trong tính cách của thằng bé có những điều làm ông lo lắng.

Lúc mười tuổi, thằng Dante là thằng hồ hởi, láu cá và vui tính. Nó là một vận động viên giỏi, lại có sức. Nó rất thích nói, đặc biệt là nói chuyện với mẹ nó. Nói rất nhiều chuyện bí mật, rất lâu với Rose Marie, mẹ nó. Nhưng lúc lớn lên, nó trỏe nên tàn bạo, thô lỗ. Nó đánh bọn trẻ cùng tuổi với cá kiểu không hợp với trẻ con. Nó chọc bọn con gái chẳng xót thương, vừa hoang đàng đểu giả, vừa ngây thơ trẻ con, tuy vui đấy nhưng làm cho người ta đau.

Nó hành hạ những con thú nhỏ mà cái kiểu đó, theo ông Trùm thì trẻ con làm thế thì đâu có gì lạ lùng. Có điều thăng íDante có lần tí nữa là dìm chết một đứa khác trong hồ bơi ở trường học.

Không phải là ông Trùm quá xét nét chuyện này. Suy cho cùng, trẻ con cũng như loài thú, cần phải có nền văn minh tác động vào đầu vào đít. Khối đứa như thằng Dante vậy, lớn lên lại trở thành thánh. Nhưng cái điều ông Trùm không chịu được là nó nói nhiều quá, những câu chuyện bí mật với mẹ nó, và hơn hết là nó có những biểu hiện nho nhỏ bất tuân lệnh ông Trùm. Có lẽ còn điều nữa cũng làm ông Trùm, người vốn sợ những kỳ bí của tạo hóa, khó chịu. Đó là chuyện thằng Dante không chịu lớn nữa ở cái tuổi mười lăm. Nó chỉ cao đến năm feet ba inches. Hỏi bác sĩ thì người ta bảo nó chỉ cao thêm đến ba inches nữa là cùng, chứ không cao đến cái mức bình thường của mọi người trong nhà là sáu feet. ông Trùm cho rằng thằng Dante đoản tướng vậy là một dấu hiệu nguy hiểm. Cũng giống như cai vụ sinh đôi, ông bảo sinh nở mắn vậy thì tụi sinh đôi sẽ gây chuyện, ở Bronx ngày trước cũng có một tên bộ hạ có vợ sinh ba. ông Trùm hoảng quá mua ngay một tiệm rau quả ở Porland, Oregon cho chúng. Cho chúng mày sống thoải mái nhưng tách riêng chúng mày ra. ông Trùm mê tín đối với những người thuận tay trái và những ai có tật cà lăm. Người ta nói sao cũng kệ, mấy cái dấu hiện đó có thể là không tốt.

Thằng Dante sinh ra là thuận tay trái rồi. Nhưng mà gộp những điều này với nhau thì cũng chưa đủ để ông Trùm phải đề phòng thằng cháu hoặc bớt yêu nó đi. Ai mang dòng máu ông cũng thế nhưng chỉ có mỗi thằng Dante là càng lớn có vẻ đi ngược lại những ước muốn toan tính về tương lai của ông Trùm.

Năm mười sáu tuổi, thằng Dante bỏ học và lập tức chõ mũi vào chuyện làm ăn của Gia đình. Nó làm việc cho Vincent ở nhà hàng. Nó là thằng bồi ai cũng thích và nhờ tháo vát, khôn khéo, cũng kiếm bộn tiền boa. Làm nhà hàng chán, nó qua văn phòng của Giorgio ở Walt Street được hai tháng, tỏ ra có năng khiếu nhưng cũng không thích công việc này dù thằng Giorgio tìm mọi cách dạy cho nó những điều phức tạp của giấy tờ. Cuối cùng nó đến công ty của thằng Petie và phải làm việc với bọn lính của Bronx. Nó hãnh diện về thân hình ngày càng cuồn cuộn cơ bắp của nó. nhưng ông Trùm tự hào là sau những chuyện này, nó thừa hưởng được một số tính cách của ba thằng cậu. Nó có tài lãnh đạo của thằng Vincent, cái lạnh lùng của Giorgio, và sự tàn bạo của Petie. Dần dà nhân cách riêng của nó đã hình thành: láu cá, xảo quyệt, lươn lẹo nhưng lại ngồ ngộ và có vẻ duyên dáng. Và từ đó nó bắt đầu đội mấy cái nón Phục hưng. Mấy cái nón này không ai biết nó lấy ở đâu ra, dệt bằng những sợi óng ánh, có cái tròn, cái vuông vức, ngự trên đầu nó như bồng bềnh trên nước, mấy cái nón đó có vẻ làm cho nó cao lên, đẹp ra và dễ ưa hơn. Phần thì bởi nó như thằng hề, khó ai giận nó, phần thì hai cái bản chất trong nó cân bằng với nhau. Mấy cái nón hợp với nó lắm, dấu đi mái tóc của nó, đen bóng và xoắn như nóc nhà Clericuzio.

