ÔNG HOÀNG XA XỈ PHẨM

Chương 53: Sinh Nhật Tuổi 25 (3)




Bữa tiệc sinh nhật với sự góp mặt đông đủ của tất cả mọi người cuối cùng đã kết thúc. Tiệc vui thì chóng tàn, nhưng cô thấy không khí bữa tiệc quá gượng gạo, quá áp lực, quá giả tạo.

Cao Lang hở chút là lại quan tâm tới cô trước mặt bao người, điều này không khiến cô vênh vang trước mặt họ, nó cũng không khiến cô hạnh phúc hay vui vẻ gì cả.

Ngược lại, cô thấy cử chỉ quan tâm của Cao Lang chỉ mang tính chất muốn cho mọi người thấy, đặc biệt là để Cao Tùng thấy vị thế của cô trong lòng anh, lại càng khẳng định cô chỉ dành cho anh.

Mọi người cũng đã về hết, một mình Thanh Di cô đơn lẻ bóng ngồi lại trên ghế đá tại vườn nhà. Cô nhìn những bông tuyết trắng xinh đẹp đang chậm chậm rơi xuống mặt đất, cô thấy nó thật giống cô.

Nhìn thì thấy nó tự do, bay lượn trong không trung nhưng...mấy ai biết rằng nó cũng vẫn ở trong lồng sắt gọi là trái đất mà thôi. Dù có bay lượn như nào thì lực hút của trái đất cũng sẽ giữ chân chúng lại.

Cao Lang đối với cô luôn tốt, mặc dù tích cách luôn nóng nảy, ít nói nhưng đối với cô, anh lại dịu dàng và ấm áp tới thế. Anh hay nói sẽ trừng phạt cô, cái trừng phạt đó chính là cách anh thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình khi đêm đến, là sự hoan ái mà cô không thể nào chống cự.

Vậy...điều gì lại khiến cô muốn thoát khỏi nơi này?

Đơn giản là cô muốn anh đường đường chính chính tán tỉnh cô như bao người đàn ông bình thường khác. Cô không thích như bây giờ, sống trong nhung lụa, cuộc sống xa hoa khiến con người ta bị mờ mắt.Cô vẫn muốn là cô, vẫn muốn là chủ của shop hoa Thanh Di, muốn yêu đương trai gái như người khác. Giá như...anh là người bình thường thì...tốt biết mấy.

"Thanh Di!"

Giọng nói quen thuộc của chàng trai mang thuộc tính ấm vang lên, Thanh Di gạt bỏ cảm xúc buồn tủi, cô liền quay đầu ra phía giọng nói

"Cao Tùng? Cậu chưa về sao?"

Thấy cô bất ngờ đến ngây ngốc, Cao Tùng cười cười rồi lại gần Thanh Di, anh ngồi xuống.

"Ừ! Còn vài cái hợp đồng quan trọng cần bàn bạc qua với Cao Lang!"

Thanh Di khi nghe Cao Tùng đáp lại như thế, cô cũng không biết hỏi gì thêm nữa. Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến ngượng ngùng, không ai nói gì. Lúc này, hơi thở trầm ổn của cả cô và Cao Tùng là nghe rõ nhất.

Cao Tùng thích khi nhìn thấy cô ngại ngùng như này, thật dịu dàng và có chút...đáng yêu. Anh bỗng nhớ tới kỷ niệm ngày còn đi học cùng cô, lúc này Cao Tùng mới mở lời

"Còn nhớ ngày cấp ba, cậu từng quát xối xả vào mặt tớ không? Haha, cũng từ đấy mà tớ với cậu lại thành thân thiết!"

Thanh Di liền nhớ lại ngày đó. Hôm đó là vào ngày hè khá oi bức, cô có một cô bạn thân tên Lam Nhiên, đó là bạn thân chí cốt từ ngày cấp một cho tới cấp ba. Lam Nhiên là cô nàng có tính cách còn yếu đuối hơn cả cô nữa, hễ ai chỉ cần nói nặng lời một chút là cô ấy đã ướt mắt rồi.

