Thời gian cứ thế trôi qua, mới đó...cô đã ở nơi này bốn tiếng đồng hồ với mớ hỗn độn, cô càng suy nghĩ, nó lại càng tồi tệ hơn. Nếu cứ như này, cô sẽ mãi chìm đắm trong đau khổ này mất. Theo thường lệ thì giờ này là tới bữa trưa của mọi gia đình, cảm giác lạc lõng xen lẫm tủi thân lại ập tới.
Bố mẹ cô có ơn nuôi dưỡng từ khi lọt lòng, cô không trách họ, nhờ có họ cô mới có ngày hôm nay. Được sống trong nhung lụa, một cuộc sống đầy đủ tình cảm gia đình.
Thế thì cớ sao...cô lại không dám đối diện với sự thật chứ? Bố mẹ ruột của cô, chắc họ có nỗi khổ tâm riêng, vậy nên cũng chẳng có cớ gì trách họ. Không có họ, cô cũng chẳng có mặt trên đời này được.
Suy nghĩ cũng dần được đả thông, cô cảm thấy có chút gì đấy tốt hơn ban nãy rồi. Cái bụng bắt đầu sôi lên "Ục Ục!". Cô quyết định...trở về nhà.
Về tới nhà, Liên Hoa cùng bố mẹ đang ngồi trên bàn ăn, chưa ai động đũa, có thể là chờ cô về ăn cơm chăng. Vẻ mặt ai nấy đều như đưa đám, thấy cô về, họ vội vàng đứng dậy. Liên Hoa chắc đã biết chuyện, thế năn nó nước mắt ngắn, nước mắt dài chạy tới bên cô, ôm trầm lấy cô và nói:
"Chị, dù có như nào đi chăng nữa, em và bố mẹ mãi mãi là người nhà của chị!"
Thanh Di không kìm nổi liền bật khóc òa lên, cô ôm chặt lấy cô em gái mà cô luôn thương yeu nhất, giọng nói nghẹn ngào:
"Ừ, chị sẽ không bao giờ rời bỏ gia đình này!"Bố mẹ cô cũng vì thế mà xúc động không thôi, họ tới bên cô và ôm lấy cô. Cả nhà ôm nhau, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa tủi thân.
Thanh Di nén lại cảm xúc, cô nói:
"Thôi, cả nhà chúng ta ăn cơm nào!"
Bữa cơm gia đình đúng nghĩa, cô quả thật không biết nói gì hơn ngoài hai từ "hạnh phúc". Bố mẹ cũng kể hết sự thật cho cô nghe, nỗi khổ tâm của bố mẹ quả thật rất lớn.
Ăn xong cơm, cô lên đường trở về bệnh viện. Ngay cổng chính, đám Phong Uyển gồm có Phong Uyển, Ảnh Quân, Ngụy Tư Phong, Cao Tùng, họ đang đứng đó bàn bạc rất sôi nổi.
Cô bước tới gần, Phong Uyển phi như bay ra kéo cô vào nhập hội. Tiếp sau đấy là hàng loạt, hàng vạn câu hỏi chính thức được đặt trên đầu cô. Người hỏi đầu tiên chính là Ảnh Quân
"Cậu ta hiện tại mất trí nhớ tạm thời, em đã chuẩn bị mọi thứ để gợi lại những kỷ niệm của hai người cho cậu ta thấy chưa?"
Cô chưa kịp đáp lại, Ngụy Tư Phong nói tiếp:
"Theo em thấy...chị dâu nên gợi lại kỷ niệm khi hai người ân ái ấy, thế thì Cao Lang mới nhớ lại nhanh được!"
Phụt!
Cô xuýt chút nữa nhồi máu cơ tim, đột quỵ ngay tại chỗ này mất. Cô chưa định thần lại thì Phong Uyển chen lời
"Đúng rồi đấy chị, phải dùng mỹ nhân kế mới khiến anh ấy nhớ ra!"
Cao Tùng thấy thế liền phản bác:
"Này này, các người đừng có dâng cậu ấy vào miệng hổ. Còn rất nhiều cách, đâu phải mỗi cách ấy đâu!"
Phong Uyển ngay lập tức vỗ vào vai Cao Tùng một cái thật mạnh, nó gào lên:"Cách gì là cách gì, chị ấy chỉ cần quyến rũ Cao Lang thôi, tình thế nguy hiểm, bọn em sẽ lao vào giải cứu, với lại...anh ấy đang bị như thế, cũng không làm gì nổi chị ấy đâu!"
Thanh Di càng nghe càng thấy hoang mang tột độ, giữa thanh thiên bạch nhật mà bảo cô đi quyến rũ anh, thế có phải là trò cười cho thiên hạ rồi không?
Ảnh Quân và Ngụy Tư Phong liền gật đầu đồng ý, cô ấp úng vẻ không chắc chắn
"Liệu...liệu có ổn không?"
Họ đều gật đầu vẻ đầy chắc chắn, chỉ riêng Cao Tùng, anh ta vẫn rất lo lắng cho cô. Nghĩ đi nghĩ lại, thứ mà khiến anh nhanh nhớ nhất cũng chỉ có chuyện ân ái thôi. Cô lấy hết dũng cảm đáp lại:
"Được, cứ làm theo cách mọi người!"
Cao Tùng vẫn có chút băn khoăn, anh ta ấp úng:
"Di...cậu...có chắc không?"
Cô vui vẻ gật đầu, miệng nở nụ cười tươi như hoa. Cao Tùng cũng yên tâm phần nào. Và thế là công cuộc tìm lại ký ức cho Cao Lang bắt đầu.
Màn đêm buông xuống, Thanh Di đã sẵn sàng mặc trên người bộ váy ngủ sexy hai dây, màu đỏ thẫm. Nhân lúc anh được bác sĩ đưa đi kiểm tra, thế là cô đã chiếm trọn cái giường bệnh.
Thân thể trắng muốt từ đầu tới chân đang được bao bọc bởi ánh đèn vàng sáng nhẹ của đèn ngủ. Mái tóc dài quyến rũ cứ thế múa lượn trên cần cổ nõn nà, có những sợi lại vương lên đôi môi đỏ mọng. Mọi đường nét trên cơ thể đều nào ra nét ấy, bầu ngực dù không to nhưng rất tròn và căng kèm theo cái mông căng mẩy.
Hiện tại đã là mười giờ đêm rồi, cô chờ anh cũng đã ba mươi phút. Chính vì thế mà mí mắt cô nặng trĩu, nặng trĩu tới nỗi chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ luôn cho rồi. Cứ thoáng chốc mắt cô lại bắt đầu lim dim, Thanh Di vỗ nhẹ lên má, miệng lẩm bẩm:
"Không được, mày mà ngủ thì coi như hỏng hết kế hoạch! Không được ngủ!"
Miệng nói nhưng đôi mắt chẳng nghe theo, cứ thế cô đã say giấc nồng từ khi nào không hay biết. Thân thể đầy quyến rũ ấy lồ lộ nằm trên giường, và cô...chính thức rơi vào miệng cọp.
Thân ảnh người đàn ông chậm rãi bước vào, anh bắt đầu cởi từng cúc áo trên bộ đồ bệnh nhân ra, từng bước...từng bước tiến lại gần thân thể cô.