"Đồ xạo ke!" Đường Hi vẫn giận dỗi, không thèm nhìn mặt hắn dù cho hắn đã kể tất cả mọi chuyện, không chút giấu diếm.
Lạc Kình nhíu mày khó hiểu, đã nói hết rồi mà sao cô còn giận, không tin hắn sao?
"Làm sao em mới tin đây?" Đây là lần đầu tiên hắn nhỏ giọng nói chuyện như thế đấy, chờ đó, hắn sẽ đòi lại sau!
Đường Hi cũng không biết mình nghĩ gì nữa, chỉ thấy là muốn giận thì giận thôi, dù hắn có nói thật đi nữa cô cũng vẫn muốn giận tiếp! Nói cô nhỏ nhen cũng được, ai bảo hắn làm cô khóc nhiều như thế!
Cô vẫn không nói gì tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, bản thân cũng không hề biết nhìn mình lúc này như người con gái bình thường đang giận dỗi người yêu của mình.
Cô không biết điều đó nhưng Lạc Kình biết, hắn thích vẻ mặt này của cô, nghĩ lại thì không phải cô không tin hắn mà là đơn giản muốn giận thôi! Lại giở nụ cười sáng lạng ra, ôm lấy Đường Hi như ôm bảo bối vô giá vậy:
"Đừng giận nữa!"
"Anh thôi đi! Tôi đói rồi!"
Lạc Kình nghe vậy thì liền sờ sờ cái bụng lép kẹp của cô, không biết nhớ đến điều gì mà cả hai mắt đều sáng lên, lại đưa tay đến chỗ khác:
"Nơi này sẽ là nơi con chúng ta lớn lên?"
Hắn tiếp tục xoa nhẹ bụng dưới cô, không màng đến Đường Hi đang quay phắt qua nhìn mình:
"Anh??? Con?"
Thấy cô quay qua với vẻ mặt bất ngờ, hắn thừa cơ hôn một phớt lên má cô:
"Phải! Hôm đó chúng ta lại không dùng biện pháp an toàn nào cả, nói không chừng nó đang phát triển trong đây!"
Đường Hi mở to mắt không tin nổi, hắn mà lại muốn có con hả?? Cũng không lạ lắm, vì ai mà lại không muốn có người nối dỗi mình! Nhưng mà phát ra từ miệng hắn, lại còn nhìn cô trìu mến như thế..thì thật là như mơ ấy! Không thể tin nổi!
"Con cái gì chứ! Tôi đã uống thuốc tránh thai rồi!"
Đáy mắt hắn bỗng chốc tối sầm, cô còn dám khai, mà lại khai với giọng như chả có gì to tát?? Nháy mắt một cái, đôi mắt thâm tình đã biến thành phẫn nộ! Được lắm...
Hắn siết chặt eo cô, nói mà như gầm gừ:
"Em dám?"
Đường Hi cảm nhận khí lạnh tỏ ra như muốn đóng băng nơi này, cũng có chút sợ hãi đấy, nhưng mà... đó là quyền của cô, hắn sao lại muốn xen vào?
"Thì..Thì sao chứ? Đừng quên là ai khiến tôi đi khỏi đây, nếu không làm vậy anh muốn tôi làm mẹ đơn thân sao?"
Lạc Kình thấy vẻ mặt vừa xù lông vừa e dè của cô, không khỏi cảm thấy tức cười, cô nói đúng, không sao, không sao..
"Không sao, bảo bối! Bây giờ chúng ta tạo ra là được!"
Hắn cười tà, vùi đầu vào cổ cô bắt đầu hưởng thụ tư vị ngọt ngào