Dương Quân tinh thần hoảng sợ, “Tiểu Minh không phải sợ! Ca ca ở đây!”
Sau lại hướng Diêu Y Lẫm kêu lên: “Ngươi rốt cuộc ra sao chứ!”
“Cái gì gọi là muốn ra sao? Là đệ đệ ngươi ở sòng bạc thiếu một số tiền lớn. Thiếu nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên, hắn không trả tiền, ta đương nhiên muốn bắt hắn ra ngoài làm này nọ bồi thường!”
“Ngươi──!”
Dương Quân căm tức nhìn hắn, đệ đệ là sinh viên, sao có thể chạy đến sòng bạc!
Diêu Y Lẫm đưa một ngón tay lên trước mặt lay động nói: “Sách! Nếu như ngươi còn không mau nói, đệ đệ ngươi hình như sẽ không ổn nha”.
Cùng lúc trong điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết! Dương Quân trong lòng trong đầu dằng co, cắn răng nói: “Hảo, ta đáp ứng ngươi! Tuy ngươi làm thế nào cũng được!”
Diêu Y Lẫm nở nụ cười, trên mặt lộ ra ý sớm biết thế này còn như vậy.
Hắn nói vào điện thoại: “Dừng tay”.
Với người phía bên kia phân phó một lát, Diêu Y Lẫm tắt điện thoại. Kêu những người khác đỡ Dương Quân dậy.
Đi ra khỏi con hẻm nhỏ, Dương Quân biết cuộc đời mình từ nay về sau không nằm trong tay mình.
===============================
Về tới căn nhà lớn màu trắng, Dương Quân đã minh bạch chủ nhân ngôi nhà này là Diêu Y Lẫm.
Vừa vào cửa, Diêu Y Lẫm đem hắn vứt vào phòng tắm.
“Ngươi hảo hảo mà tắm rửa cho ta! Trên người ngươi thối chết!” hắn dùng ngữ khí chán ghét nói: “Còn có đem quần áo trên người ngươi cũng ném cho ta!”
Dương Quân nhìn hắn một cái, gì cũng không nói, cầm lấy quần áo hắn đưa đi vào.
Hắn thật lâu không có tắm rửa rồi, từ trên người chảy xuống đều là nước màu đen. Dương Quân kì thực là người ưa sạch sẽ, nhưng đang tình thế không lối thoát, không thể bận tâm nhiều như vậy…
Hắn muốn dùng lực chà lau thân thể, đến lúc chà xát bụng, cảm thấy hình như so với lúc trước đây mềm mại hơn rồi.
Hắn đột nhiên nhớ tời cái người kia cười đến nhã nhặn nói với hắn ──
“Ngươi mang thai”.
Hắn mang thai…?
Đùa a? Hắn là đàn ông không hơn không kém a!
Thân thể hắn phi thường bình thường, mang thai là chuyện của nữ nhân, sao có thể đem chuyên này đến cho hắn_một người đàn ông?
Đây nhất định là thủ đoạn trêu đùa hắn của bọn họ.
Dương Quân lắc đầu, bọt nước trên người xung động rơi xuống, cầm lấy khăn mặt lau khô thân thể, mặc vào quần áo Diêu Y Lẫm đưa cho hắn.
Áo T-shirt màu lam đơn giản cùng với quần màu nâu bình thường, thuần vải bố khiến cử động rất thoải mái. Đây là thứ chắc chắn hắn có đủ tiền cũng không mua, bởi vì thường xuyên làm ở công trường, quần áo của hắn cơ bản đều mặc cũ rồi, không ai xem trọng kiểu dáng. Nếu dính vào bụi cùng với xi măng thì càng không nhìn ra hình dáng gì.
Cho dù là lúc trước cha mẹ còn, cũng thường không mặc quần áo cao cấp. Dần dà, hắn cũng không để ý nhiều lắm quần áo nữa.
Mặc xong quần áo, đi ra thì Diêu Y Lẫm đã ngồi ở bàn ăn phía trước chờ hắn.
Đầy một bàn ăn, đều là nhưng mỹ vị Dương Quân chỉ có thể nhìn trên TV.
