Ông Là Nhân Yêu, Ông Sợ Ai ?

Chương 47: Bảo vệ hàng họ của mình




Vì tất cả mọi người đều ở đây, tôi gọi điện cho bố Con Vịt về. Ông là một người đàn ông hòa hảo, nhìn cũng có vẻ ít nói hơn bình thường, mặt luôn mang ý cười. Tôi cảm thấy một nửa tính cách của Con Vịt chắc chắn được di truyền từ bố.

Con Vịt và bố anh ngồi tiếp chuyện họ. Trình Trình và lão Thánh chào hỏi xong thì định đi giúp mẹ Con Vịt dọn đồ ăn. Mẹ Con Vịt quả là người có trình độ: “Ôi Trình Trình à, cháu cứ bỏ đồ xuống đi, bác và tiểu Tô làm là được rồi. Dù sao cháu cũng là khách mời, không thể để cháu làm được. Tiểu Tô, ra giúp mẹ một tay.”

Dứt lời, bà lôi tôi vào bếp. Tôi định làm vảy cá, bà lại ngăn tôi lại: “Đừng đừng, cứ để cho mẹ. Các con còn trẻ, biết gì chuyện nấu nướng.”

Tôi mỉm cười. Tôi không còn trẻ nữa – một người ở một mình đến tận 30 tuổi thì có cái gì là không biết.

Làm vảy, cắt cá thành miếng, bà cứ kiếm chuyện để nói: “Tiểu Tô à, khi nào con và Điểm Điểm cưới? Cưới sớm sinh con sớm, nhân lúc bố mẹ còn khỏe mạnh.”

Tôi cười. Tôi đang đợi. Tôi là một thương nhân – nếu mối quan hệ trước mắt cởi mở, nhu cầu của đối phương cao hơn tôi, đương nhiên sẽ trả giá. Ai báo giá trước, ai giục ký kết, ai đang bị động. Trên thương trường, ai cũng như thế.

Tôi thả mấy miếng cá vào bồn rửa, rửa nước sạch: “Nếu bọn con lấy nhau, liệu có ai hận không đây?”

Mẹ Con Vịt bê một chậu nước ngâm cà rốt thái lát: “Tiểu Tô, chỉ cần con không thấy vấn đề thì buổi tối, chúng ta sẽ để Điểm Điểm phải tỏ thái độ! Thằng nhóc này mẹ biết: nó đã đưa con về nhà thì chắc chắn nó không có vấn đề gì hết.”

“Con nghĩ hay chờ thêm chút đi. Sáng nay Trình Trình cũng nói với con mấy lời có lý: cô ta quen biết Điểm Điểm hai mươi mấy năm, con và Con Vịt biết nhau chưa lâu.” – tôi mỉm cười, cúi đầu bình tĩnh thái rau, không quên nhắc nhở bà nguy cơ hiện tại – “Hơn nữa bây giờ, tình cảm Con Vịt dành cho Trình Trình vẫn rất sâu nặng.”

Mẹ Con Vịt hiển nhiên hiểu rằng tôi đang do dự. Bà rất nghiêm túc nói: “Tiểu Tô, con có thể yên tâm rằng chừng nào bố nó còn sống một ngày, Trình Trình đừng có mơ. Tối mẹ sẽ làm rõ mọi chuyện rõ ràng trước mặt mọi người.”

Tôi mỉm cười. Điều tôi chờ chính là câu này.

“Thật ra cô ấy cũng được, trông đáng yêu.” – Không hạ thấp đối thủ là phong độ tối thiểu phải có khi PK.

“Ôi, nếu con bé là con, Điểm Điểm gặp con sớm, như thế sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như thế! Nếu hai đứa học cùng nhau, con hai đứa bây giờ cũng đi mua nước tương được rồi!”

Tôi cười. Mẹ Con Vịt ơi, thật ra con gái trên đời này đều dần phải lớn lên, khác hẳn lúc còn bé. Hoặc là con cũng không hơn gì cô ta hồi nhỏ, con chỉ tàn nhẫn hơn thôi.

Vét sạch tủ lạnh làm bữa tối, tôi và mẹ Con Vịt làm mười sáu món ăn, một món canh. Vì vốn không chuẩn bị trước nên Con Vịt phải đi mua một món kho, gom góp cho đủ.

Chủy Chủy vẫn đang bị nhốt trong phòng ngủ, tôi cầm cái bát nó thích, ra hiệu đến giờ ăn. Chủy Chủy nghe thấy tiếng bên ngoài, sủa ầm ĩ trong phòng, tí thì cắn rách dép lê. Tôi quát một tiếng, nó cụp tai lê ra ăn cơm.

Nó thích ăn thịt, cũng thích đồ cho chó, nhưng tôi thấy đồ ăn cho chó cũng chẳng khác gì mỳ ăn liền, thỉnh thoảng ăn không sao, còn thường xuyên thì không ổn. Vì thế nói chung tôi vẫn cho nó ăn cơm là chính.

