Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 63: Thật ra, tình yêu không gây chết người được




Pk một thích khách có số má như Mạn Đà La, đối với một đạo sĩ mà nói, là một việc cực kỳ đau nhức mình mẩy. Người thì toàn RMB, Hội Tâm đánh thì né tránh cao, anh ta ẩn là gõ tôi một phát hơn 10,000 máu, tôi đánh anh ta không khác gì gãi ngứa. Đánh thế nào đây?

Nhưng anh ta dồn lão tử vào chân tường, chủ động hay bị động thì cũng phải ăn hành. Lão tử khổ sở suy nghĩ…

Lưu Ly Tiên không thắng được, nhưng có acc có phần thắng 100%

[Hảo hữu] Bạn nói với Chân Phạm: Chân Phạm, chị mượn acc chút

[Hảo hữu] Chân Phạm nói với bạn: Hả? Tiên ca, [mồ hôi lạnh] chị cần thiên cơ đánh Mạn Đà La à?

[Hảo hữu] Bạn nói với Chân Phạm: Đàng nào cũng ăn hành, thà rằng ca xài acc thiên cơ hành lại anh ta!!!

Các phái khắc nhau trong Thiên Hạ không phải là bí mật. Về phần thiên cơ và thích khách, có một câu chuyện…

Một ngày nào đó, trên chiến trường, một thiên cơ cảm thấy mệt mỏi nên treo máy ở Đông Doanh, tiện thể cướp cờ. Hậu quả là đâm nhầm một thích khách đang ẩn thân. Thích khách bất ngờ bị tập kích, hệ thống thông báo: Bạn ra Hội Tâm đánh một thích khách ẩn thân, tạo thành 861 thương tổn, trong đó thương tổn vật lý…

Trong cuộc sống, sự thống khổ nhất cũng chỉ thế này thôi.

Thích khách không cam lòng, cầm vũ khí phụ bản ẩn level 68 trong tay, ầy… đứng trước mặt thiên cơ đâm đâm chém chém, một lúc sau có dòng tin nhắn mật màu đỏ xuất hiện: Người anh em, bạn cứ chọc chọc mãi thế, không thấy phiền à?

Thế là thích khách tự chọc hoa cúc, tự bạo, che mặt hồi sinh.

Toàn bộ việc này bị đưa lên forum, thích khách tự chọc hoa cúc tập thể, tự hóa kiếp luôn.

Do vậy, sau này, dù bạn có là một thiên cơ cánh xanh đi chiến trường, thích khách cũng không bao giờ dám đánh lén bạn. Da dày thịt béo, chọc mất công!

Cái gì? Bạn nói nếu bọn họ gặp phải thiên cơ truy thích khách thì sao à?

Bọn họ giống nhau thôi, đầu tiên là ẩn thân, sau đó tự bạo… không, không, không, tự bạo không phải vì thiên cơ mà nổ chết, mà là không để đối phương được tính người!

(trong chiến trường, hễ bị quân địch giết chết thì quân địch được tính danh vọng và cống hiến, tự sát thì không tính)

Tôi log in acc Chân Phạm ở Lôi Trạch, nhìn trang bị và + điểm của cậu ta, chọn ngựa, chỉnh sửa phím tắt ok, sau đó tìm mấy con quái thử tay một chút. Ừ, đây toàn bọn máu trâu, mở Long Trận là đánh ngập ngụa.

Nơi này bắt đầu có một đám đứng xem. Lão tử chỉnh thiên cơ cồng kềnh dùng khinh công – di động kính nhảy lên cột buồm.

[Gần] Chân Phạm: [xoa tay cười to] kiếm này kiếm xịn, được rèn từ nước ngoài, chém tóc đứt luôn (1), gió kiếm rộng 3 thước, trọng lượng ròng 4.4 cân. Mạn Đà La, anh chắc chắn tiếp được 1 kiếm này của tôi?

[Gần] Mạn Đà La: [trừng mắt]

[Gần] Chân Phạm: [xoa tay cười to] anh không nhìn lầm đâu, ca đây!

Lúc đó anh ta đã bật đỏ, xông ra tung một chiêu Ám Khí Quyển, thôi miên lão tử, sau đó lập tực tự chọc hoa cúc, ẩn thân chạy.

