Cao Tùng thấy cô thẫn thờ như đang suy nghĩ gì đó, anh ta liền hỏi
"Lam Nhiên...vẫn khỏe chứ?"
Dòng hồi ức của Thanh Di đã ùa về một cách trọn vẹn, cô quay ra đáp lại lời Cao Tùng
"Cậu ấy vẫn khỏe, giờ cậu ấy là một tác giả viết truyện rất nổi tiếng đó, cậu ấy đưa cả gia đình sang nước ngoài sinh sống vừa để học hỏi lối sống, vừa học thêm nghề kinh doanh, không biết khi nào Lam Nhiên mới về nữa!"
Cao Tùng nhớ lại cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô bạn Lam Nhiên, khóe miệng không ngừng cong lên. Cao Tùng bỗng dưng chuyển qua ánh mắt dịu dàng nhìn cô chằm chằm
"Cậu...có thấy tớ đã thay đổi rồi không?"
Thay đổi?
Chính câu hỏi này của Cao Tùng đã khiến cho nhịp tim của Thanh Di đập một cách nhanh bất thường. Cô ấp úng cười trừ, miệng lắp bắp
"Thay.. thay đổi cái gì chứ? Tớ vẫn thấy hình dáng cậu như thế mà!"Cao Tùng không nhịn nổi cái bộ dạng lúng túng, ấp úng của Thanh Di, trên môi vẽ nên một nụ cười tươi với âm thanh sảng khoái
"Haha! Ý tớ nói...là con người bên trong kìa!"
Con người bên trong?
Trí óc Thanh Di rất đơn giản, cô thấy vậy liền nghĩ sao nói thế
"Con người bên trong sao? Đúng là đã thay đổi, bây giờ nhìn cậu, tớ không còn thấy cảm giác Cao Thiếu trong cậu nữa rồi. Thay vào đó là một người đàn ông chững chạc, trưởng thành, luôn ấm áp quan tâm mọi người. Đặc biệt là rất hay cười!"
Đáy mắt của Cao Tùng chợt trở nên rung động, anh ta rất vui khi nghe cô nói bản thân anh đã trở nên tốt đẹp. Cao Tùng hít thở một hơi thật sâu như để chuẩn bị nói ra cái gì đó. Thanh Di thấy bộ dạng lấy đà của Cao Tùng, cô liền bật cười
"Này! Nhìn cậu như sắp chuẩn bị lên đường chiến đấu ấy!"
Cao Tùng hé mở môi, đôi môi mỏng hình trái tim của anh ta đã làm cho Thanh Di chú ý tới. Cô trước giờ rất thích những người môi trái tim, bất kể là nam hay nữ. Cô như bị nó hút hồn nên liền chăm chú nhìn đôi môi của Cao Tùng.
"Tớ đã vì cậu, từ ngày đó...đã thực sự thay đổi vì cậu rồi!"
Thanh Di cảm tưởng như vừa nghe một công bố quan trọng vậy. Cô chuyển dần ánh mắt, nhìn đối diện với ánh mắt dịu dàng của Cao Tùng.
Trong đầu Thanh Di lúc này toàn là tiếng nổ đùng đoàng của những dây thần kinh xấu hổ. Hai má cô bất chợt ửng đỏ hết cả lên rồi, cô tưởng đang mơ nên liền cấu mạnh vào ngón tay của mình. Thật sự rất đau, đây là sự thật sao?
"Cậu ăn phải cái gì sao? Ngớ ngẩn cái gì vậy? Cậu thay đổi thì liên quan gì tới tớ!"
"Tớ không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng...tớ có thể chăm sóc thật tốt cho cậu, tôn trọng sở thích và không áp đặt cậu! Tớ không phải Cao Lang, nếu là anh ấy thì sẽ không bao giờ chịu lắng nghe cậu, không bao giờ âm thầm đi theo cậu về nhà mỗi lần đi học về, cũng chẳng bao giờ để ý tới cảm xúc của người khác. Tớ...tớ đã làm những việc đó vì tớ là Cao Tùng...người luôn yêu cậu!"
Đoàng!
Lần này thì đầu cô như vỡ tung ra rồi, lời Cao Tùng nói...thật đúng với suy nghĩ ban đầu của cô khi mới tiếp xúc với Cao Lang. Nói Cao Lang không ấm áp cũng không phải, anh luôn quan tâm cô theo một cách đặc biệt nhất, tinh tế nhất, nó không phô trương và cũng không tầm thường. Cao Tùng có biết được rằng...chính anh trai anh ta- Cao Lang cũng đã thay đổi không kém.
Tách!...Bức tường sau lưng họ bỗng xuất hiện một người quần áo kím mít, bịt khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, không rõ là nam hay nữ. Người đó đưa ra chiếc máy ảnh và chụp lại những cảnh tượng thân mật của Thanh Di và Cao Tùng.
Thanh Di đang lúc lúng túng không biết nên nói gì, nên làm gì vào lúc này thì...
"Còn chưa về sao? Thanh Di phải đi ngủ rồi!"
Cao Lang bước tới, không kiêng nể liền kéo Thanh Di đứng dậy, ôm vào eo cô. Thanh Di đành im lặng, nếu cô nói một câu thì...cô sẽ không bào toàn được mạng mất.
"Anh! Anh nhìn sắc mặt của cô ấy bây giờ xem! Một gương mặt hiện lên tất cả sự áp chế của anh!"
Cao Tùng nhìn Thanh Di mà xót xa, anh ta định với tay kéo Thanh Di lại thì Cao Lang đã nhanh tay hơn, chặn tay anh rồi hất qua một bên.
"Tùng! Cô ấy hiện tại...là Cao phu nhân tương lai. Em đừng nghĩ và cũng đừng mơ tưởng với cô ấy!"
Nói dứt lời, Cao Lang kéo Thanh Di vào trong nhà, anh đóng sầm cửa lại rồi lôi cô lên phòng. Ban nãy anh có nói cô chính là "Cao phu nhân tương lai", lẽ nào...anh đã có ý định muốn cưới cô?
Tất nhiên là thế rồi!
Chuyện hạnh phúc cả đời, Cao Lang cũng không thể suy nghĩ phiên phiến, anh đã suy nghĩ rất kỹ, người ta nói hôn nhân là nấm mồ, là gông kìm, là sự hạn chế tự do về mọi mặt. Nhưng...anh thích thế, anh muốn mỗi ngày đều được bên cô, mỗi ngày được nhìn ngắm cô, cùng nhau nuôi dạy con cái, anh đã thấy mãn nguyện rồi.
Vào tới phòng, Thanh Di liền hỏi nhỏ
"Anh không giận chứ?"
Cao Lang vừa cởi từng khuya áo, vừa đáp lại cô
"Em đoán xem!"
Và rồi...
Một trận mây mưa vần vũ lại bắt đầu khuấy động không gian tĩnh lặng ban đêm.