"Anh đừng có bịa đặt, mọi thứ tôi đều nhớ như in, không phải như anh...quên hết mọi thứ!"
Cô đeo lại nó vào tay, dù bị cái tên não cá vàng này nói là kẻ cắp, cô cũng mặc kệ. Cứ cho là mặt dày đi, nhưng...đây là của cô rồi sẽ mãi là như vậy.
Cao Lang đột nhiên nằm lăn ra, chân tay vùng vằng như đứa con nít, cái bình truyền nước cũng vì thế mà lung lay một cách kịch liệt. Cô sợ mũi kim truyền bị tuột ra, Thanh Di nhanh chóng lấy hết sức giữ tay anh lại. Cao Lang liền gào mồm lên:
"Đói quá, mau cho gọi Mai Trúc nấu mì tôm cho tôi!"
Sắc mặt cô lại xầm xì, lúc này chỉ muốn một cước đánh bay cái tên thối tha này. Một đoạn ký ức chợt ùa về, cô còn nhớ, khi Cao Lang thường xuyên đến tiệm hoa của cô, anh nào là bắt cô pha cà phê, mỗi khi đói đều bắt cô làm đồ ăn sáng.
Vậy là...sáng nào anh cũng làm bạn với mì tôm và cà phê bình dân. Khóe môi cô bất giác liền nhếch lên, sâu thẳm trong trái tim, cô thực sự rất vui vì anh còn nhớ được những kỷ niệm đó.
Thanh Di vừa đi ra cửa, vừa nói vọng lại:
"Được, để tôi bảo Mai Trúc của anh nấu mì. Chờ một chút!"Vừa bước ra cửa, bộ mặt nín cười của A Phi làm cô giật mình. Anh ta đứng đó nãy giờ, đã chứng kiến được ông chủ của mình làm những gì. Thanh Di buột miệng kêu lên:
"Á...Anh đứng đây làm tôi giật mình!"
A Phi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta gãi đầu thắc mắc:
"Trách nhiệm của tôi là đứng đây, tiểu thư...không cần ngạc nhiên đến thế! Haha"
Năm phút sau...
Bát mì tôm thơm ngon, nóng hổi đang được cô bưng lên, ngửi thấy mùi thơm từ mì, trong lòng lại có cảm giác trở về tuổi thơ, trở về những tháng ngày đi học, mỗi khi việc bán hoa của cô đông khách, thứ tiện lợi và nhanh nhất cũng chỉ có mì tôm.
Cao Lang thấy bát mì, mắt liền sáng choang. Cái dáng vẻ yếu ớt đã tan biến, thay vào đấy là bộ dạng háu đói, anh nhanh chóng ngồi dậy
"Mau...đưa cho tôi!"
Đúng là anh khác xa với tính cách thường ngày, cái bộ dạng bây giờ, chẳng khác nào đứa trẻ con ham mê đồ ăn, vất bỏ liêm sỉ.
Ngồi đợi anh ăn từng sợi từng sợi mì, cảm giác như kiểu anh muốn từng chút, từng chút cảm nhận vị tinh túy từ những sợi mì, vị chua chua cay cay, độ mặn vừa đủ từ nó. Cô chợt nhớ ra ở bệnh viện này khá gần nhà của bố mẹ, Thanh Di đứng dậy, cô nói:
"Anh ăn đi, tôi đi có chút việc!"
Cao Lang vẫn tỏ ra chẳng hề hấn gì, anh gật gật đầu và tiếp tục ăn. Trên đường về tới nhà, cô dừng lại ở hàng bánh bao đặc biệt mua về cho bố mẹ, đây cũng chính là sở thích của họ.
Về tới nhà, vì muốn tạo bất ngờ nên cô đi hết sức nhẹ nhàng, không tạo ra chút tiếng động nào. Nhìn ngó xung quanh phòng khách, không thấy một ai, cô bước thêm mấy bước đến nhà bếp. Mẹ cô đang vui vẻ nhặt rau, còn bố thì thái thịt.
Thanh Di bước thêm mấy bước để nhân cơ hội hù dọa, mẹ cô đột nhiên lên tiếng.
"Giờ Thanh Di nó đã đến tuổi lập gia đình, yên ấm hạnh phúc. Chúng ta...có nên nói sự thật cho con bé biết không anh!"Bố cô liền dừng tay, bóng lưng ấy chợt trở nên u ám, trầm lắng hẳn đi. Hơi thở dài của bô càng làm cho cô hoang mang. Sự thật mà họ muốn nói với cô là gì?
"Anh nghĩ...con bé sẽ không chịu nổi đả kích này đâu! Hay là...mình sẽ giữ kín, mãi mãi không nói ra!"
"Không được, nếu một ngày, bố mẹ đẻ của Thanh Di tới, mọi chuyện vỡ lở, chúng ta biết nói gì với con bé, nó sẽ trách chúng ta, thậm chí...hận thì sao?"
Bố đẻ?
Cô không tin nổi vào tai mình nữa, cái gì mà bố đẻ ở đây chứ? Chẳng phải...họ là bố mẹ của cô sao?
Cô xuýt chút nữa gục ngã ngay tại chỗ, lồng ngực trở nên đau nhói, tim cô đập nhanh tới nỗi hít thở không khí thôi cũng cảm thấy khó khăn. Mọi thứ trước mắt cô như dần sụp đổ, khóe mắt cay xè, nước mắt ngưng đọng rồi tràn ra.
Bố cô nói tiếp:
"Nếu họ muốn nhận lại, thì sớm đã tìm tới từ lâu rồi! Hiện tại cuộc sống của Thanh Di đang rất tốt, sống rất hạnh phúc, anh nhiên, vô tư lự! Anh...không nỡ!"
Mẹ cô chợt òa khóc, dáng vẻ chả bà vô cùng đau đớn, họ...đều không muốn cô bị tổn thương.
Thanh Di vì bị chịu đả kích quá lớn, túi bánh bao trên tay đã quá nặng so với cô lúc này. "Bịch!" Túi bánh bao rơi xuống sàn. Đầu cô hoàn toàn trống trơn, cô không nghĩ được gì nữa, cái mặt ngây ngốc chỉ biết đứng đó nhìn về hướng vô định.
Bố mẹ phát hiện ra cô đã đứng ngay sau bức tường ngăn cách, họ vội đứng dậy, mẹ cô gọi:
"Thanh Di, con gái!"
Cô chỉ biết bỏ chạy thật nhanh, lúc này thực sự không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của mình. Cô chạy đi được một quãng, nhìn lại khung cảnh xung quanh, đi thêm vài bước chân nữa là đến khu công viên rồi. Cô còn nhớ, Cao Lang theo cô đi ra đây, cô lại sợ giữa đưỡng thế nên...anh đã kịp thời kéo cô vào lề.
Từng chút từng chút cô đều nhớ mãi không thôi.