Thanh Di cô vừa là bạn thân, lại vừa mang nghĩa vũ giống như người chị đi bảo vệ em gái. Vào ngày tựu trường, Cao Tùng bước xuống từ trong chiếc xe hơi sang trọng, những nữ sinh gần đó ngay lập tức sẽ vây quanh, nhìn anh ta với đôi mắt ngưỡng mộ.

Có một nữ sinh không kìm nổi lòng liền gào rú lên

"Cao thiếu, cho em theo với!"

Cao Tùng vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, kèm theo khí chất cao ngạo, đúng chuẩn con nhà giàu. Anh ta cứ thế đi vào trường với bộ đồ học sinh được là lượt một cách tỷ mỉ, cùng đôi giày thể thao của S.W.E

Cô nữ sinh dán mắt vào điện thoại để tìm số gọi điện cho bạn thân và anh chàng cao ngạo đã va phải nhau. Một người là không để ý, người còn lại thì muốn người kia tự nhường cho mình.Uỵch!

Lam Nhiên ngã bổ nhào ra đất, cái điện thoại cũng vì thế mà văng ra, nát luôn cái màn hình. Thậm chí...nó hỏng luôn rồi. Bình thường Lam Nhiên rất hậu đậu, cái điện thoại đó đã bị cô ấy làm rơi rất nhiều lần rồi. Lần này thì coi như nó đã về hẳn cõi vĩnh hằng.

Cao Tùng tức tối phủi đi bụi trên quần áo với dáng vẻ hết sức coi thường Lam Nhiên. Anh ta bực bội quát:

"Mắt mù à?"

Lam Nhiên mặc dù rất sót thương cho cái điện thoại, nhưng rồi cô vẫn gạt đi nỗi buồn để đứng dậy, miệng lắp bắp

"Xin...!"

Chữ tiếp theo chưa kịp phát ra, Thanh Di tức tốc tới gần và nói chặn miệng

"Cậu định nói xin lỗi chứ gì? Sao cái gì cậu cũng tự nhận lỗi về bản thân thế? Cậu ta là người sai, cậu ta mới là người phải xin lỗi!"

Cao Tùng nhếch môi, anh phản bác:

"Tôi đi đường của tôi, cô ta đi vào đường của tôi...không lẽ tôi lại sai?"

Thanh Di trước giờ không thích phải đôi co với ai, hay là gây sự với ai, nhất là tên thiếu gia nhà giàu này, nhưng...thật sự quá vô lý. Cô thở mạnh một cái rồi quay ra đối chất với Cao Tùng

"Đường nào là đường nhà cậu? Tôi biết bố mẹ cậu là nhà đầu tư lớn của trường, tôi biết nhà cậu có quyền có thế, muốn cái gì được cái nấy. Nhưng cậu đừng có tỏ ra là mình có quyền ở nơi này, nên nhớ...tiền không phải cậu kiếm ra, nó là của bố mẹ cậu. Cậu chỉ là một kẻ ăn bám thôi! Lam Nhiên có thể tự kiếm tiền qua việc sáng tác truyện tiểu thuyết, điều này cho thấy cậu là kẻ vô dụng...quá vô dụng! Nếu hôm nay người Lam Nhiên va phải là bố mẹ cậu, được...tôi sẵn sàng cùng cậu ấy khẩn cầu xin lỗi. Còn cậu...thì đừng mơ!"

Thanh Di nói một thôi một hồi, tới nỗi Cao Tùng liền thẫn thờ vì những điều cô vừa nói. Đây là lần đầu tiên lại có người dám giảng đạo lý trước mặt anh ta. Chẳng phải như những người khác là nên nịnh nọt anh sao?

"Lam Nhiên. Đi thôi!"

Cô rất nhanh đã kéo Lam Nhiên rời khỏi đó. Cũng từ khi đó, Cao Tùng đã để mắt tới Thanh Di.