Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 57: Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ (3)




Một đêm nọ, tôi bay về thành phố L lúc hơn 19h, Liễu Châu mưa to.

Lúc về nhà Con Vịt, lão tử ướt sũng. Anh không ở nhà, Chủy Chủy định ngậm túi lão tử, bị lão tử đuổi chạy.

Sau khi lão tử vào phòng thay đồ thì ra ngắm cảnh bên cửa sổ. Trên đường bắt đầu ngập. Lão tử hơi lo nên gọi điện cho Con Vịt, anh nhanh chóng bắt máy.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng to, lão tử lo lắng: “Anh đang ở đâu?”

“Long nhi, trời mưa quá, anh đưa mấy nhân viên nữ ở bệnh viện về nhà. Thành phố S có mưa không?”

Lý do này tôi tin. Đây đúng là chuyện anh sẽ làm.

“Em ở nhà. Con Vịt, hôm nay anh về sớm một chút nhé?”

“Được, chờ anh.”

Anh định cúp máy, lão tử vẫn lo: “Lái xe cẩn thận.”

Giọng anh rất vui vẻ: “Yên tâm.”

Tôi vào bếp làm bốn món ăn, một bát canh tảo tía. Thế nhưng làm xong, đợi mãi anh chưa về, 20h30 tôi gọi điện thì anh bảo anh đang trên đường.

Đợi đến 21h30, cơm canh nguội ngắt, tôi lại gọi điện, anh vẫn nghe máy rất nhanh.

Vì thế nên tôi chờ. Chờ đến 0h30 anh mới về. Toàn thân ướt đẫm. Tôi nằm trên ghế, không dậy, anh tự giác vào phòng thay đồ. Thay xong, anh dịu dàng ôm tôi, nói Long nhi, xin lỗi, bạn bè có việc nên về muộn chút.

Tôi miễn cưỡng đùa: “Nhân viên chỗ anh ở sao Hỏa hết à?”

Anh cười phá lên. Tôi không muốn nói anh biết rằng tôi một mực chờ anh, từng ngày từng ngày một. Tôi rồi sẽ mãn kinh nhanh thôi, trước đây tôi không có thói quen làm nũng, bây giờ cũng thế. Năm nay mãi mới được một lần, tôi vừa ký xong hợp đồng với Viễn Đông, bút còn đang trên người đã vội vã chạy về thành phố L.

Nhưng qua 12h đêm, tôi vẫn chỉ có một mình.

Anh vẫn im lặng ăn cơm, vẫn gắp đồ ăn cho tôi, dù là Chích Tiện Uyên Ương Bất Tiện Tiên trong Thiên Hạ, hay Điểm Điểm, anh vẫn dịu dàng săn sóc như vậy, tôi bỗng thấy sợ.

Trong đầu tôi hiện lên suy nghĩ kỳ quái: Nếu sau này không có anh thì làm sao?

Nghĩ xong chính mình cũng thấy buồn cười: cmn, 30 năm không có anh, lão tử cũng có sao đâu? Quen anh mới được bao lâu? Nếu có chuyện thì làm sao?

Con Vịt à, anh nuôi con chó hoang thành một cô nàng õng ẹo mất rồi đấy.

Cơm nước xong, tôi đi rửa bát. Chủy Chủy không ăn ớt nên tôi cho nó đồ ăn của chó. Nó quấy rối, hất đồ ăn tung tóe. Lão tử lấy vỉ đập ruồi cho nó một trận, cả đêm nó không thèm chạm vào tôi.

Đến lúc tắm rửa xong về phòng, Con Vịt đã ngủ.

Tôi mở máy, lên game Thiên Hạ. Nhiệm vụ hàng ngày của Lưu Ly Tiên chưa hoàn thành.

Thế nhưng, Lưu Ly Tiên cứ thế đứng ở khu Thái Thú, tôi lại chẳng có lòng làm Chu Thường.

[Hảo hữu] Thanh Hạnh nói với bạn: giúp đánh Đồng Thú

Tôi nhập đội cô ấy, qua trấn Vĩnh Ninh ở Giang Nam để làm nhiệm vụ giết Đồng Thú. Con sói nhỏ này đúng là dễ xử, một chiêu Phù Kinh Quỷ Thần là xong.

