Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 84: Tạm Biệt - End




Cuối thu đầu đông, thời tiết tuy lạnh nhưng không khí tươi mát, ngẫu nhiên có đàn chim nhạn bay về phương nam, tiếng kêu ríu rít.

Cổ họng Dung Giai giật giật ôm thiếu nữ vào trong lòng, lông mi yên tĩnh rũ xuống, khóe môi nhếch lên.

Vưu Thị Họa ôm lại anh, giọng nói dịu dàng bất mãn, “Sao anh lại không tin em chứ, hừ!”

Khóe môi Dung Giai giật giật, phát hiện mình không có cách nào giải thích, chỉ có thể ôm chặt thiếu nữ trong lòng, cảm giác như vậy có thể làm anh yên tâm.

*

Buổi chiều họp lớp, chủ nhiệm tuyên bố Quý Trạch Chi là người được chọn tới thủ đô học tập, chuyện chuyển học bạ cũng đã tiến hành gần xong, không có gì bất ngờ thì hết tuần này sẽ phải chuyển đi.

Sau khi ra chơi, rất nhiều người chạy tới tạm biệt Quý Trạch Chi, tuy rằng tính tình cậu hướng nội, nhưng tốt xấu gì cũng đã là bạn học hơn một năm, chút tình cảm vẫn có.

Vưu Thị Họa ngồi ở cuối nhìn thiếu niên được mọi người vây quanh, lúc này mới phát giác không biết từ lúc nào mình đối mặt với cậu tâm lặng như nước, không một tia gợn sóng.

Tinh tế suy nghĩ, mấy tháng này học ở Nhất Trung như một giấc mộng vậy, vì Quý Trạch Chi mà cô chuyển tới đây, kết quả trời xui đất khiến lại quen Dung Giai, bây giờ Quý Trạch Chi lại chuẩn bị tới ngôi trường trước kia của cô…

“Khụ khụ!”

Cô xuất thần hồi lâu, tiếng ho khan lớn bên người khiến cô khôi phục tinh thần.

“Không tới tạm biệt?” Mặt Dung Giai không chút biểu tình, dáng vẻ rộng lượng không để ý.


Vưu Thị Họa thấy anh ra vẻ, cảm thấy buồn cười, lại không nhịn nổi muốn trêu chọc anh, cô gật đầu nghiêm túc, “Ừm, chốc nữa tới, em còn chuẩn bị một món quà cho cậu ấy, tạm biệt cũng phải có thành ý…”

Lúc cô vừa gật đầu, sắc mặt Dung Giai đã thay đổi, đợi cô nói xong đã tức giận muốn bùng nổ, thành ý gì chứ?

Xem anh là người chết rồi sao???

Chờ tới lúc nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp như đang xem kịch vui của cô, anh mới phản ứng được cô đang trêu chọc mình.

Chút tức giận cũng không thể bộc phát. Dù sao cô cũng chỉ biết bắt nạt anh.

“Em dám! Em dám anh sẽ đánh chết cậu ta!” Khóe môi Dung Giai nhếch lên thành một độ cong nhẹ, từng chữ một nói bên tai cô.

Nụ cười của Vưu Thị Họa cũng không vì lời nói hung tợn của anh mà biến mất, cô hôn lên mặt anh, giọng nói mang theo ý cười, “Em nào dám, bạn trai em chính là bình dấm chua thành tinh đấy!”

Dung Giai khẽ hừ một tiếng coi như đồng ý với lời nói của cô, anh hôn lên môi cô một cái, giống như đóng dấu thứ thuộc về mình.

Chuông vào học vang lên, Vưu Thị Họa đứng dậy đi lên phía trước.

Nói thật, từ khi cô vào lớp này, trừ khi làm trực nhật, hình như cô cũng chưa từng tới hàng ghế phía trước.

Bởi vì vào lớp, bạn học xung quanh Quý Trạch Chi cũng đã tản ra về chỗ mình ngồi, chờ Vưu Thị Họa đi tới, bên cậu cũng đã không còn ai.

“Quý Trạch Chi…” Vưu Thị Họa mỉm cười nhìn cậu, nội tâm bình tĩnh như đối mặt với một bạn học bình thường chuyển trường, không có chút cảm xúc dư thừa, “Tạm biệt, chúc cậu mọi việc thuận buồm xuôi gió.”

Thiếu niên và cô bốn mắt nhìn nhau, rất lâu không nói gì.

Vưu Thị Họa cũng không thèm để ý, xoay người trở lại chỗ mình ngồi. Nếu còn không về, người nào đó lại tới túm cổ cô về mất.

“Tạm biệt…” Trong nháy mắt cô đi qua, Quý Trạch Chi nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói vẫn thanh mát như trước, vài giây sau lại nói thêm một câu, “Cảm ơn.”


Cảm ơn chúc phúc của cô, cũng cảm ơn những việc cô từng giúp cậu.

Vưu Thị Họa nghe thấy nhưng cũng không quay đầu, lập tức quay lại chỗ ngồi, dù sao câu cảm ơn này cô cũng nhận.

Như vậy cũng tốt.

Từ khi cô đi, tầm mắt của Dung Giai đã dính trên người cô, mãi cho tới lúc cô quay lại mới thu hồi ánh mắt.

Vưu Thị Họa buồn cười nhìn anh một cái, ngồi xuống ghế đưa tay đeo nhẫn tới trước mặt anh, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cô nhìn anh, hai mắt chuyên chú nghiêm túc, “Em rất thích chiếc nhẫn này.”

Trong lòng Dung Giai ấm áp, kéo tay cô qua vuốt ve chiếc nhẫn, dịu dàng nói, “Chờ một hai năm nữa, anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn khác đẹp hơn.” Đeo ở ngón áp út.

Vưu Thị Họa nhìn đôi mắt nghiêm túc thâm tình của anh, mỉm cười đồng ý.

HOÀN CHÍNH VĂN.