Có một hôm trong phòng riêng ông Trùm, nơi để bức ảnh của Silvio ở chỗ danh dự, thằng Dante hỏi ông nó:

- Cậu ấy chết làm sao?

Ông Trùm đáp gọn:

- Tai nạn.

- Cậu ấy là con cưng của ông phải không?

Ông Trùm nghe thế giật mình. Thằng Dante mới mười lăm tuổi mà. ông

- Nếu thật vậy thì sao?

- Vì cậu ấy chết rồi mà.

Thằng Dante đáp bằng nụ cười ranh ma. ông Trùm phải mất hồi lâu mới nhận ra cái thằng ranh này dám đùa kiểu đó.

Ông Trùm cũng biết thằng Dante sục sạo văn phòng của ông khi ông xuống nhà ăn tối. Nhưng ông không câu nệ điều này. Trẻ con đứa nào không tò mò về người già, mà ông Trùm cũng chẳng hề bao giờ có manh giấy nào ghi chép bất cứ điều gì. Trong trí ông có một tấm bảng đen khổng lồ ghi chép bất cứ điều cần thiết, kể cả tội lỗi và đức hạnh của những người thân thương nhất của ông.

Nhưng càng lo ngại bao nhiêu về thằng Dante, ông càng tỏ ra yêu nó nhiều hơn, cho nó cảm thấy như nó là thằng thừa kế của cải Đế chế của Gia đình này. Và phần la rầy, khiển trách thằng cháu ngoại là công việc của mấy cậu, nhất là cậu Giorgio.

Sau cùng, hết hy vọng thằng Dante có thể giáo huấn để thích nghi với xã hội hợp pháp, ông đành chấp nhận để thằng Dante được huấn luyện thành một Cây Búa của Gia đình. Truyện "Ông Trùm Quyền Lực Cuối Cùng "

Ông Trùm nghe tiếng con gái, Rose Marie mời vào trong bếp ăn bữa tối. Những khi chỉ có hai cha con, họ thường ăn tại nhà bếp. ông vào, ngồi lên chiếc ghế, trước mặt là món Pasta phủ đầy cà chua và rau thơm hái từ vườn nhà. Rose Marie đặt cái tô bạc đựng phô mai nghiền trước mặt ông, màu phó mát vàng tươm trông rất ngọt ngào. Bà ngồi xuống ghế đối diện với cha. Hôm nay trông bà vui vẻ, hớn hở. ông Trùm hài lòng khi thấy con gái có vẻ vui cười. Bữa ăn tối nay bà ta không có vẻ gì sẽ lên những cơn động kinh khủng khiếp, ông nghĩ, nó y như lúc trước trận chiến với nhà Santadio.

Thảm kịch mới ghê gớm làm sao, và cũng là một trong vài lần mà ông phạm phải, một điều chứng minh rằng một chiến thắng không phải luôn luôn là một chiến thắng đúng nghĩa. Nhưng ai có thể ngờ rằng Rose Marie nhất định mãi mãi sống đời gái góa? ông hằng tin rằng những kẻ yêu rồi vẫn yêu lại được nữa, có sao đâu. Trong giây phút này ông Trùm cảm thấy một tình yêu thương tràn ngập đối với đứa con gái của ông. Nó sẽ tha thứ những lỗi lầm nho nhỏ của thằng Dante. Rose Marie nghiêng mình vuốt ve mái tóc đốm bạc của ông một cách trìu mến.

