ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 72: Bức Tường Rạn Nứt




Ăn xong cơm, Mai Trúc bận công việc nên cô ta phải đi luôn. Thanh Di và anh vẫn tiếp tục ăn, Cao Lang vừa ăn vừa nhìn cô. Cái bộ mặt bần thần như đang suy nghĩ điều gì đó, anh tò mò liền hỏi

"Thanh Di! Sao vậy?"

Câu hỏi thứ nhất của anh vẫn không được cô hồi đáp, suy nghĩ trong anh và sự lo lắng ngày một lớn dần. Mọi lần cô đâu có như vậy, anh hắng giọng ho khan mấy cái.

Thanh Di giật mình liền quay ra nhìn anh, cô hỏi

"Anh bị sao vậy?"

"Anh phải hỏi em bị sao mới đúng đấy, nãy giờ bần thần cái gì thế?"

Cô sốc lại tinh thần, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng nhớ ra là anh đang hỏi cái gì, cô nhanh chí vội chuyển chủ đề?

"Anh mau ăn đi, chiều còn đi họp!"

Cao Lang gật đầu rồi tiếp tục ăn, anh biết cô đang khó chịu nên cũng không dám hỏi chuyện nữa. Dễ hiểu thôi, Mai Trúc là chị em thân thiết với cô nhưng lại bước lên sân khấu cùng anh, anh biết trong lòng cô rất khó chịu. Thế nên hiện tại, anh luôn phải làm sao để họ ít chạm mặt nhau nhất, chẳng hiểu sao nay Mai Trúc lại mò tới đây nữa.Nhiều khi lười không muốn tới công ty, chỉ muốn ở nhà với Thanh Di, vậy nên anh mới bảo Mai Trúc mang tài liệu tới. Và thế là...giờ cô ấy ngất ngây, bần thần như này đây.

Anh lẩm bẩm

"Giờ thì lại phải lết xác đến công ty rồi!"

Thanh Di nghe câu được câu không, cô thắc mắc hỏi lại

"Hả? Anh bảo ai lết xác đến?"

What?

Cao Lang mắt chứ O mồm chữ A chăm chăm nhìn cô, anh cũng phải bó tay chấm com rồi. Tâm tình cô như này thì anh nào dám nói tới chuyện gì nữa. Anh đáp

"À không có gì, ý anh nói là chiều lại phải lết xác đến công ty!"

Thanh Di gật đầu, cô cũng chẳng hỏi gì thêm, chuyên tâm ăn những món mà mình thích. Cao Lang ăn xong rồi đứng dậy, anh vuốt nhẹ lên tóc cô, dịu dàng nói nhỏ

"Cứ ăn đi, anh lên phòng tắm chút!"

Cô gật đầu, khóe miệng không ngừng cong lên, cô càng ngày càng không thoát nổi sự u mê này nữa rồi. Anh bước được mấy bước trên cầu thang, sực nhớ ra một chuyện nên quay người lại nói với cô

"Ngày mai công ty có việc, nên chắc là anh sẽ không về nhé! Sáng sớm hôm sau anh sẽ về với em!"

Uỳnh...

Trong đầu cô toàn là tiếng nổ đinh tai nhức óc, bức tường thành lòng tin đã được cô xây vững chắc như thế, vậy mà giờ...nó đang dần nứt ra rồi. Cô đã hy vọng rằng...anh sẽ đưa cô đi theo.

Tại sao...Tại sao chứ? Tại sao anh lại không đưa cô theo cùng. Không lẽ.. những điều Phong Uyển nói, những điều thím Mai, Vân Lam nói đều là thật?

Tạm thời cô không muốn để lộ ra cảm xúc của mình, lúc này liền nhanh chóng gật đầu đồng ý với Cao Lang, thấy cô như thế anh yên tâm đi lên phòng.

Những lời mà mọi người nói lại cứ thế bay bổng trong đầu cô, câu nói đầu tiên luẩn quẩn chính là của Phong Uyển

"Trời ơi là trời, như mọi năm, ngày mai công ty sẽ tổ chức đi khu du lịch của S.W.E thế mà làm sao khi Mai Trúc ra đề nghị đi cắm trại picnic, anh ấy liền đồng ý luôn!"

"Điều quan trọng ở đây là anh ấy có nói cho chị theo cùng không? Mọi năm người nhà đều được đi theo!"

Cô...rất muốn tin anh, nhưng...làm sao mà tin được nữa đây? Cảm xúc hoàn toàn lẫn lộn. Cô đã không còn cố gắng được thêm nữa, cô không thể phản bác lại lời nói của họ nữa, những gì họ nói...vô tình lại giống với hành động của Cao Lang.

Ánh mắt trở nên trống rỗng, vô hướng nhìn về phía bất định, nơi bất định đó lại lọt vào tầm mắt cô hình ảnh thím Mai đang vui đùa với Tiểu Lang. Cô lại nhớ tới lời thím nói

"Tôi chỉ muốn nói để tiểu thư phải tự phòng trừ, đừng tin tưởng quá. Chúng tôi đều không muốn cô phải chịu tổn thương, đàn ông con trai...nửa thân trên là tri thức, nửa thân dưới là bản tính. Tôi không dám nói ông chủ không tốt nhưng mà...cái nửa thân dưới sẽ không kháng cự lại cám dỗ của phụ nữ đâu! Tôi biết ông chủ không phải kẻ lăng nhăng, tôi chỉ mong rằng...cô ta...đừng nhăm nhe ông chủ!"

Cô biết phải làm gì đây?

Ý chí liền kéo lại cái bản lĩnh mạnh mẽ, cô sốc lại tinh thần, thở một hoài một hơi lấy dũng khí, trong miệng liền lẩm bẩm

"Không...mình không thể cứ luẩn quẩn, mù quáng trong cái mớ hỗn độn này được. Mình sẽ tìm ra sự thật, nói đi nói lại Cao Lang không để mình đi cùng là có lý do của anh ấy. Còn về phần Mai Trúc... mình sẽ để ý tới nhiều hơn!"

Ăn xong cơm, cô nhanh chóng lên phòng. Thấy anh đang tắm, cô liền chuẩn bị một bộ vest để chiều anh đi họp, một bộ vest vô cùng lịch thiệp với tông màu đen chủ đạo.

Khi anh bước ra, thấy nụ cười trên môi cô thì trong lòng như được yên tâm vài phần. Cô đưa bộ vest cho anh, ngay lập tức, cái bộ mặt nũng nịu liền bộc lộ

"Em mặc cho anh đi!"

Thanh Di đã quá quen với cái kiểu tưng tửng này của anh rồi, cô nhếch môi

"Anh nên yêu thêm vài cô nữa để người ta mặc giúp anh quần này, rồi cô thì giúp anh mặc áo, cô thì thắt hộ anh cà vạt, còn cô thì đi giày giúp anh. Như vậy em đỡ phải mặc đồ cho kẻ đáng ghét như anh!"

Cao Lang suy nghĩ một lúc, anh ôm lấy cô và nói

"Vậy em ở nguyên trong tim anh là được rồi!"

"Miệng anh cũng ngọt quá đấy!"