Thịt kho tàu bóng nhẫy, gân bò cay thơm, hải sâm nấu hẹ, gà nấm hương cách thủy, rau trộn phổi thái vụn [a a cái mòn này chưa nghe bao h>.<], yêu hoa rang[mòn làm từ thận của dê lợn ] còn có một số rau xào khác. Dương Quân nhìn thấy mồm há hốc ra. “Nhìn cái gì, không đến ngồi xuống đi”. Diêu Y Lẫm gọi hắn tới, cơm đã đặt ở trên bàn, từng hạt trắng noãn trong suốt. Dương Quân chú ý tới trước mặt Diêu Y Lẫm không có bát. Do dự một chút, hắn hỏi: “Ngươi không ăn sao?” “n?” “Đây là vì ngươi mà chuẩn bị, ngày hôm nay ngươi phải ăn hết toàn bộ”. A? Một bàn lớn như thế? “Nhiều, nhiều lắm…” Tuy rằng hắn rất đói, thế nhưng một bàn đầy này đủ để ba người ăn no. “Ngươi mấy ngày này quá ít chất dinh dưỡng rồi, như vậy không tốt cho thái nhi”. Dương Quân cúi thấp đầu xuống, không nói lời nào. Tưởng rằng đây thích kẻ có tiền xấu tính, bây giờ Dương Quân chỉ có thể làm như không nghe lời hắn nói. Yên lặng ăn cơm, khi hắn đích thực ăn không vô nữa vẫn thừa lại hơn phân nửa đồ ăn. Diêu Y Lẫm nhìn hắn nhăn nhăn mi, Dương Quân không thể không thừa nhận người con trai này bất luận biểu tình gì đều rất đẹp. “Sao ăn được ít như thế? Ta nhớ rằng người mang thai ăn được rất nhiều a…” Dương Quân không có nghe rõ ràng lời hắn nói, nhìn hắn chăm chú xem xét thức ăn trên bàn, cho rằng hắn bất mãn mình không thể ăn hết đồ ăn. “Cái kia…ta thực ăn không vô nữa rồi”. Diêu Y Lẫm cùng không muốn mới bắt đầu thì đã làm quá, gật đầu buông tha hắn. Hắn đứng lên, “Ngươi cũng nên đi ngủ đi, lên lầu a”. Đang định xoay người, lại phát hiện hắn không có ý di chuyển. Ngốc ngốc mà đứng ở đằng kia, sắc mặt có chút trắng bệch. “Sao còn không đi?” “Cái kia… ta…” Diêu Y Lẫm có chút sốt ruột, người nam nhân xấu xí này sao nhiều chuyện như thế! “Ta…cùng với ngươi ngủ cùng nhau sao?” Cái gì? Diêu Y Lẫm có chút hồ nghi lỗ tai của mình. Người nam nhân xấu xí này cho mình là quốc sắc thiên hương sao? Tưởng mình thượng một lần lại còn muốn thêm lần nữa? Diêu Y Lẫm cười trào phúng đứng lên, “Ngươi cho rằng mình là loại hàng gì? Đừng hiểu lầm ta sẽ chạm vào ngươi! Sao vậy? Bị ta thượng một lần rồi muốn nữa sao?” Sắc mặt Dương Quân lại thêm trắng, nhưng biết hắn không phải muốn mình phụng bồi hắn trên giường, mà thở phào một hơi. Diêu Y Lẫm thấy dáng vẻ của hắn lại mất hứng rồi! Người thanh niên kia cư nhiên còn dám lộ ra cái loại vẻ mặt này, không cùng mình trên giường thật cao hứng sao? Thiếu gia hắn đã từng bị người ta ghét bỏ? Bình thường đều là người khác đuổi theo hắn đòi sống đòi chết! Hay là lần trước không có khiến cho hắn thích, nhưng nam nhân xấu xí này không phải kêu thét ngửa người hài lòng sao? Kháo! Thượng hắn rồi sẽ đem hắn vứt sang một bên! Suy nghĩ trong lòng cùng với lời nói ra của Diêu Y Lẫm hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Dương Quân càng nghĩ càng giận không một chút nghĩ ngợi mà nói: “Tuy rằng ta sẽ không cùng với ngươi trên giường, nhưng ngươi phải cùng với ta ngủ cùng một chỗ!” Dương Quân nhất thời sửng sốt, Diêu Y Lẫm nhìn trong lòng có chút vui sướng, nhưng lập tức thấy hối hận. Không thể mất thể diện thu hồi lời đã nói khỏi miệng, mang bộ mặt tối sầm hắn đi vào phòng ngủ của mình. Sau đó nguyên một đêm, hai người đều trằn trọc không ngủ, hết sức suy nghĩ mà mất ngủ.