Lúc đang ngồi xổm xem nó ăn cơm thì tôi nhận được điện thoại của tiểu Đường, nói rằng công ty khoa học kỹ thuật Hồng Hạo có một hạng mục mới, định khoán hết cho bên tôi làm, khách hàng chỉ định boss ra mặt đàm phán. Có điều giờ lão tử không đi được.

“Người của công ty khoa học kỹ thuật Hồng Hạo từng gặp lão tử chưa?”

“Chưa.”

Thế thì dễ rồi. Tôi nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ, đem hết tất cả các tư duy, kỹ xảo đàm phán, những phần cần chú ý trong hạng mục công việc nói cho cô ấy, để cô ấy dùng danh nghĩa lão tử ra mắt, để lại đánh giá nhất quán cho lão tử: “Cũng như trước kia, chuyện có thể không cần nhấc tay tự làm, chắc chắn không nhấc tay.”

Lúc quay lại, tôi phát hiện mọi người vẫn chờ tôi ra ăn cơm. Lão tử rất áy náy. Mẹ Con Vịt để tôi ngồi cạnh Con Vịt, bà ngồi bên Trình Trình.

Minh Minh ầm ĩ đòi ăn chocolate, không thì không chịu ăn cơm. Đứa bé 4 tuổi cáu kỉnh rất đáng yêu, cái mỏ nhỏ nhắn chu ra nhìn chỉ muốn cắn một cái.

Con Vịt mỉm cười: “Dưới nhà có cửa hàng, anh xuống mua cho con bé.”

Trình Trình cầm đũa gõ tay con bé, giáo huấn: Ăn cơm trước. Con bé nước mắt lưng tròng. Con Vịt ôm con bé dỗ dành. Mẹ Con Vịt liếc mắt ra dấu cho anh. Buồn cười là tôi thấy, nhưng anh lại không để ý.

Nhiều lần ra dấu không thành, mẹ Con Vịt mở miệng: “Thích trẻ con thì sinh một đứa với tiểu Tô đi.”

Con Vịt mỉm cười nhìn tôi. Lão Thánh vỗ tay: “Ra đây bác ôm cái nào.”

Minh Minh ngẩng đầu nhìn Con Vịt, Con Vịt bảo con bé qua đó. Con bé xòe tay, tát yêu rồi bổ nhào vào lòng lão Thánh. Tôi cười, gắp đồ ăn cho Hoa Trư, tiếp đón Chân Phạm. Chân Phạm nhìn Trình Minh Minh như có điều suy nghĩ, lúc sau cũng ngồi gắp đồ ăn cho Hoa Trư như tôi.

Ăn được nửa bữa, mẹ Con Vịt trịnh trọng cất lời: “Điểm Điểm, khó khi nào có nhiều người như hôm nay. Con và tiểu Tô không còn trẻ lắm nữa, chuyện cũng cần phải bàn: khi nào hai đứa kết hôn?”

Bàn ăn im lặng. Trước mặt bao nhiêu người, Con Vịt không thể làm tôi xấu hổ được.

Vì thế, anh vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười gắp đồ ăn cho tôi: “Lúc nào cũng được. Đạo sĩ một phút, khi nào em mới đồng ý lấy anh?”

Trình Trình cúi đầu, vò khăn tay. Tôi cảm thấy bọn tôi thật tàn nhẫn. Nếu tôi còn thấy mình tàn nhẫn thì sao Con Vịt có thể không đau lòng.

Khi anh dịu dàng ghé bên tai tôi hỏi những lời này, liệu khi rảnh rỗi anh có nhớ tới mình đã từng ở bên cô ấy gần gũi như thế?

Nhưng tha lỗi cho tôi, trong thế giới này, tôi không thể đi thương hại đối thủ.

Vì thế, tôi cũng ghé bên tai anh trả lời ngọt ngào: “Bần đạo thuận theo thời thế.”

Bố mẹ Con Vịt đều rất vui vẻ. Bố Con Vịt quyết định tối nay phải giở lịch tìm ngày đẹp. Mẹ Con Vịt dỗ Minh Minh: “Trình Trình à, sắp tới Điểm Điểm phải thu xếp chuyện cưới xin, tiểu Tô cũng không rảnh, bác ở đây cũng cần người bầu bạn. Nếu cháu cần thì cứ gọi điện bảo bác trai qua đón, nhé?”

Trình Trình gật đầu. Cô ta đâu dám nói thêm.

Lời nói giấu dao. Vốn bức tranh rất đẹp nhưng lại ẩn giấu quá nhiều tầng ý nghĩa.

Con Vịt cười như gượng ép. Tôi chợt thấy hiểu anh. Bọn tôi đều đã bị tình yêu đốt cháy chỉ còn lại xương khô. Cho dù anh đã trả giá hai mươi mấy năm thì cũng đã bị bỏ rất đau đớn. Khi bạn đã yêu khắc cốt ghi tâm, bạn không còn năng lực để yêu lại nữa.

