Thân thể tiểu hài tử mềm như không có xương, ngửi thấy trên người còn có mùi sữa thơm.
Cục cưng được ôm lên nháy mắt mấy cái, trong mắt hơi nước đã không còn chút gì, long lanh giồng như sao trời.
Tay nhỏ mềm mềm nộn nộn sờ mặt hắn, Dương Quân nhíu mi nhưng không né tránh, cái miệng nhỏ chưa có răng há to, tròn tròn mắt. Trong miệng kêu lên y y nha nha, như là rất hưng phấn.
Dương Quân nhăn nhăn đôi mày nhỏ, tiểu gia khỏa này cười sao?
Cục cưng hình như rất thích người đang ôm bé, dính vào lòng Dương Quân, tay nhỏ non mịn nắm lấy tay áo hắn, trong miệng nói ngôn ngữ ‘trẻ nhỏ’ mà ngoài bé ra không ai hiểu, khóe miệng vẫn chảy ra nước bọt.
Dương Quân dở khóc dở cười mà nhìn hắn, ngón tay khe khẽ lau khô miệng bé.
Cục cưng cười đến híp mắt, đưa tay mũm mĩm sờ loạn trên mặt hắn.
Tay nhỏ mềm mềm vỗ vào mặt hắn không đau, mềm nhũn giống như bông, hơn nữa còn có vị sữa tươi.
Dương Quân đem hắn ôm vào ngực về lại sô pha, điểu chỉnh vị trí ngồi xem tv.
Cục cưng yên lặng mà dựa vào ***g ngực hắn, trong chốc lát, không biết là hài tử xem tv không hiểu, ngồi không được bao lâu thân thể nhỏ bắt đầu náo.
“Làm sao vậy?”
Dương Quân nâng tay đem bé xoay qua, con mắt trong suốt nháy nháy nhìn hắn. Dương Quân lúc này mới phát hiện hài tử này có con ngươi màu hổ phách giống phụ thân hắn. Khác biệt là trong mắt Diêu Y Lẫm chỉ thấy băng lãnh cùng với cao ngạo và miệt thị. Mà trong con mắt trẻ con của cục cưng không một điểm quang mang.
Xinh đẹp như nhau, nhưng bất đồng nội tâm.
Dương Quân nhịn không được đưa tay nắn nắm gương mặt mụ mẫm, cái cằm nho nhỏ toàn thịt, thêm khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, bộ dạng cực kỳ dễ thương.
Cục cưng nhìn qua tv một cái, nằm vào trong lòng Dương Quân, miệng anh đào nhỏ nhỏ gắng sức nhô ra, không chớp mắt mà nhìn hắn.
Dương Quân nhìn hắn trông không giống là muốn đùa, khẽ lắc đầu tiếp tục xem tv.
Được một lát, Dương Quân cúi đầu nhìn, cục cưng đã nhắm hai mắt lại, ngủ ngon.
Thân thể nho nhỏ tùy theo hô hấp mà phập phồng, thế này xem ra hắn cùng tiểu hài tử nhân loại không có khác biệt gì, nhu mềm làm đau lòng người.
Dương Quân thở đài, lẳng lặng mà nhìn bé.
Tới giờ cơm, Diêu Y Lẫm xuống nhà, hai người lớn cùng với một tiểu hài tử ngồi trước bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.
Cục cưng vẫn được Diêu Y Lẫm ôm ở trong lòng, miệng ngậm nún vú cao su mút rất vui. Tuyệt không giống mơ hồ như lúc mới bị đánh thức dậy.
Diêu Y Lẫm nhìn thấy ánh mắt hắn có chút kì quái, trong mắt có tia tiếu ý.
Dương Quân trước sau vẫn yên lặng, nét mặt vẫn nhàn nhạt không lộ vẻ gì, nhưng con mắt thỉnh thoảng vẫn lơ đãng nhìn về phía cục cưng.
Cục cưng dường như cũng trả lời mà hướng hắn khanh khách cười.
Dương Quân cúi đầu, lặng yên mà ăn.
Liên tục vài ngày, Diêu Y Lẫm đều đưa cục cưng cho hắn, bản thân lại trốn ở trong thư phòng.
Dương Quân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chăm sóc tiểu bảo bảo.
Trí lực cùng thân thể cục cưng phát triển không giống hài tử bình thường, lại phi thường nghe lời, không khóc không nháo, nhu thuận khiến người ta yêu thương.
