ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 77: Cô Bé Ngốc




Cao Tùng mở cửa xe cho cô, Thanh Di ôm Tiểu Lang vừa định ngồi vào, bên tai cô đã vang vọng giọng nói đầy vội vàng của người phụ nữ

"Thanh Di, đợi đã!"

Nghe giọng thôi cô cũng đã thầm đoán ra được người đó là ai rồi, khóe mắt lại cay xè, cô không thể khóc lúc này. Thay bằng việc ủ rũ, khóc lóc thì cô đã hít một hơi thật sâu, cảm xúc liền trở thành sắc thái lạnh. Cô quay người về phía giọng nói, quả nhiên...là Mai Trúc. Người đi sau cô ta, không ai khác chính là người mà cô yêu hết lòng-Cao Lang.

Mai Trúc đi tới, vội vàng nắm lấy tay của cô, vẻ mặt vội vã lo lắng, nhưng...ánh mắt lại có chút gì đấy thỏa mãn. Cô ta nói:

"Nghe chị giải thích được không? Mọi chuyện không như em nghĩ đâu!"

Thanh Di đã nghe quá nhiều lần mấy câu đại loại như này rồi, nghe nhiều tới nỗi không muốn nghe thêm một lần nào nữa. Cảm xúc đã bài xích, hành động của cô còn tỏ ra rõ ràng hơn bằng cách ẩy mạnh tay Mai Trúc ra, cô đáp:"Đừng nói gì thêm nữa, chị...là chị em thân thiết của tôi, vì vậy...xin chị đừng khiến tôi cảm thấy ghê tởm con người chị thêm nữa!"

Cao Lang vẫn chẳng tiến thêm một bước nào, anh vẫn chôn chân tại chỗ bên cạnh xe ô tô của mình. Thanh Di quả thực vô cùng thất vọng, cô nén lại nỗi đau trong lòng một mực định vào trong ô tô.

Cao Lang lúc này đã mở miệng, anh bước tới, cũng chẳng có hành động như muốn níu kéo gì cả, sắc mặt vẫn lạnh tanh, anh nói:

"Em là như vậy sao?"

Cô không hiểu được ý nghĩa của câu hỏi đó, ngay lập tức liền ngước mắt nhìn anh rồi hỏi lại

"Ý anh là gì?"

Cao Lang chậm rãi nói tiếp:

"Chẳng phải...em là người hiểu anh nhất à?"

Thanh Di bỗng chốc phá lên cười, âm điệu lại đầy sự đau khổ, cô như đang cười chính bản thân mình ngu ngốc, cười cho sự tin tưởng mà bản thân đã tin anh. Nụ cười chợt tắt, ánh mắt cô lại luôn phần bi sầu hơn

"Hiểu anh sao? Chính vì tôi hiểu anh, chính vì tôi quá hiểu anh nên mới ngu ngốc tin những gì anh nói, tin những gì anh giải thích! Anh thấy câu trả lời của tôi có vừa lòng anh không? Anh giấu tôi chuyện công ty đi du lịch...tôi cũng không nói gì, tất cả chỉ vì sợ anh khó xử, sợ làm liên lụy tới công việc của anh. Vì thế nên tôi đã im lặng, im lặng cho đến tận giây phút này!"

Cô không trụ nổi nữa rồi, nước mắt kìm nén đã vỡ bờ mà tràn ra, giọt nước mắt mặn chát lăn dài đôi gò má ửng hồng, cứ thế lăn xuống cần cổ trắng nón rồi thấm ướt cổ áo. Cao Lang vẫn giữ nguyên một sắc mặt, dường như môi anh lại càng mím chặt hơn.

Cô nói tiếp:

"Anh để chị ta trở thành tôi trước mặt bà nội, được...tôi có thể chấp nhận. Nhưng anh biết điều tôi mong đợi là gì không? Tôi chỉ mong một ngày anh giải thích với bà rằng...chị ta không phải tên là Thanh Di. Vậy mà...anh vẫn cứ im lặng, anh cố tình để cho Phong Uyển biết hôm nay công ty tổ chức đi du lịch, để cho nó nói đến tai tôi. Anh thật biết cách đánh lạc hướng đấy, làm vậy để tôi cứ như một con ngốc không nghi ngờ gì và ngoan ngoãn ở nhà chờ anh sao? Ông trời thật có mắt...để tôi nhìn thấy đôi lứa xứng đôi các người!"

Cao Tùng thấy cô có vẻ đã mất bình tĩnh, anh ta bế Tiểu Lang từ tay cô rồi đặt vào trong xe, nó như hiểu chuyện liền nằm ngoan ngoãn trên ghế. Bàn tay ấm áp của Cao Tùng đặt nhẹ lên bờ vai đang run của cô, anh chấn an:

"Di, bình tĩnh lại. Rời khỏi đây rồi cậu sẽ đỡ hơn, chúng ta mau đi thôi!"

Cô nhanh chóng gật đầu, lúc này ngay cả một cái liếc mắt sang anh cô cũng chẳng buồn nhìn tới nữa rồi. Anh đứng như tượng đá nhìn cô từng bước, từng bước lên xe. Cảnh vật tĩnh lặng, con người anh lại càng tĩnh lặng, chúng cứ thế kết hợp lại rồi tạo nên bức tranh vô cùng bi sầu.

Chiếc xe mang nhãn hiệu Mercedes thuộc dòng Maybach Exelero cứ thế chuyển bánh. Thanh Di không dám nhìn ra ngoài nữa, thay vào đó...cô ôm lấy Tiểu Lang thật chặt.

Cao Lang lúc này chỉ nhìn theo chiếc xe một cách chăm chú, Mai Trúc thấy thế liền lung lay tay anh, cô ta hỏi:

"Sao anh không đuổi theo? Để con bé hiểu lầm như thế..."

Lời nói của Mai Trúc có chút lưỡng lự, cô ta nói tới đó liền dừng lại để xem phản ứng của anh ra sao. Anh chỉ nói vỏn vẹn trong một câu

"Cô ta muốn làm gì cũng được, tôi không quan tâm!"

Nói đi nói lại, anh cũng là đàn ông mà? Vắng mặt anh mà cô dám đi chơi một cách vui vẻ với chính em trai mình. Hơn nữa Cao Tùng đã hứa với anh rằng sẽ tránh xa cô, vậy mà...hiện tại thì sao? Chẳng phải dính nhau như sam đấy à?

Đôi chân thuôn dài bắt đầu chuyển động về phía cổng chính. Anh quay đầu dặn A Phi đưa Mai Trúc về cẩn thận, ngay cả cái nhìn tạm biệt mà cô ta mong muốn anh cũng chẳng quay người. Thân ảnh cao lớn dần dần mập mờ sau cánh cửa chính xa hoa rồi biến mất.