ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 6: Mất Đi Phần Ký Ức




•Hai ngày sau:

Hôm nay đúng lúc vào ngày nghỉ của cô, cô ngồi cạnh cửa sổ, mắt lại luôn hướng về phía công viên, hướng về người mà cô luôn ghét, hướng về những kỉ niệm mỗi lần đấu khẩu với nhau.

Anh đã từng nói với cô rằng cô là người thứ ba sau hai người bạn thân của anh có thể bắt chuyện được với anh. Khi nghe được câu nói đó của anh, trong lòng cô vui sướng không tả nổi, về nhà cô cũng tự cười tủm một mình, cô cảm thấy bản thân mình thật quan trọng với anh.

Chiếc xe ô tô kếch xù nhà anh đi ra từ cổng lớn, có lẽ anh đang ngồi trong xe rồi, chân cô như có ý thức liền đứng dậy bước ra ngoài sân. Mắt lại luôn hướng về chiếc ô tô đó. Cô bước từng bước, từng bước tiến tới gần sau chiếc ô tô. Cô dừng lại, với khoảng cách 10 mét này cũng đủ để cô có thể nhìn rõ.

Cao Lang ngồi trong xe, vẻ mặt vô cùng ủ rũ, mắt lại luôn nhìn chăm chăm chiếc đồng hồ con thỏ đeo trên tay mình. Một cảm giác nào đó khiến anh lại ngoái đầu nhìn ra sau hướng về phía nhà của cô. Anh nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô đang đứng tại đó. Tim anh không khỏi đau xót.

Anh đã nghĩ rằng mình nhất định phải trở về, phải trở về để gặp được cô bé ấy! Anh không dám nhìn nữa liền quay lên với vẻ quyết tâm. Và rồi....chiếc xe chuyển động.

Cô như bị điều khiển liền bước từng bước đi theo chiếc xe đang chuyển bánh, nước mắt cô bỗng dưng chảy ra ướt đẫm hai má.

Chiếc xe đã đi xa rồi....nó đã đi xa rồi! Liệu rằng anh có thể quay về gặp cô nữa không?

"Bíp!bíp!"Tiếng còi ô tô phía sau cô vang lên, cô đã ý thức được rằng mình đang gặp nguy hiểm, cô liền quay lại ra phía sau lưng mình, ý thức lại một lần nữa hối thúc rằng mau chạy vào lề đường! Mau chạy...

Chỉ trong tích tắc thôi nếu cô không kịp chạy thì cái ô tô to đó sẽ nghiền nát cô, bước chân bắt đầu chuyển động nhưng hòn đá ngay tại vỉa hè quá to nên cô đã vấp vào nó rồi lao cả người về phía cái cây cổ thụ to bên lề đường rồi bất tỉnh.

"Bụp!"

Đầu cô bị va trực tiếp vào cái cây, cả người vì bị rê xuống đất nên bị trầy xước hết ra, máu rớm rớm thấm ra chiếc áo thi đông màu hồng.

Kít! Tiếng phanh xe vì bị dừng đột ngột nên nó kêu vang lên, tài xế xe vội vàng hớt hải bước xuống tiến tới gần cô.

Bà Lưu nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra xem có chuyện gì, bà vô cùng kinh hãi khi cô đang nằm ngay bên lề đường với vũng chảy ra từ đầu. Bà hớt hớt hải vội chạy lại, miệng luôn gọi

"Thanh Di! Thanh Di! Chú...chú mau gọi cấp cứu ngay!"

Tài xế run run cầm điện thoại ấn từng số một

"Alo! Có một cháu bé vừa bị tai nạn ở ngõ 173 phố Vân Thị, các bác sĩ mau mau đến đi!"

Ông sợ hãi nói xong rồi tắt máy, bước tới gần cô nhìn xem tình hình.

Bà Lưu vội vàng gọi cho thím La, thím thấy vậy liền chạy ra, thím cũng không quên việc ấn số gọi cho bố cô là Liên Thành, cô hoang mang nói:

"Alo! Ông chủ, ông mau về ngày đi...tiểu thư....tiểu thư vừa bị tai nạn!"

Liên Thành xuýt thì đánh rơi điện thoại, ông tưởng mình nghe nhầm liền vội vàng hỏi lại

"Con gái tôi làm sao?"

"Tiểu thư bị xe đâm! Hiện tại xe cấp cứu đang đến để đưa tiểu thư đi rồi! Tôi cúp máy trước nhé!"

Thím La trả lời xong rồi tắt máy đi để lên xe cấp cứu cùng bà Lưu và cô.Vào tới bệnh viện, các bác sĩ vội vàng chạy ra để đưa cô vào phòng cấp cứu, mặt cô tái nhợt đi, mỗi thâm xì lại, cả người như chẳng còn một chút hơi sức nào cả. Thím La và bà Lưu khóc lóc chạy theo sau, ông tài xế cũng không khỏi lo lắng vuốt vuốt mồ hôi trên chán rồi bước đi.

Cửa phòng cấp cứu đóng lại, không khí lúc này vô cùng nặng nề, vẻ mặt ai cũng ủ rũ, ảm đạm đến nghẹt thở. Từ phía xa, bố cô vội vàng chạy tới với vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hoang mang.

"Ông chủ! Tiểu thư vừa được đưa vào phòng cấp cứu rồi!" Thím La vừa khóc vừa nói.

"Là ai.. Là ai đã đâm con bé?" Không giấu được sự lo lắng và tức giận, ông quát lớn

"Là.. Là tôi! Tôi xin lỗi, lúc đó....lúc đó bác sĩ gọi điện nói vợ tôi đã đẻ rồi nên... nên tôi quá vội vàng. Tôi xin chịu trách nhiệm về mọi khoản chi phí của cháu bé!"

Ông tài xế với bộ dạng nhếch nhác khổ ải trong bộ quần áo lao động dính đầy bụi bẩn, chân tay thì lấm lem bùn đất.

"Anh cứ về chăm vợ đẻ đi! Chuyện chi phí thì tính sau!" Liên Thành nói với vẻ giọng mệt mỏi, ông ngồi thụp xuống ghế nhắm mắt lại.

• Hai tiếng sau:

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, mọi người cùng đứng hết dậy vây quanh bác sĩ. Liên Thành lo lắng hỏi

"Bác sĩ! Con bé sao rồi!"

"Phẫu thuật rất thành công! Nhưng về phần não của cô bé....có lẽ bé ấy sẽ quyên mất một số ký ức gần nhất!" Bác sĩ trả lời

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt Liên Thành rủ xuống, ông bần thần hỏi tiếp:

"Vậy...liệu...liệu ký ức gần nhất đó có lấy lại được không?"

"Cái này là do cô bé quá hoảng sợ, nên bộ não tự xóa đi phần ký ức đau buồn và sợ hãi đó! Nếu cô bé muốn nhớ lại thì...cũng có thể, cái này là tự cô bé muốn nhớ lại hay không thôi!"

Bác sĩ nói xong rồi vội sải bước để cứu chữa cho các bệnh nhân khác.

Tạm thời mọi người đã yên tâm được phần nào và chỉ chờ cô bé tỉnh lại thôi.