Một đêm trôi qua đối với cô...thật ngắn, cô luôn tự hào rằng bản thân là người vô cùng ham ngủ. Bình thường, chỉ năm phút đặt lưng xuống đệm êm là đã ngủ say như chết rồi, khéo khi trời có sập thì cô cũng không biết gì đâu.
Thế mà đêm nay...sao lại thật dài. Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Nghĩ tới ngày mai sao?
Nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, xuyên qua kẽ lá, rọi thẳng vào cửa kính để soi lên khuôn mặt đầy lo âu của cô. Người con gái với những nét đẹp tinh xảo, lại vô cùng mĩ miều ấy, cô đang nhìn ánh trăng sáng trong kia, sao thứ ánh sáng này lại ảm đạm tới vậy? Ảm đạm giống như...cảm xúc hiện tại của bản thân lúc này.
Ánh mắt lơ đãng, vô tình đã dừng lại trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ của anh. Khi anh ngủ...thật đẹp! Nói cô là người nhút nhát, sợ phải đối diện với sự thật cũng được, nhưng...đừng bắt cô phải rời xa anh.
Người đàn ông này...nói về tính cách bộc lộ thường ngày thì cô lại rất hiểu. Anh là một người nóng tính, vô cùng nóng tính. Bề ngoài ai cũng nói lạnh lùng, thực chất...lại sống cực kỳ ấm áp. Là người không biết thể hiện tình cảm, chính điều đó mà anh thể hiện bằng hành động qua sự gượng ép, áp chế người khác để họ phải nhận ra tình yêu của anh.
Cả đêm cô thao thức, cô đã tự nhủ bản thân rằng sẽ cố gắng tin tưởng anh lần này. Đây chẳng khác nào đánh cược một ván bài khi biết rõ đối phương nắm giữ át chủ cả. Gần tới sáng, mắt cô đã cay xè, mí mắt đã nặng trĩu như ngàn khối đá đè lên, Thanh Di chầm chậm đi vào giấc ngủ muộn màng.
...
"Reng! Reng! Reng!"Tiếng chuông báo thức vang lên khiến cô đinh tai nhức óc, nói thật là từ hồi bắt đầu bước vào lớp một, tiếng chuông báo thức chính là nỗi kinh hoàng của bao thế hệ học sinh, không chỉ riêng học sinh đâu, nó còn là nỗi sợ khủng khiếp đối với người trưởng thành đấy.
Cô lăn qua lăn lại, tay theo thói quen quờ quạng tìm hơi ấm từ anh. Giơ qua giơ lại, cuối cùng cùng chỉ là khoảng không chống vắng. Thanh Di dần mở mắt ra, nỗi tuyệt vọng đã không giấu được mà thể hiện ngay qua đôi mắt đang ngưng đọng nước mắt kia.
Cô lẩm bẩm:
"Vậy là...anh ấy đi rồi sao?"
Thanh Di ngồi dậy cùng cảm xúc trầm mặc, cô thất thần đi vào nhà vệ sinh. Xong hết tất cả, cô đi xuống phòng ăn. Vừa kịp đưa thìa cháo lên miệng, giọng nói mang niềm vui vang lên
"Cho tớ xin một bát nào!"
Cao Tùng rất tự nhiên, anh ta nhanh chóng bước tới ngồi cạnh Thanh Di, cô trợn tròn mắt nhìn anh ta, nói đúng ra thì giờ này Cao Tùng phải đi cùng Cao Lang rồi mới phải?
Nghi vấn trong lòng ngày một lớn, cô liền hỏi:
"Nay cậu không đi du lịch với công ty sao?"
Cao Tùng nhận bát cháo từ An Liễu, anh ta không vội trả lời ngay, thay vào đó là ăn một miếng cháo bào ngư thơm ngon, vị ngọt thơm còn đọng lại trong khoang miệng, nuốt cái "ực!"
Anh ta đáp:
"Chẳng có gì vui, tối nay mới có bắn pháo hoa, thế nên...tối mới đến!"
Thanh Di rất thích xem bắn pháo hoa, từ nhỏ, cô luôn háo hức mong chờ ngày tết đến. Pháo hoa sẽ được bắn vào đêm ngày ba mươi, cô sẽ thức cả đêm để chờ nó.
Thanh Di hỏi lại:
"Bắn pháo hoa sao?"Cao Tùng nhanh chóng gật đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn cô, anh ta biết cô rất thích xem pháo hoa, thế nên mới cố tình nói để cô biết.
Cao Tùng nhìn khuôn mặt đang háo hức kia, anh liền hỏi thẳng vào vấn đề chính
"Tối tớ đưa cậu đi!"
Thanh Di không giấu nổi niềm vui, cô chỉ kịp gật đầu rồi nở một nụ cười hạnh phúc, trong đầu chợt lóe lên hai chữ "Cao Lang". Cô nhớ là anh không nói sẽ đưa cô tới đó, giờ lại đi cùng Cao Tùng, nhỡ đâu...Cao Lang nhìn thấy thì phải làm sao?
Đôi môi mấp máy định nói ra nhưng lại không thể, sợ nói ra rồi, Cao Tùng lại đi tìm Cao Lang để nói chuyện, cô thật sự không muốn hai anh em họ gây sự với nhau. Cái bộ dạng lưỡng lự của cô cũng đủ khiến Cao Tùng hiểu ra tất cả, dễ hiểu thôi...du lịch năm nào mà chẳng cho người nhà đi cùng, hiện tại anh trai của anh ta lại để cô ở nhà...vậy là không muốn cô đi rồi.
Cao Tùng nhếch môi, anh vỗ nhẹ vai Thanh Di
"Cậu không phải lo, sẽ không gặp mặt Cao Lang đâu, khu đấy rất rộng, chúng ta đứng ở nơi khuất họ là được!"
"Như vậy...được sao? Nhưng mà...nãy giờ mình nói chuyện, tớ nghĩ là Cao Lang nghe thấy đấy, nhà có Camera mà!"
Cao Tùng lại cười phá lên, cái bộ dạng nhút nhát, hơn nữa lại càng giống một đứa trẻ con khi không được bố mẹ đồng ý cho đi chơi, anh nói trấn an:
"Tớ nhanh chí ngắt hết Camera rồi! Haha, có tớ ở đây...không sao hết!"
Lúc này, những thứ như căng thẳng, sợ hãi, lo lắng đã tan biến hết rồi, Thanh Di vui vẻ vỗ lại vai Cao Tùng, cô hất hất mặt về phía bát cháo nóng hổi của Cao Tùng
"Cậu ăn nhanh đi không cháo nguội đấy, trong bếp còn rất nhiều, ăn cho no đi!"
"Ăn xong, chúng ta đi chơi đi!"
Nghe xong gợi ý vô cùng thu hút của Cao Tùng, Thanh Di gật đầu lia lịa, mắt cô sáng ngời, tay chân không thể để yên mà nắm lấy tay của anh ta, cô giơ ngón tay ra hình "Ok!" kèm theo lời nói:
"Ok!"