ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 96: Món Quà Lớn Nhất (1)




Một tháng đã trôi qua, thời gian giữa anh và cô quả đúng như cuộc sống trong phim, vô cùng mĩ mãn, hạnh phúc. Tất nhiên là họ đã ra mắt bố mẹ cô, còn về bên nhà Cao Lang, anh đã trực tiếp đưa cô sang Mỹ, gặp mặt bố mẹ anh.

Khi gặp được cô, bố mẹ anh quả thực vô cùng vui mừng, điều quan trọng hơn, chính là bà nội đã chấp nhận họ. Bố mẹ anh cũng đã biết chuyện xảy ra giữa anh và cô.

Thanh Di được Cao Lang đưa đi thăm quan những địa điểm chính ở Los Angeles. Cô và anh cũng ở bên này được ba ngày rồi, đã tới lúc trở về rồi.

Ngồi trên máy bay, anh thì thầm vào tai cô

"Chút nữa có bất ngờ cho em!"

Cô nhất thời tò mò nên liền hỏi lại:

"Bất ngờ gì vậy?"

"Nữa em sẽ biết!"

Vì đây là máy bay riêng của Cao Lang, thế nên thời gian để về nước cũng không mất quá nhiều, vỏn vẹn khoảng hai tiếng đồng hồ. Xuống tới sân bay, một người đàn ông đã chờ sẵn ở sân đỗ rộng lớn.

Dáng người cao, gầy, mái tóc hoa râm càng làm rõ nét tuổi tác hiện lên gương mặt ấy. Ông mặc bộ đồ Vest màu đen, nhìn sơ qua chất vải bóng mịn, đã biết được đây là người đàn ông có tiền, có quyền.

Thanh Di bước xuống máy bay, nhìn thấp thoáng, cô đã thấy ông ấy cực kỳ quen mắt.Cao Lang ôm lấy eo cô, bước chân anh nhanh hơn nên khiến cô cũng phải nhanh theo. Bước tới gần, cô tưởng mình nhìn lầm, trong đầu chợt nhớ ra ông chú trạc tuổi trung niên, ngày ngày ngồi ở ghế trước cửa nhà cũ của cô.Cao Lang nói tiếp:

"Ông ấy...là người cho anh mượn xe đạp để kịp chạy theo em!"

Xe đạp?

Xe đạp bình thường, sao có thể theo đuổi sau xe ô tô chứ? Ít nhất cũng phải xe đạp thể thao. Cô ngước đôi mắt tò mò nhìn anh. Cao Lang hiểu ý liền nói tiếp:

"Hôm đó, ông ấy vừa lúc đạp xe đi thể dục qua đó, thấy anh trên người toàn là vết thương..."

Dòng ký ức bắt đầu ùa về...

Thân thể anh chỗ nào cũng là vết thương, rõ thấy ô tô chở Thanh Di đang cận kề ngay trước mắt, nhưng...chẳng thể nào gượng dậy nổi. Anh cố hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt thành quyền rồi ngồi dậy.

Vì vừa bị đánh vào ngay sau lưng và đầu, hiện tại, đầu anh choáng váng vô cùng. Cố đứng dậy, chạy ven theo, bám vào những thân cây, thật may mắn. Đúng lúc đó, có một ông chú khoảng độ năm mươi đi qua. Ông mặc một bộ đồ thể thao màu trắng cùng chiếc xe đạp địa hình, ngay khi thấy anh, ông dừng xe và hỏi:

"Cậu thanh niên, có sao không?"

Cao Lang lắc đầu, anh quay ra nhìn ông. Quả thực rất trùng hợp, người đàn ông mà anh đang tìm hiểu cả mấy tập hồ sơ cá nhân kia, chính là người ngay trước mắt. Ông hỏi tiếp:

"Chủ tịch Cao? Sao cậu lại ra nông nỗi này?"

Rất dễ hiểu, vì ông ấy có công ty vẫn chuyển nổi tiếng nhất nhì đất nước, hơn nữa lại là đối tác với công ty anh, nhưng vì cục diện ngay trước mắt thật sự rối loạn, nếu anh cứ đứng đây thế này sẽ không đuổi kịp theo cô mất, Cao Lang liền nắm lấy tay lái xe đạp, miệng hấp tấp:

"Tạm thời cho tôi mượn chiếc xe đạp này, tôi sẽ tìm ông để trả ơn!"

Ông chị kịp gật đầu, anh đã lên xe đạp thật nhanh. Quả nhiên...thanh niên trai tráng nhà Cao Thị, so với người bình thường...không thể đạp nhanh tới vậy được.

Trên đường đuổi theo, từ đầu tới cuối trong anh toàn là hình ảnh xinh đẹp của cô. Anh đã thề rằng...sau kế hoạch này...anh sẽ cho cô một hạnh phúc đúng nghĩa.

Trở lại thực tại...