[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh: Thật ra Huyễn Hóa cũng giết được nó.

[Hảo hữu] Thanh Hạnh nói với bạn: Cô chọn đi

[Hảo hữu] Bạn nói với Thanh Hạnh: Không. Cô cứ chọn đi.

Đêm hôm đó, tôi đưa Lưu Ly Tiên về Đông Hải Chi Tân treo máy cả đêm.

Tôi vẫn không thể xấu hổ mà nói rằng, thật ra hôm đó, là sinh nhật ba mươi tuổi của Tô Như Thị.

Mười chín năm trước, mỗi lần sinh nhật của tôi đều long trọng không thua gì Tết Âm lịch, đó là ngày lễ của riêng tôi. Mà hôm nay, khi tròn ba mươi tuổi, dường như chẳng còn gì hết. Chỉ là tôi vẫn hay nhớ về họ.

Lúc còn trẻ, chúng ta rất thích nói dứt khoát, mà mãi về sau, khi chúng ta đều phải trả giá đắt cho sự cố chấp của mình, chúng ta còn có thể dứt khoát như thế không?

Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi ngồi trước máy tính hút thuốc cả đêm. Ngọn gió từ ngoài cửa sổ thổi tới, vòng khói xanh mờ bay lên, toàn bộ căn phòng chỉ có tiếng nhạc của Thiên Hạ, trầm thấp quẩn quanh, cổ nhưng đau thương.

GM, hình như tôi càng ngày càng dễ u buồn?

Tôi vẫn không ngủ, đến tận bình minh, khi Con Vịt rời giường, tôi dùng Hầu Tử Châu Tử để đánh quái, góc phải màn hình chạy dày đặc các dòng ghi kinh nghiệm đánh quái và vật phẩm rơi ra.

“Long nhi? Sao thế?” Anh đứng sau tôi, vòng tay lấy điếu thuốc, “Sao không ngủ?”

Tôi mỉm cười với anh: “Không có việc gì, em không mệt.”

Anh ôm lấy tôi: “Có chuyện gì?”

Ngày hôm qua, ngày hôm qua, nếu anh về sớm một chút, có lẽ tôi sẽ quấn quýt lấy anh đòi quà tặng, tôi sẽ mở chai rượu vang bắt anh hát chúc mừng sinh nhật, tôi sẽ bảo anh xin ngỉh hôm nay, đi mua nhẫn cưới với tôi. Thế nhưng, lúc 0:00, tôi đã hoàn toàn mất hứng thú. Ai đã nói “Hay thay đổi là độc quyền của phụ nữ” ấy nhỉ?

Tôi thay áo cho anh, thản nhiên nói: “Khi nào chúng ta đi chọn nhẫn cưới?”

Anh hôn chóp mũi tôi: “Chỉ cần em rảnh thì lúc nào cũng được.”

Tôi nhìn anh ra khỏi cửa. Tôi nghĩ thật ra anh ấy không để ý, nếu anh thật sự quan tâm đến đám cưới này, sao anh có thể để tôi phải đề nghị?

Nhắc cũng buồn cười, ban đầu chúng tôi đến với nhau, anh đối với tôi như thế nào, có động lòng không tôi hoàn toàn không để ý, thế mà bây giờ, tôi săm soi từng chút từng chút một.

Vì tôi ở đây nên anh để xe lại nhà.

Thế nên tôi đi tìm Hoa Trư và lão Thánh. Lúc tôi đến hàng net, shouta đó vẫn nhớ tôi. Tôi tìm một máy ngồi xuống, cậu ta gọi điện thoại cho lão Thánh. Tai tôi luôn rất tốt, lúc nhạc hạ xuống tôi nghe cậu ta nói: “Bà cô hung dữ cao như cái sào, búi tóc lên đến rồi!”

Xùy xùy xùy, trẻ con nói bậy, trẻ con nói bậy!

