ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 7: Cô Gái Trưởng Thành




•Mười tám năm sau

Cô giờ đã thành một cô gái bước sang tuổi hai mươi bốn vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài ngang lưng xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ. Nếu nói vẻ đẹp này so với hồi bé cho tới khi trưởng thành có khác biệt hay không thì xin thưa rằng... Nó khác biệt khá lớn đấy!

Khi trưởng thành, mọi nét đẹp trên gương mặt cô càng rõ nét và tinh xảo hơn, nó biểu hiện qua đôi mắt cô giống như hai hòn ngọc, lung linh và thu hút đến diệu kỳ.

Mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt đen tròn ấy thì bất kỳ dây thần kinh của người nào cũng bị đôi mắt cô làm cho tê liệt cả đi. Cùng với đó là làn da trắng muốt hồng hào mịn màng như da em bé khiến bất kỳ cô gái nào cũng phải ghen tị.

Cô giống như là một thiên thần, trong sáng mà thánh thiện. Nếu như trong từ điển còn từ ngữ nào miêu tả được vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng mà lại thánh thiện của cô thì lập tức những người đàn ông theo đuổi cô sẽ nguyện lấy nó bằng được.

Dáng người cô không gầy quá mà cũng không mập quá, dáng người cân đối, cô sở hữu một đôi chân đầy đặn và cái mông căng tròn.

Người ta vẫn thường nói trong cuộc đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, nhưng dường như cô lại là một ngoại lệ mà tạo hóa đặc biệt vẽ nên. Cô đẹp, đẹp một cách lạ lùng.

Hiện tại nhà cô đã chuyển lên thành phố Bắc Á, nơi đây là một nơi vô cùng xầm uất, những ngôi nhà cao tầng cứ san sát nhau mọc lên.Cô cũng có một shop hoa ở thành phố Bắc Á, tính tới nay cô cũng đã mở nó được 3 năm rồi. Bố mẹ thì muốn cô đi học đại học nhưng ước mơ của cô thì lại hoàn toàn đơn giản, chỉ cần có một shop hoa của riêng mình thôi. Vì thế cô đã dành ra một năm để đi học về chuyên ngành làm hoa rồi nhanh chóng mở cửa hàng và khá là thành công với số lượng khách ngày một tăng.

Điều kỳ lạ mà cô luôn nghĩ tới đó chính là chiếc đồng hồ con thỏ cô đeo trên tay, cô chỉ nhớ rằng cô đã đeo nó từ khi sinh nhật lúc cô bảy tuổi, cũng may dây đồng hồ có thể chỉnh được kích cỡ nên cô đã đeo nó tới tận bây giờ. Cô cũng không nhớ rằng chiếc đồng hồ đó là vật kỷ niệm của Cao Lang tặng cho cô.

Cô đã không còn nhớ gì cả! Cô đã không nhớ nổi ra anh nữa rồi!

Mỗi lần cô hỏi bố mẹ về chiếc đồng hồ này thì bố mẹ đều nói rằng đó là bạn con tặng con đó! Nếu bố mẹ đã nói như vậy rồi thì cô còn hỏi gì được nữa.

Từ cửa, một cô gái với dáng người không quá cao cũng không quá thấp, cô có gương mặt rất khả ái với mái tóc dài ngang vai màu đen, cô gái tung tăng đi vào rồi giơ ra một túi đồ ăn vặt, môi không ngừng mỉm cười và nói

"Chị! Em mua đồ ăn vặt nè! Hai chị em mình ngồi ăn đi!"

Cô cởi tạp dề màu đen có ghi chữ shop hoa Thanh Di ra, đặt lên bàn rồi bước lại chỗ Liên Hoa.

"Liên Hoa đấy à! May quá...Chị cũng đang đói sắp chết đây! Sáng giờ có khách sớm nên đã kịp ăn gì đâu!"

Liên Hoa chính là em gái cô, năm nay cô ấy cũng đã mười tám tuổi rồi. Cô em gái này rất có máu kinh doanh nên bố mẹ đã cho cô đi học đại học chuyên bên mảng kinh doanh đặc biệt là mảng kinh doanh khách sạn. Cô gái ấy tính cách cũng vô cùng nhí nhảnh, cô có một cô bạn chí cốt tên Bách Thảo, học chung từ năm lớp một đến hết năm lớp mười hai.

