Ông Trùm Hắc Đạo Mưu Kế Sâu

Chương 57: Anh rất yêu em...




"Thật may không có vết thương!" Sau khi đã lật qua lật lại cả người cô, hắn mới nói ra câu này.

Đường Hi thấy rõ, hắn là thở phào nhẹ nhõm sao? Thấy hắn ôn nhu, nhưng lại nhanh chóng nhớ đến lời nói kia của hắn, đáy mắt bỗng chốc tối sầm:

"Tôi đi tắm đây!" Không đợi hắn đồng ý, cô đã đi thẳng đến phòng tắm.

Dù đang rất là mệt mỏi nhưng cô không thể ra ngoài nhanh được! Nếu không tắm đủ ba lần thì dù có mệt cỡ nào cô cũng không thể ngủ!

Đây là lượt tắm thứ ba! Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà cô vẫn cảm thấy cái mùi tanh ấy cứ không hết đi!

Đến khi ra khỏi phòng tắm thì không khó nhận ra cả người cô đều làm một mảng hồng hồng, do cứ kỳ cọ mãi!

Cũng không cần để ý đến Lạc Kình đang ngồi đó nhìn mình, cô tiến thẳng đến chiếc giường đã được thay bằng một tấm gra khác sạch sẽ, không phải cái dính máu lúc nãy.

Thấy cô mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hắn đưa tay vuốt mái tóc còn đang ướt của cô, sau đó lại nằm bên cạnh, choàng cánh tay rắn chắc ôm lấy cả người cô.

Đường hi run nhẹ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cũng mặc kệ để hắn ôm, tốt nhất là đừng làm hành động nào khác lạ nữa, cô sẽ không chịu nổi...

- ---------------

Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, trước mắt là khuôn mặt cô ghi nhớ như tạc vào trong đầu - Lạc Kình!

Lại về Lạc Gia nữa rồi, lần này hắn cứu bọn họ không biết có đòi quyền lợi gì hay không đây!

Vừa muốn ngồi dậy thì Lạc Kình thức giấc, định lơ đẹp hắn thì bị hắn mạnh bạo kéo xuống giường, cả người bị đè lên một lần nữa!

Cô há miệng muốn nói, lại tạo cơ hội cho môi lưỡi hắn chen vào mút mát, cái lưỡi mềm mềm không xương, cứ như thế quấn lấy nhau, rất lâu rất lâu... hắn mới lưu luyến rời môi cô mà cười nói:

"Hôn nhiều lần rồi mà sao em vẫn không khá lên được?"

Mắt cô nổi đom đóm cả lên, tên này còn dám nói thế, từ bao giờ mà hắn lại trở nên "lêu lỏng" như vậy?

Cố dùng hết sức để đẩy hắn ra, hoặc để không bị hắn đè lên nữa nhưng Lạc Kình không cho phép, hai chân hắn kẹp hai chân cô lại, không cho cô giãy giụa.

Mắt thấy cô vẫn không yên phận, hắn lại cúi xuống hôn cô, nhưng nụ hôn này rất khác, hắn không mút mát như mọi khi mà là nhẹ nhàng thâm tình. Chỉ có như thế cô mới thấy lạ mà yên lặng không cọ quậy nữa.

Lạc Kình thả môi cô ra sau đó đè hoàn toàn lên người cô, đầu hắn ghé sát tai và cổ cô, giọng ôn nhu thập phần:

"Anh yêu em! Anh rất yêu em! Đừng đi nữa..."

Đường Hi chấn động mạnh, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lòng ngực, thầm bảo nó yên lặng một chút! Đập mạnh kiểu này, hắn mà biết thì sao đây...

Lạc Kình ngước đầu lên nhìn cô, trời mới biết đôi mắt hắn có bao nhiêu thâm tình...

Đường Hi không muốn nhìn, quay mặt đi tránh ánh mắt của hắn lại bị Lạc kình hai tay ấm áp xoay khuôn mặt cô lại:

"Tiểu yêu tinh! Em muốn bức tôi đến thế nào đây?"