Khi lão Thánh đến, tôi đang dạy Ôn Như Ngọc PK ở Lưu Vân Độ. Nhờ sự kiên trì vô cùng tận của lão tử, trình độ PK của cậu ta đã có đổi mới. Chiến sĩ Thiên Cơ chuyên cận chiến, tôi bảo cậu ta tẩy cộng lại điểm, giờ trang bị cũng luyện hóa bốn màu, đập Phong Hành. Cậu ta rất nghe lời tôi, đánh không lại thì chạy.

Cậu ta đánh một trận với lão tử, nghe chừng đã nhụt chí:

[Hảo hữu] Ôn Như Ngọc nói với bạn: sư phụ, chắc cả đời này em không thắng được chị?

Tôi cười

[Hảo hữu] Bạn nói với Ôn Như Ngọc: nghề khắc nhau. Nếu muốn knock out đạo sĩ, dù là phái khác, trang bị và thao tác thua kém thì cũng khó lắm.

[Hảo hữu] Ôn Như Ngọc nói với bạn: khắc nhau là sao ạ?

[Hảo hữu] Bạn nói với Ôn Như Ngọc: kiếm thích khách nào luyện tay một tí.

[Hảo hữu] Ôn Như Ngọc nói với bạn: [mắt trái tim] thích khác? OK!

Kết quà là…

Lưu Vân Độ.

Chiến sĩ thiên cơ cấp 68 mặc bộ 60 chưa đầy đủ, toàn thân chưa đủ 5 lỗ, ẩn giấu thuộc tính, phi ra đánh lén thích khách trang bị top đầu server, đồ chiến trường cấp 70, full trang sức, luyện hóa cực phẩm, ẩn giấu thuộc tính cực phẩm, toàn thân tính trung bình 15 lỗ, cầm trong tay Chân Thiên Vực max lỗ max công. Chính là Mạn Đà La! Thiên cơ bị giết trong 1s!

Lão tử lật bàn!

[Hảo hữu] Bạn nói với Ôn Như Ngọc: [lật bàn] cmn sao đi dây vào Mạn Đà La!!!

Lão Thánh đứng sau cười lộn ruột: “Đàn ông con trai chơi game kiểu này, ông đây làn đầu thấy.”

Lão tử tung cái nhìn khinh bỉ, chủ thế lực kiểu gì không biết.

Tôi off game, dọn dẹp ra ngoài. Vốn chúng tôi định đi tìm Hoa Trư, thế mà con bé nhất định chơi game chứ không chịu ra gặp bọn tôi, rõ là thấy sắc khinh bạn, thấy đẹp quên nghĩa!!!

Chân Phạm về nhà cũng đi tìm lão Thánh. Khi đó còn sớm, bar chưa mở, bọn tôi tìm một quán trà sữa ngồi nói chuyện. Hai người đó đều không hay văn nghệ, nhưng cứ thích giả đò văn nghệ trước mặt người khác.

“Hôm nay Con Vịt đi làm?” Anh ta nhấp một ngụm, không nhịn được, “Tại sao có người lại thích cái loại này?”

Lão tử cười: “Ừ, hình như mấy hôm nay anh ấy rất bận.”

“Nhanh nhanh cưới đi, nhân yêu chết tiệt, không cần nghĩ cũng biết, đàn ông ấy à, kết hôn rồi dần sẽ ổn, hiểu chưa?”

Tôi khuấy ống hút trong cốc trà sữa: “Thật là thế?”

Anh ta vỗ ngực: “Em phải tin anh, Con Vịt là anh em bao nhiêu năm với anh, anh còn không rõ? Trình Trình và nó từng có tình cảm, nhưng nhân yêu này, em tin hay không, tính tình nó ấy à, một, hai, ba… có cởi hết cho nhìn nó cũng không thèm.”

Anh ta vừa nói vừa cười: “Đương nhiên, anh đây thì không nhịn được.”

Câu chuyện càng lúc càng không đứng đắn, lão tử cuộn tờ báo đập anh ta, anh ta nghiêm mặt lại: “Cưới đi thôi.”

Lão tử cũng ra vẻ: “Anh định mừng phong bì bao nhiêu?”

“Hả?” Anh ta ngẩn người, sau đó chột dạ nói, “Thật ra anh định lấy báo đựng…”