Người đàn ông trung niên thắc mắc về chuyện Cao Lang đang tìm hiểu về mình, ông hỏi:

"Chuyện mà cậu đang tìm hiểu về tôi, vì sao lại...?"

Thanh Di lại càng thắc mắc hơn, anh nói có bất ngờ cho cô, không lẽ...là chuyện ông ấy là người cho anh mượn xe đạp sao? Vậy thì đâu có tính là bất ngờ dành cho cô? Thanh Di cũng hỏi anh:

"Chú ấy là ân nhân của chúng ta, vậy...bất ngờ mà anh cho em là chú ấy sao?"

Cao Lang nở nụ cười tươi, anh gật đầu rồi nói:

"Đúng rồi! Thưa chú, cô ấy chính là món quà lớn nhất mà cháu muốn báo đáp chú. Thanh Di...ông ấy chính là bất ngờ anh dành tặng cho em!"Cô và người đàn ông trung niên đều không hiểu, vì vậy nên đã đồng thanh:

"Hả?"

"Vì hai người...là bố con ruột!"

Ầm...

Toàn thân cô như muốn đổ sụp xuống, cứng đờ cả ra. Đôi môi cũng vì thế mà mím chặt, ánh mắt bởi vậy mà vụt ra tia đau xót. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây, chính là bố đẻ của cô sao?

Người lại với biểu cảm ngỡ ngàng không nói thành lời, ông ấy lại vui vẻ tới mức nước mắt đã trào ra rồi, cảm giác như...mọi cố gắng tìm lại cô con gái năm xưa, đã được trời thương. Ông chợt khóc to, khóc như một đứa con nít. Cũng phải thôi, nỗi nhớ con, làm sao mà kể xiết được.

Người bố can tâm bỏ cô đi, can tâm cho cô một gia đình mới, sao nhìn đi nhìn lại...thấy ông lại biền từ tới vậy. Mặc dù ăn mặc bóng bẩy, thế mà những nét khắc khổ trên gương mặt vẫn còn hằn nguyên.

Không kìm nén được cảm xúc, ông ôm chầm lấy cô, giọng nói có đôi phần nghẹn ngào

"Thanh Di, con gái của bố. Bố tìm con bao nhiêu năm nay, cuối cùng...đã tìm thấy rồi. Con gái...con đang trách bố sao lại bỏ con đúng không?"

Cổ họng cô như bị gì đó chặn lại, muốn nói nhưng chẳng thể nói. Chỉ biết ấp úng được mấy chữ

"Tôi...tôi!"

Thanh Trì nói tiếp:

"Năm xưa, gia đình chúng ta rất nghèo khổ, ngay cả một bữa cơm cũng còn thiếu. Một ngày...khéo chỉ được một bữa cơm, nếu hôm nào bố chở được nhiều chuyến hàng, hôm đó...cả nhà sẽ được ăn no đủ. Rồi một ngày, mẹ con có bầu, đi khám, bác sĩ nói là thai đôi. Lúc ấy...bố và mẹ không biết nên làm sao, về sau, khi sinh ra rồi...

bố đã giấu mẹ con đưa một đứa đi và vờ nói rằng đứa bé ấy không qua khỏi, đứa bé đó...chính là con. Vừa hay, bố nghe người ta nói vợ chồng nhà ngài Liên Thành chưa có con, bị hiếm muộn, thế nên...bố nhân cơ hội để con ngay bên đường, chỗ đó có thể khiến ông bà ấy nhìn thấy dễ dàng. Bố đã để lại bức thư có ghi tên và ngày tháng năm sinh của con, có thể...ông bà ấy sẽ tự hiểu rằng...là bố không hề muốn bỏ con, thực sự bố chỉ muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn.Từ ấy...bố ngày một quyết tâm phải thành công, khi thành công rồi...vợ cũng mất, con gái...lại không thể tìm lại. Bố...thực sự, thực sự là quá tồi!"

Thanh Di nước mắt lưng tròng, cô lấy hết dũng khí hỏi tiếp:

"Bà ấy...vì sao lại mất?"

"Vì...biết được sự thật, con không hề chết! Vậy nên bà ấy bị lên cơn đau tim rồi ra đi!"

Cái nghèo, cái đói, chính nó đã đưa con người ta vào bước đường cùng. Cô...thực sự là không trách ông ấy nữa rồi, nếu ông ấy không làm vậy, cô sao có thể được như bây giờ.

Người ta thường nói...ông trời không cho ai tất cả. Cô không được ở cùng bố mẹ ruột, đổi lại...lại có một cuộc sống nhiều người mong ước. Còn người em gái kia của cô, sống cùng bố mẹ ruột, đổi lại...cuộc sống lại quá vất vả, khó khăn.

Thanh Di nói:

"Tôi không trách ông, tôi là phận con cái, được sinh ra đời đã là một may mắn. Bố mẹ sinh con cái ra chỉ muốn cho nó một cuộc sống tốt đẹp, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của ông. Vậy nên...đừng tự trách mình nữa!"