Trên Kênh chỉ có một tin:

[Gần] Mạn Đà La: đù!!!

Xế chiều, lão tử đi Vũ Hán, chuyến cuối cùng trong ngày.

Sau khi quay lại, thời tiết ở Đất Hoang thay đổi.

Hai ngày nay, hai sự kiện cực kỳ trọng đại đã xảy ra. 1, Trác Nhĩ Bất Quần ngoại tình, Hoa Trư bắt tận tay day tận mặt. 2, Thanh Hạnh Bất Ngữ mượn acc Chân Phạm, cướp sạch quốc khố của Mông Hồng Thiên Hạ và Hồng Tụ Đường.

Không nói đến Thanh Hạnh Bất Ngữ là đệ tử của lão tử, ngoài lão tử ra, không ai biết lai lịch của cô nàng (GM làm chứng, lão tử làm sao mà lường được, chả nhẽ giờ nhận một đệ tử lại còn phải điều tra tổ tông 18 đời?), chỉ nói chuyện cô nàng mượn acc Chân Phạm, lão tử cũng mượn acc Chân Phạm, khỏi nghĩ cũng thấy lão tử biết tên acc, password, pass kho… Lão tử biết hết.

Tiếp nữa, lão tử không online 2 ngày liền. Trong mắt mọi người, đây chính là không có bằng chứng ngoại phạm, hơn nữa lão tử còn vừa trải qua một hồi sóng gió với Con Vịt.

Vì vậy, GM, lão tử đã trở thành một kẻ lừa đảo đúng như mọi người mong muốn…xịn thật!

Lưu Ly Tiên trở thành tội phạm số 1 Đất Hoang!!!

Từ đó, tôi càng lúc càng hận tên giả gái chết tiệt kia! Tôi nói này, sao hắn cứ phải gây chuyện cho tôi thế!!!

Vì thế, ngày hôm đó, tôi xóa tên “Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo” trong QQ, ân cần hỏi thăm tổ tông hắn từ thời đồ đá cho đến ngày nay 1002 lần.

Dù sao mắng hắn cũng chẳng lại được, không chửi cũng không xóa tội được!

Cuối cùng sau 3h đồng hồ thăm hỏi ân cần, tên đó cũng xuất hiện.

Phong Xuy Bỉ Mao Lưỡng Biên Đảo: 泥给恶笔最!!! (2)

Lúc đó lão tử rất là nhà quê, nghiên cứu mãi mấy câu mắng chửi người, cả tiếng Anh tiếng Nhật các kiểu, mãi chẳng hiểu: GM, ý gì đấy?

Cuối cùng đi hỏi Độ thụ (3), Độ thụ chứa hoa cúc của vạn vật. Cuối cùng tôi cũng tìm ra bài post giải thích trên forum World of Warcraft: hắn bảo lão tử câm miệng!

Cũng may chuyện này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi với Chân Phạm và lão Thánh.

Buổi tối, Chân Phạm gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi đưa Hoa Trư đi chơi thành phố L, để con bé đỡ luẩn quẩn.

Khi đó tim lão tử run rẩy, chuyện không nghiêm trọng thế chứ? Bất quá nghĩ lại, kể ra cũng khó nói, con bé thật ra hy vọng quá nhiều, đối với người đầu tiên thường không thể ngờ được.

Ặc, đừng nghĩ là tôi sai, tôi nói lần đầu tiên không chỉ nói về chuyện ML nhé. (4)

Ví dụ như, người chồng đầu tiên trong game của bạn, khi đó yêu đương là chuyện gì đó rất thanh thuần sâu sắc, lúc chia tay cảm giác như cả Đất Hoang sụp đổ.

Thế nhưng đến lần 2 sẽ bình tĩnh hơn nhiều, nhiều lắm trong lòng cũng chỉ như mất đồ quý hiếm, kiểu mắt thấy đào ra mũ cấp 60, ai ngờ định nhặt thì đứt mạng. Khổ sở, hận thù chắc có ít nhiều, nhưng ít ra Đất Hoang vẫn còn chắc lắm, không sập được.