Ông Trùm nuốt một muỗng phó mát nghiền và cảm thấy vị nóng ngọt ngào trong miệng, ông nhấp một ngụm rượu vang và ngắm Rose Marie đang lạng cái đùi trừu. Bà tiếp cho ông bố ba miếng khoai tây nóng, giòn, bóng mỡ. Lòng ông thanh thản, hết muộn phiền. Còn ai có thể tốt hơn ông Bố Già này nữa chứ?

Ông cảm thấy thoải mái và sẵn sàng cùng Rose Marie xem truyền hình trong phòng khác, đây là lần thứ hai trong tuần lễ.

Sau bốn giờ xem toàn những hình ảnh đầy kinh dị, ông nói với Rose Marie:

- Liệu có thể sống trong một thế giới mà ai muốn làm gì tùy thích như thế kia được không? Không kẻ nào bị trừng phạt bởi Thiên Chúa hoặc con người vía cũng chẳng kẻ nào phải làm gì để kiếm ăn sao? Có những người đàn bà tánh nết thất thường vậy sao? Những thằng đàn ông yếu hèn không chống nổi những ham muốn nhỏ nhen, những giấc mơ tầm thường, nhỏ mọn? Những người đáng kính phải làm việc để kiếm ăn ở đâu? Những người tìm ra những con đường tốt lành nhất để bảo vệ cho con cái họ tránh khỏi số phận hẩm hiu và cái thế giới tàn nhẫn này đâu? Những người hiểu được một miếng phó mát, một ly rượu, một mái gia đình ấm cúng đón chờ họ vào mỗi buổi chiều là một sự tưởng thưởng đầy đủ rồi, những người đó ở đâu? Những kẻ này là ai mà lại cầu mong những hạnh phúc cầu kỳ bí hiểm thế? Chúng là náo động cả cuộc đời, chuyện không có gì chúng cũng tạo thành một bi kịch.

Ông Trùm vỗ vỗ đầu con gái vía vẫy tay về phía màn hình với một thái độ không chấp nhận được, ông nói:

- Cho tụi nó chết ráo đi.

Rồi ông cho con gái bài học cuối cùng về sự khôn ngoan:

- Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã gây ra.

Đêm đó, một mình trong phòng ngủ, ông Trùm bước ra ban công. Những căn nhà trong lãnh địa của ông đều rực rỡ ánh đèn, ông có thể nghe tiếng banh trên sân tennis và nhìn những người đang chơi dưới ánh đèn. Trời quá khuya nên không thấy trẻ con chơi đùa ngoài sân. ông cũng thấy tụi bảo vệ ngoài cổng và chung quanh nhà.

Ông cân nhắc từng bước mà ông sẽ phải thi hành để ngăn chặn cái bi kịch sắp tới. Tình yêu của ông đối với con gái và cháu ngoại thoáng qua, điều đó làm tuổi già thêm đáng quí. ông phải bảo vệ bằng hết sức ông. Ông tự giận mình tại sao ta luôn luôn tiên đoán được những thảm kịch? Ông đã từng giải quyết tất cả mọi vấn đề trong suốt cuộc đời ông và bây giờ ông lại phải quyết vụ này.

Ngoài ra tâm trí ông đang xoay vần với bao kế hoạch, ông nghĩ tới Thượng nghị sĩ Wawen. Hằng bao năm trời ông đã cho lão nhiều triệu đô lâ để được thông qua luật hợp thức hóa cờ bạc. Nhưng lão Thượng nghị sĩ này quá láu cá. Tệ hại là Gronevelt không còn sống, Cross và Giorgio không có sự khóe léo cần thiết để thúc giục lão ta. Có lẽ vương quốc cờ bạc sẽ chẳng bao giờ thông qua được.

Rồi ông nghĩ tới người bạn cũ David Redfellow đang sống thoải mái ở Roma. Có lẽ đã đến thời điểm để đưa anh ta trở về với Gia đình. Tất cả đều tốt cho Cross, để được bạn làm ăn của nó ở Hollyvvood ân cần tha thứ. Dù sao nó còn trẻ, nó không thể biết rằng chỉ cần một phút yếu đuối cũng gây nhiều tai hại. ông Trùm quyết định phải triệu David Redfellow từ Rome về làm cái gì đó trong nền thương mại điện ảnh