Ngày cưới của Bách Thảo đã đến, thời gian chờ tới ngày quan trọng này, đối với cô vô cúng dài. Dài hơn cả cái Vạn Lý Trường Thành. Mặc dù mới chỉ qua hai tuần mà cô đã thiếu chút nữa không trụ nổi nữa rồi, muốn đi thật xa, đi thật xa để chẳng bao giờ quay lại cái nơi đầy đau thương này nữa.
Cô dậy từ bốn giờ sáng để chuẩn bị vệ sinh cá nhân cho bản thân, với vô vàn những suy nghĩ loạn xạ. Chuẩn bị chút bánh Sandwich để ăn lót dạ cái bụng thì cũng cháy mất nửa cái vỏ bánh mì. Về phần Tiểu Lang thì đã có máy cho hạt tự động, thế nên sẽ không lo nó bị đói
Bản thân cô thật lạ, tại sao phải vì anh mà suốt ngày bần thần như tâm thần như này? Cô nhanh tay tát nhẹ mấy cái lên má, miệng lẩm bẩm:
"Mày phải bình tĩnh lại, chỉ cần tổ chức đám cưới xong...mày sẽ tìm cách đi thật xa! Cố lên...Thanh Di!"
•Sáu giờ tại nơi tổ chức đám cưới Giai Thượng
Theo như cô được biết, nhà hàng kiêm khách sạn năm sao này là một nơi cực kỳ đẳng cấp, rất nổi tiếng. Nơi tổ chức đám cưới nằm trong khuôn viên vườn xanh mát đầy thơ mộng với bạt ngàn là hoa cỏ, mang đến không gian tiệc cưới mở, bay bổng, tinh tế, giúp ghi ấn tượng mạnh mẽ với bạn bè thân hữu và khách mời của buổi tiệc.
Với diện tích ngoài trời khoảng hai nghìn mét vuông, Phong cách trang trí đa dạng và đặc biệt hơn sức chứa của nó lên tới một nghìn năm trăm khách mời, mặc dù trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng khắp nơi đều đã thắp đèn lấp lánh và khâu trang trí đã hoàn tất một cách chu toàn.Tiếng nhạc du dương, êm ái vang lên nhẹ nhàng, nó làm tâm tình cô cảm thấy có đôi phần buông lỏng hơn, thoải mái hơn. Người ta nói đúng, nếu căng thẳng, hãy nghe nhạc.
Bước thêm vài bước tới gần khu nhà dành cho cô dâu chú rể chuẩn bị, như Bách Thảo đã nói, con bé sẽ trang điểm trên tầng hai.
Một lực khá mạnh liền áp chế lên cổ tay cô, các tế bào thần kinh nhảy loạn xạ, tới mặt mũi người đó cô còn không kịp nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bản thân như con rối mất đi trí thức liền bị cuốn theo người ấy.
Tới một góc khuất, lưng cô bị dán chặt vào tường, rất nhanh là nụ hôn vô cùng mạnh mẽ đã đặt lên môi cô. Hắn lấy bàn tay to kia che mắt cô lại. Thanh Di hoảng sợ dùng hết sức của bản thân để đẩy hắn ra, không như mong đợi, cô chẳng dịch chuyển được hắn dù chỉ là cái móng tay.
"Ưm!"
Đôi môi đỏ hồng đã bị khóa chặt, cô vẫn cố gắng kêu lên, tay liên tiếp đánh vào ngực hắn. Nhưng mà...
Mùi hương nước hoa này?
Như cô không nhầm thì loại hương này rất hiếm người dùng, tại vì nó quá đắt. Một trong số những người sở hữu nó...một là Phong Lãnh, hai là...
Cao Lang?
Là anh?
Cô vô cùng hoang mang, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là tại sao anh lại làm thế? Tâm tư anh thâm sâu bí hiểm, cô không hiểu nổi anh đang nghĩ và làm cái gì nữa.
Nụ hôn nóng bỏng kết thúc trong mười lăm phút đồng hồ, cô thở hổn hển như sắp chết rồi vậy. Cơn tức giận bùng nổ, Thanh Di hung hăng kéo bàn tay hắn đã che đi đôi mắt của cô xuống.Quả đúng như vậy, chính là Cao Lang. Nhìn anh...có vẻ gì đó tiều tụy hơn mọi khi, nhất là ria mép, anh sẽ cạo nó một cách sạch sẽ, tới nỗi một thoáng màu đen nhạt lún phún do râu để lại cũng không có. Vậy mà giờ...cô lại có thể thoáng nhìn thấy nó.
Cô đánh vào ngực hắn một cái thật mạnh, rất nhanh đã thoát khỏi anh. Môi cô mím chặt, dù anh có ra sao đi chăng nữa cô cũng sẽ không quan tâm đâu, Thanh Di gằn giọng:
"Anh làm cái quái gì vậy?"
Cao Lang không trả lời, anh đứng nguyên tại chỗ quay mặt vào đối diện với bức tường lạnh lẽo màu trắng. Cái cảm giác nói mà không nói được, khóc cũng không khóc được của cô, cô sắp phát điên mất rồi, không thể chịu nổi khi Cao Lang làm những chuyện mà cô không thể tưởng, rồi chẳng giải thích lấy một lời, khóe mắt cô cay xè, giọng nói bực bội:
"Từ hồi bên cô ta, anh đã bị câm rồi à?"
Cô đã dùng từ xúc phạm tới bản thân anh như vậy rồi, cũng chỉ muốn xem anh sẽ nói gì, cô mong anh sẽ nói toẹt ra, kể cả là cãi nhau ngay tại đây. Cô không muốn cứ phải dùng lời lẽ để khiêu khích nhau, như vậy...rất mệt mỏi.
Cao Lang đã có chút động thái, anh quay ra nhìn cô, lúc này bờ môi cũng chuyện động
"Đôi môi cô...vẫn ngọt ngào như vậy. Thật tiếc khi tôi không được tiếp tục hưởng thụ nó!"
Đây chính là câu đáp lại quá là khốn nạn và hư hỏng của anh từ khi sinh ra tới giờ, cô không tin nổi người đàn ông trước mắt mình lại là Cao Lang đấy? Anh...hoàn toàn thay đổi rồi.
Cô nhất thời bước lùi xuống một bước, giọt nước mắt trắng tinh khiết đã bắt đầu rục rịch từ khóe mắt chảy ra. Răng cô nghiến chặt, tay nấm thành quyền rồi dấu nhẹm đi sau lưng mình.
Lúc này, cô rất muốn tát anh một cái. Nhưng...cô không có cái can đảm đánh người đấy, cô hoàn toàn không thích bạo lực. Để không bị tăng xông thêm, Thanh Di đã chọn lối đi khác, thay vào phải nhìn anh để đối chất, tốt nhất là nên rời khỏi trước. Cô vừa nước lên cầu thang, miệng vừa quát mắng:
"Tên khốn kiếp!"