Đến lần thứ 3 ấy à, cũng tương tự như lỡ dùng Nguyệt Toản đập đồ trắng, cũng được, tuy có nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ là 70 80 vàng thôi, gia đào được!

Càng về sau lại càng cảm thấy giống như chuyện nhập đội với người lạ, chẳng nhẽ vì chuyện người cùng team với bạn đi phụ bản Mộng Dịch Kiếm hôm nay không phải người hôm qua mà bạn canh cánh trong lòng sao?

Như thế cũng coi là một loại tiến hóa.

Vì lão Thánh ở gần nên khi tôi lái xe qua thành phố L, anh ta đã ở trường của Hoa Trư.

Hôm đó, Hoa Trư không đi học. Ký túc xá nữ ở đây cũng không quản chặt lắm, chỉ quy định sau 22h thì con trai không được ghé, thế nên tôi và lão Thánh đều vào ký túc xá.

Mắt con bé sưng húp, nhưng con bé vẫn cười, bảo bọn tôi nó không sao. Tôi ngồi trên giường Hoa Trư – đây là một ký túc xá thông thường dành cho nữ, gồm tám người, bốn giường tầng, Hoa Trư ngủ giường số 3.

Dù tôi đi từ rất sớm nhưng giờ đã chiều. Tôi nhìn lão Thánh: “Chưa ăn gì đúng không? Đi ra ngoài xem có cái gì ăn tạm hộ cái.”

Anh ta gật đầu: “Đợi anh một chút.”

Sau khi lão Thánh ra, Hoa Trư gục đầu xuống vai tôi, nước mắt lăn dài.

Lão tử cũng không phải người quen an ủi, chỉ vuốt tóc con bé: “Trư, ca kể em nghe chuyện cũ của ca nhé.”

Con bé không ngẩng đầu lên, chỉ ậm ừ, nước mắt thấm ướt vai áo tôi, tỏa ra hơi lành lạnh.

“Chị cũng quên mất năm đó năm nào rồi, khi đó chị đang học Đại học năm 3, quen một cậu con trai. À, khi đó hắn ta rất đẹp trai, cũng rất hiểu biết. Vì gia cảnh không tốt, hơn nữa hầu hết mọi người đều nghĩ đọc sách là vô dụng nên khi học năm đầu, hắn ta bỏ học, ở nhà trông net.

Khi đó internet chưa hiện đại như bây giờ, bên trường học của bọn chị cũng chỉ có hai hàng.

Hắn ta vẫn rất nhiệt tình, hơn nữa biết rất nhiều thứ ca không biết, ca có vấn đề gì cũng đi hỏi hắn ta. Dần dần, ca phát hiện ra hắn ta hút thuốc nhìn rất đẹp trai, chỉ phả khói thôi nhìn cũng mê người.”

Hoa Trư ngẩng đầu. Con bé này đúng là dễ lơ là: “Tiên ca ca, chị thích người đó?”

“Đúng thế,” lão tử gật đầu, “em biết không, học sinh nam trong trường toàn một lũ kiêu ngạo nhưng vẫn tiêu tiền của bố mẹ, không biết sửa máy tính, trông lại nhăn nhúm xấu xí, mãi mới gặp được một loại khác, sao mà ca không động lòng được chứ.”

Hoa Trư bắt đầu tò mò: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn chị ngày ngày nắm tay, thề non hẹn biển, muốn ở cùng nhau. Thế nhưng bố mẹ chị không đồng ý, bọn họ nói một người đàn ông không có gì cả làm sao có thể chăm lo được cho ca?”

“Chị trả lời như thế nào?”

“Khi đó ca còn trẻ, cảm thấy không phải mọi người con gái đều cần được con trai nuôi dưỡng, tự mình cũng sống được chứ? Thế nên ca vẫn kiên trì.

Cuối cùng, đến lúc mẹ ca khóc lóc vô ích, bố ca khuyên can vô hiệu, họ tuyên bố muốn loại bỏ quan hệ với ca.

Khi đó ca quá nhiệt huyết, bỏ đi cùng người kia.”

“Chị bỏ đi?!”

