Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 546: Tôi tới để cưới cô gái của tôi!




Editor: Cà Chua.

Lưu Tử Kỳ tới cũng nhanh và đi cũng nhanh.

Hơn nữa cũng chưa mang đến cho An Mộc cái gì, vậy nên đóng phim như thế nào thì vẫn cứ đóng phim như thế ấy.

Ngôn Phi Thần tới cũng dứt khoát không đi ngay, vẫn còn ở lại một chút.

Qua một vòng, suất diễn của Lệ Giang cơ bản đã hết, chỉ còn lại mấy cảnh bên lề.

Thạch đạo diễn chọn Vanuatu.

Vanuatu là một khu ở phía nam Thái Bình Dương, do 83 hòn đảo nhỏ tạo thành.

Sở dĩ chọn phong cảnh ở đó là vì <<Mối tình đầu thứ 55>> yêu cầu trong đó có một số cảnh đặc biệt nguyên thủy.

Hơn nữa đoàn phim chi tiêu khá cằn kiệm nên đến cuối cùng còn rất nhiều kinh phí, vì thế Thạch đạo diễn vung tay, tiện thể cho mọi người đi du lịch!

Trong nháy mắt mọi người đều náo nhiệt hẳn lên.

Mọi người khi đã lên máy bay còn nhiệt tình thảo luận thì phải hào hứng đến mức nào.

Đến sân bay, mọi người liền đi ngay tới khách sạn.

Bọn họ tới nơi này là một hòn đảo nhỏ, người dân bản địa đại bộ phận đều là người da đen, nhưng rất biết ý và mến khách, mấy năm gần đây du lịch nơi này mới phát triển, không có quá nhiều người tới, vậy nên nhiều nơi ở đây vẫn bảo tồn được màu sắc hoàn toàn nguyên thủy.

Vào cảnh, chủ yếu là những cảnh An Mộc cùng Đường Cảnh đang trong thời gian hạnh phúc.

Hai người quay một vài phân cảnh lãng mạn ở đây.

Trong lúc quay chụp Đường Cảnh vô cùng nhập vai, sau đó lại trở nên trầm mặc.

Anh biết, cùng An Mộc yêu thương, cảm giác này chỉ xuất hiện trong quá trình diễn xuất, trong thực tại, là anh cố tình đẩy An Mộc ra, đưa tới bàn vòng tay của người đàn ông đó.

Niềm an ủi duy nhất của Đường Cảnh lúc này là trong bộ phim kia, anh có một hôn lễ được tổ chức cùng Đường Cảnh.

Là đoạn gần cuối phim, có một ngày nam chính tỉnh lại nghe được mấy người bác sĩ nói chuyện, lúc này mới nhận thức rõ được bệnh tình của bản thân, anh không còn sống được bao lâu nữa.

Anh nắm chặt tay Ôn Noãn, đột nhiên gào khóc, anh rõ ràng không quen biết Ôn Noãn, nhưng cảm giác thân thương này thực sự làm anh thấy cảm động, làm anh thấy thực sự yên tâm, anh nói, “Ôn Noãn, tôi vẫn luôn muốn cùng em tổ chức một hôn lễ, một hôn lễ thật linh đình….”

Hôm ấy, chỉ khi ôm bàn tay Ôn Noãn, anh mới có thể ngủ ngon.

Ôn Noãn đợi đến khi anh ngủ say mới che miệng khóc lớn, tiếng khóc dù đã được kìm nén nhưng vẫn không kìm được bật ra từng âm thanh nấc nghẹn, trong lúc quay đã làm cả đoàn phim cảm động.

An Mộc gắt gao cắn môi, bả vai rung lên từng đợt, tiếng khóc nức nở trong căn phòng yên lặng, đem tình cảnh thương tâm đến tuyệt vọng truyền tải đầy đủ đến vai diễn.

Đến khi đạo diễn Thạch Tiếu Phong hô một tiếng:”Cắt”, xung quanh nhân viên đoàn phim mới định thần lại, phát hiện ai nấy đều giàn giụa nước mắt.

Đây thực sự là khoảnh khắc xuất thần trong kĩ năng diễn xuất của An Mộc.

Sau cảnh này, hôn lễ sẽ diễn ra.

Ôn Noãn vì Lộ Dao nên đã chuẩn bị một hôn lễ.

Bọn họ tới một giáo đường.

Hôm đó, buổi sáng sau khi thức dậy, An Mộc còn gọi điện trêu Phong Kiêu:”Chú út, anh không mau đến đây, cô dâu của anh sẽ trở thành vợ người khác đấy! Ha ha ha!”

Giọng điệu của Phong Kiêu đầy mất mát, “Đúng vậy, lần đầu em mặc váy cưới tôi lại không thể ngắm.”

An Mộc nhanh nhảu lên tiếng, “Em sẽ chụp ảnh, hơn nữa, em sẽ nhờ người ghi hình cho anh xem.”

Cho anh xem hôn lễ của em và Đường Cảnh, người này chắc chắn không để mình yên.

Nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười.

Gác điện thoại, An Mộc liền đứng dậy, tới đoàn phim, trợ lí nhìn thấy cô còn kinh ngạc, cảm thán nói, “Đường Hạ, đoàn phim lần này đúng là bỏ vốn tận gốc rồi đấy! Cô có biết cô trong chiếc váy cưới quả thực quá xinh đẹp không!”

Đường Cảnh đã tới từ sáng sớm, bởi vì cảnh quay là cảnh tiến hành hôn lễ, là cảnh mà anh mong chờ nhất, cho nên anh vô cùng nóng ruột.

Anh nhìn vào trong gương, sửa sang lại bộ đồ tây trên người, phải làm ra một bộ dạng ốm yếu.

Nhưng đột nhiên, cửa mở.

Anh từ trong gương nhìn đến người phía sau, hoảng sợ, đột nhiên xoay người, “Sao anh lại tới đây?”

Người vừa đến khóe môi cong lên, “Tôi tới để cưới cô gái của tôi.”