Dương Quân tuy rằng không giống trước đây, đối với bé không còn cảm giác chán ghét, nhưng cũng không có thận cận quá mức.
Nếu không cần thiết, tuyệt đối không chủ động ôm bé, cho dù lộ ra vẻ mặt đáng thương hại cũng thế.
Hơn nữa gần đây hắn đang hoang mang, thân thể vừa bắt đầu hồi phục tựa hồ lại trở nên kém đi, có lúc đang xem tv sẽ vô ý mà ngủ, sau bị cục cưng đói cụng mà kêu dậy.
Tinh thần cũng không tập trung, thường mơ màng nhìn ra cửa sổ cả giờ đồng hồ.
Ăn cái gì cũng không thấy ngon, sáng sớm rời giường lại có cảm giác muốn nôn.
Trưa nay cũng vậy, mí mắt rất nặng, trên người cũng không có khí lực, Dương Quân tựa vào ghế sa lon, nghe âm thanh buồn ngủ từ tv
Không biết là người ta đang bàn cái gì, lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ nghe âm thanh nữ tử.
Mơ hồ, hình như là chương trình y học, chuyên gia trả lời câu hỏi khán giả đưa ra.
[ta muốn hỏi người mang thai có bệnh trạng thế nào?]
Dương Quân nghe xong cảm thấy khó chịu, nghĩ muốn đổi kênh, nhưng điều khiển để ở xa, vươn tay không tới.
[A, đây chủ yếu là do cảm giác của người nữ hay dựa vào tình hình sinh lý của mình mà phát hiện. Nói thế này có nghĩa là kinh nguyệt bị dừng, đầu nhũ nhức, đồng thời cảm thấy ngứa…]
Dương Quân bật cười, trong đầu bắt đầu so sánh bản thân, nghe đến đó thì phát hiện dấu hiệu này rất buồn cười.
[người có cảm giác buồn nôn. Lại rất dễ mệt mỏi rã rời…]
n, cái này…giống như lúc trước hắn từng có. Nguyên lai đây là cảm giác mang thai sao?
Lại nói, gần đây hắn cũng cảm thấy khó chịu như thế…
Nghĩ đến thay đổi của thân thể gần đây, Dương Quân có chút lo lắng.
“Ngươi không phải muốn chạy sao? Ta xem ngươi mang thai thì chạy thế nào!”
Lời nói ngoan độc của Diêu Y Lẫm vọng lại rõ ràng bên tai.
Dương Quân có chút hoảng loạn, ngày đó Diêu Y Lẫm đich xác nói muốn hắn mang thai, sau ngày đó cũng chưa từng chạm qua hắn, vậy chỉ có một lần…đơn giản như vậy liền có thể mang thài sao?
Nếu như lại mang thai…
Dương Quân trắng mặt, nhớ tới giai đoạn người không ra người, quỷ không ra quỷ, không dám đứng trước mặt người khác.
Rõ ràng không phải nữ nhân, lại thành người khuất nhục vạch y phục nằm trên bàn mổ.
Tất cả những điều đó, sẽ trải qua một lần nữa sao?
Dương Quân nhắm mắt lại, đúng lúc cục cưng bên cạnh thình lình khóc lên.
Thông thường, nguyên nhân cục cưng khóc rất đơn giản, một là đói bụng, hai là muốn thay tã…
Cũng không phải chuyện gì to tát, cục cưng bình thường rất an tĩnh, muốn thu hút sự chú ý phương pháp cũng chỉ là kêu một vài thanh âm người lớn nghe không hiểu.
Bình thường, gặp lúc này Dương Quân sẽ đi qua ôm hắn lên, nhìn xem làm sao, thế nhưng bây giờ hắn không có tâm tình.
Thấy bé đưa ra khuôn mặt giống Diêu y Lẫm, hắn không thể ôm.
Cục cưng khóc một trận, không được quan tâm như thường ngày, thanh âm nhỏ nhỏ liền lớn hơn trước, tay nhỏ nắm chặt, cật lực mà khóc rống.
Gương mặt nhỏ nhỏ tròn tròn đã đỏ lên, nước mắt chảy dòng, khóc lâu nên thanh âm có chút khàn khàn, nước mũi ròng ròng. Trông cực kỳ đáng thương.
Diêu Y Lẫm xuống lầu trông thấy cảnh tượng như vậy.
Ba bước thành hai ôm hài tử trên mặt đất lên, một bên yêu thương dỗ bé, một bên nghi hoặc nhìn Dương Quân.