Chúng tôi đều dùng thời gian dài đằng đẵng để làm mình lãng quên. Sau đó gặp được một người, cảm thấy cả đời như thế cũng được. Vì thế, chúng tôi không chút do dự ôm lấy đối phương, không phải vì liếc mắt một cái vạn năm, mà vì chúng tôi đều đã mệt mỏi, sợ nếu lại do dự thì sẽ phải hối hận.

Thật là buồn cười. Gạo nấu chưa chín nhưng lại làm cho mình không còn đường quay lại.

Vì thế chúng tôi không nói chuyện yêu. Chúng tôi nói “thích”, chính là thích.

Cuối cùng Trình Trình cũng không thể ăn xong bữa cơm này. Lúc về cô ta cũng không dám xuống nhà.

Tôi đưa cô ta xuống. Hành lang tối tăm không ánh đèn, yên tĩnh. Cánh cửa chống trộm nặng nề đã ngăn hết một âm thanh ở trong kia, chỉ để lại người trên lối đi nhỏ này với tiếng tim đập của chính mình.

Cô ta dắt tay Minh Minh đi trước, tôi đi sau, không ai nói chuyện. Chỉ có tiếng bước chân, hai nhẹ một nặng, bỏ lại ồn ã phía sau.

Lúc xuống nhà, tôi định giúp cô ta gọi xe thì đột nhiên cô ta xoay người lại, túm chặt lấy tôi, không thể giữ bình tĩnh thêm: “Chị Tô, xin chị đấy, em cần Điểm Điểm. Có Minh Minh, em cùng đường rồi. Xin chị đấy.”

Tôi mặc kệ cho cô ta giữ mình. Nước mắt cô ta rơi trên tay tôi. Tôi nghĩ nếu cô ta cũng chơi game, thao tác của cô ta chắc cũng ngang ngửa cỡ Hoa Trư. Ặc, không thể nói là ngang ngửa, nói chung cũng làng nhàng thôi, căn bản không lọt vào danh sách PK của tôi được.

Minh Minh đưa bàn tay nhỏ bé vuốt mái tóc dài của mẹ. Con bé không hiểu vì sao mẹ mình khóc, chỉ có thể nhẹ nhàng, cẩn thận xoa mặt mẹ lấy lòng.

Tôi không biết an ủi cô ta kiểu gì. Thật ra là tôi cũng không muốn an ủi. Thế giới của người trưởng thành không có cổ tích, mỗi người đều phải trả giá cho chính bản thân mình.

Tôi tiễn hai mẹ con lên xe, giả vờ không thấy Con Vịt đang đứng trên ban công, vịn lan can đi lên tầng. Thật ra, khi sợ hãi là khi bạn còn có người để dựa vào.

Không dựa được vào ai thì sợ hãi để làm gì, tất cả đều phải dựa vào bản thân mình, chẳng có gì để sợ hết.

Chẳng ai cùng đường, đường mình thì mình phải tự đi thôi.

Ngồi chơi cũng đã lâu, vì ký túc xá của Hoa Trư đóng cửa lúc 0h nên bọn họ về trước. Bố mẹ Con Vịt kéo Con Vịt vào thư phòng để tiến hành giáo dục tư tưởng, còn tôi đi rửa bát.

Rửa bát đũa xong tôi mới nhớ đến Chủy Chủy nên đi thả nó ra. Chắc chắn lúc ăn cơm nó nghịch nước, quậy tung hết lên, trên sàn toàn cơm là cơm, trên lông cũng thế. Lão tử thở dài, lấy khăn lau cho nó.

Đến hơn 22h mọi người cũng nói chuyện xong. Bố mẹ Con Vịt vội vàng tạm biệt tôi, quay về nhà mình. Lão tử đang lau lông Chủy Chủy. Lúc này nó đang giãy dụa dưới tay lão tử, vừa thấy Con Vịt thì vội vàng chạy đến, cọ cả người ướt đẫm vào anh.

Đệch, đồ vô lương tâm!!!

Lão tử định qua đó thì nó túm chặt chân Con Vịt, liều mạng vẫy đuôi. Con Vịt cầm khăn, tiếp tục lau lông cho nó. Nó cũng không phản đối, nằm ườn ra sàn nhà lát đá men sứ vàng khắc hoa, lè lưỡi liếm mặt Con Vịt.

Tôi đưa khăn mặt qua: “Bố khỉ, đừng liếm hàng của bà!!!”

Con Vịt để tôi lau mặt cho, vẫn ôn hòa như cũ: “Nó thích anh mới liếm anh.”

Điều này thì lão tử tin. Nó chưa từng liếm mẹ Con Vịt hay lão tử, nhưng lão tử cũng chẳng thèm chấp vặt. Dù sao cũng chỉ là một con chó, lại là một con chó vàng, ai cần nó thích! Đến nó ngày lão tử không vui, lão tử sẽ làm cho nó hết ý kiến, đứng im trong chậu.

Anh tắm cho Chủy Chủy còn tôi vào game. Không ai nhắc đến chuyện Trình Trình, vì không ai muốn người kia để ý.