Đường Hi nghe vậy không những không mềm lòng, cánh tay ra sức đánh loạn xạ lên người hắn:

"Anh! Cái tên khốn kiếp này! Nói tôi nghe ba cái chuyện vớ vẩn này làm gì?"

Vừa nói, sống mũi lại bắt đầu cay lên, từ khi gặp hắn, nước mắt cô chảy ra ngày một nhiều hơn rồi!

Lạc Kình đau lòng, giữ hai tay đang làm loạn của cô lại, đỡ cô ngồi lên đùi mình, tư thế thân mật không khác gì lúc bình thường.

Hắn khom người, ôm trọn cả thân hình quá chênh lệch so với hắn, ôm rất chặt, như sợ cô đi mất:

"Đừng giận nữa..."

Đường Hi hết kìm nén nổi, mặc cho hắn ôm cô cứ dụi vào ngực hắn mà khóc như đứa trẻ. Nói cũng không tin đây lại là Tam Tỷ của Phi Tước độc ác vô tình!

Lạc Kình cũng đẩy đầu cô vào ngực mình như muốn khuyến khích cô khóc hết một lần này thôi.

Khóc xong một trận, tâm trạng cô lại trở về như lúc đầu, hung hăng cắn mạnh vào ngực hắn.

Đường Hi thật sự là thích đùa với lửa, đang ngồi trên đùi người đàn ông yêu mình, đúng ra phải biết yên phận vậy mà cô còn cắn ngực hắn! Hạ bộ bên dưới bắt đầu rục rịch...

Mắt hắn tối sầm, muốn đè cô xuống thỏa mãn một trận, lại bị cô trừng mắt đe dọa:

"Nếu anh không nói rõ ràng cho tôi, tôi sẽ bức anh đến chết luôn!"

Lạc Kình không những không tức giận, ngược lại còn cười lên vui vẻ:

"Bức như thế nào? Nói thử xem?"

"Hừ! Anh...."

"Mà khoan nói tới chuyện này đi! Tôi muốn biết anh tính sao với Hạ Trúc đây?"

"Mới mấy ngày không gặp mà em gan nhỉ?"

Đường Hi không màng đến lời nói của hắn, vẫn vô tư trừng mắt với hắn.

Lạc Kình cũng chịu, xoa xoa cái đầu nhỏ:

"Hết hôm nay em mà còn làm càn, tôi sẽ khiến cho em biết điều hơn đấy!"

"Anh đừng có đánh trống lãng nữa!" Cô gấp gáp hối thúc hắn. Hạ Trúc không biết ra sao rồi mà cô còn ngồi đây nói chuyện với hắn được sao?

"Em không cảm thấy lạ khi cô ta ở đó hơn một tuần nay mà trên người lại chẳng có một thương tích gì sao? Còn có thể tự do đi lại Ma Sát bang?"

Lúc này Đường Hi mới bắt đầu vận dụng đầu óc của mình. Đúng như hắn nói thật! Lúc đó Hạ Trúc còn nói Ma Thần đã hứa với chị ấy không động đến Phi Tước. Người như Ma Thần lại tùy tiện đi hứa với người khác sao, lại còn là Hạ Trúc nữa chứ!

Đường Hi ngước nhìn Lạc Kình như khuyến khích hắn nói tiếp. Lạc Kình nhìn cô cười một cái, nụ cười vô cùng sáng lạng:

"Hắn yêu cô ta! Sẽ không ai dám làm tổn thương cô ta đâu!"

Đường Hi trợn lớn mắt, đúng là cũng có thể lắm, nhưng... nhưng:

"Người như các anh lại có chuyện yêu đương sao?"

Lạc Kình ngay lập tức nhăn mặt:

"Anh không bao giờ gạt em!"

Cô cụp đầu xuống, ý hắn là những điều hắn nói lúc nãy là... là thật!

"Anh...Anh nói rõ ràng đi!" Mặt cô bỗng chốc đỏ lên trông thấy...

Lạc Kình lại cười một cái, ôm nữ nhân này vào lòng, bắt đầu kể chuyện. Hình như hôm nay số lần hắn cười còn nhiều hơn ba mươi năm qua gộp lại nữa...