Bách Thảo là một cô bạn rất tốt, cô ấy từ nhỏ đã có một hoàn cảnh gia đình không mấy trọn vẹn. Thỉnh thoảng Liên Hoa rất hay dẫn cô ấy tới cửa hàng cô chơi nhưng...cũng đã lâu lâu rồi Liên Hoa cũng không dẫn tới chơi nữa.

Cô thắc mắc liền hỏi Liên Hoa

"Này! Dạo này cái Bách Thảo không thấy sang đây chơi! Hai đứa cũng vừa mới tốt nghiệp cách đây hai tháng thôi mà sao nó mất hút luôn vậy? Nó đi làm rồi hay là làm sao?"

Liên Hoa như muốn lảng tránh điều gì đó liền trả lời một câu rất không liên quan.

"Thì...thì....kiểu....kiểu nó là như vậy ấy!"

Cô cảm thấy rất nghi ngờ, hơn nữa Liên Hoa là đứa chưa bao giờ biết nói dối, mỗi lần nói dối là y như rằng nó hiện hai chữ "Nói dối" lù lù ngay giữa chán, cô chuyên chú nhìn biểu cảm ấy của Liên Hoa rồi hỏi tiếp"Kiểu đấy là kiểu như nào? Hai đứa lại dấu chị chuyện gì đúng không?"

"Aiza~~ Chị biết em không thể nói dối được rồi mà! Thôi được rồi...em kể!"

Liên Hoa bất lực và bị phát hiện quá nhanh rằng mình đã nói dối nên cô ấy quyết định nói trắng ra

"Bách Thảo nói với em là tự dưng đâu ra xuất hiện một tờ giấy bán thân mà người ký trên đấy lại chính là cô Bách Niên, mà người chủ của giấy bán thân ở đây chính là nhà đầu tư của trường hồi cấp ba của em!"

Cô vô cùng sửng sốt vì những gì mình vừa nghe được, nhưng nếu nói mẹ Bách Thảo bán nó đi thì thật quá phi lý, hơn nữa lại liên quan tới nhà đầu tư hồi cấp ba trường hai đứa, cô hỏi lại

"Có lẽ nào có hiểu lầm ở đây không?"

"Bách thảo cũng không tin mẹ mình đã làm vậy nhưng biết sao giờ, khoản nợ lớn như thế. Bảy mươi triệu chứ ít ỏi gì! Ban đầu là nợ mấy tên anh trai khốn kiếp sau mấy tên đó làm kiểu gì bỗng chỉ nợ lại chuyển sang tên máu lạnh kia!"

Cô lại tiếp tục hoảng hốt, những câu hỏi dập dụi khiến cho Liên Hoa không kịp nuốt nước miếng

"Tên máu lạnh kia? Là tên chủ đầu tư ấy hả?"

Liên Hoa thở hổn hển, cái tay khoát khoát ý nói chị gái mình nên dừng việc hỏi lại

"Này này! Chị hỏi từ từ thôi! Để em kịp nuốt miếng nước bọt đã chứ!"

Hít lấy hít để khí trời, sinh khí trong người đã đủ dùng, Liên Hoa kể tiếp

"Hai tháng qua Bách Thảo thỉnh thoảng vẫn trộm nhắn tin được với em! Bà ấy nói là hắn ta cũng rất tốt, bà ý đòi gì được nấy, được sống trong nhung lụa, mỗi tội là quyền tự do thì bị hắn ta kiểm soát thôi. Hôm qua Bách Thảo mới vừa nhắn tin cho em xong, nói là sẽ xin hắn để tới cửa hàng mình học làm hoa! Nếu được thì chiều nay bà ấy đến luôn!"

Thanh Di nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, trong cái rủi có cái may, có khi...người đàn ông đó cũng có tình cảm với Bách Thảo thì sao nhỉ? Không cơ gì một người đàn ông lại kiểm soát người phụ nữ khi họ không hề yêu. Cô nở một nụ cười đáp lại Liên Hoa

"Thật hả? Vậy thì tốt quá rồi!"