“Đi! Khi đó hắn ta nói sẽ đưa ca đi tìm thiên đường nhân gian. Chúng ta còn nhau nhìn biển rộng, ngắm hoa nở.”

“Khi đó hai người chắc hẳn rất yêu nhau.”

“Ừ, yêu chứ, yêu lắm. Hai người bọn chị cùng nhau đi về một thành phố ở phía Nam. Khi gần đi, bố chị quát: “Hôm nay mày mà đi khỏi đây, sau này dù mày chết rục ở ngoài, mày cũng đừng bò về,” khi đó chị bảo ông rằng, “con có chết ở ngoài cũng không thèm về”.”

“Vậy vì sao hai người không ở cùng nhau nữa?”

“Bởi vì bọn chị đều đã quên, rằng thiên đường nhân gian cũng cần ăn. Bọn chị ngây ngất trên thiên đường nửa năm, qua nửa năm hắn ta vẫn không tìm được một công việc ổn định, cuối cùng một ngày nào đó tự thấy ngại vì không thực hiện được lời hứa trước đây, thế là bỏ đi, chỉ để lại một lá thư.”

Trư trợn mắt nhìn tôi, tôi thấy buồn cười: “Khi đó chị ở trong phòng cho thuê, mang thai hai tháng, ở tại thành phố xa lạ chốn thiên đường nhân gian, cùng đường. Khi đó ca cũng trợn tròn mắt, nhìn ra biển rộng, ngắm hoa xuân nở, haha.”

“Tiên ca ca.”

Lão tử đốt thuốc, bật cười: “Chị không còn mặt mũi quay về, cũng không nuôi được đứa bé. Khi đó đừng nói nuôi, tiền phá thai chị cũng không có.”

Ở khu Long Khương, trấn Bình Hồ, chị làm công nhân ở phân xưởng, từ mỗi ngày được 11.5 tệ mà tích góp được 800 tệ. Chị dùng 800 tệ đó vừa sống vừa học cho xong Đại học.

Sau đó thì sao, chị làm chuyên viên phục vụ khách hàng, sau ba tháng được thăng làm quản lý.

Khi đó tiền lương của chuyên viên nghiệp vụ cao hơn làm văn phòng rất nhiều. Chị từ chức là vì sang công ty khác làm kinh doanh. Em có biết kinh doanh là chuyện thưởng bát cơm ăn, chuyện quan trọng nhất cần được dạy là gì không?

Em có quyền oán giận, nhưng dù em oán giận thế nào, em cũng chỉ có hai lựa chọn: đi hay ở?

Chị chọn Ở.”

Tôi cúi đầu. Con bé lại khóc. Tôi cũng bó tay, người ta đã kể lể hết gốc gác ra rồi mà cô nàng vẫn không quên được chuyện của bản thân.

“Được rồi, đừng khóc nữa, tình yêu không làm chết người được, đau mấy rồi cũng sẽ qua. Đến khi nào em nghĩ lại chuyện lặt vặt hôm nay, em sẽ bực mình vì sự ngớ ngẩn của mình ấy chứ.”

Cô nàng lao vào lòng tôi mà khóc, tôi khẽ vỗ lưng nó. Đồ ngốc, thật ra ngày nào chả phải đau nhiêu hay đau ít, mưa gió thì đáng sợ thật nhưng nào có ai ở mãi trong ngôi nhà ấm áp được đâu.

Lão tử tự nhiên buồn bã cảm khái. Không biết lão Thánh về lúc nào, cầm mấy cái hộp, cũng đứng thất thần bên ngoài.

Sự thực chứng minh khả năng khóc của Hoa Trư rất tợn, quần áo của lão tử cuối cùng cũng gặp nạn đại hồng thủy.

Không được, mai phải bắt Chân Phạm bồi thường!

1. Chém tóc đứt: các bạn đừng nghĩ chém tóc đơn giản. Lấy thử một con dao phạt qua sợi tóc xem bao giờ nó đứt D:

2. 泥给恶笔最: để giữ tinh thần khó hiểu của truyện, mình để nguyên. Câu này có nghĩa là “Ngươi câm miệng cho ta!”

3. Độ thụ: baidu, Bách Độ thụ í =))

4. ML: make love