Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 79: Thật Ngoan (H)




Dung Giai cong lưng, đặt thiếu nữ mềm mại lên giường lớn.

Dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội, thân thể thiếu nữ hiện lên phập phồng lả lướt cùng với tấm vải ren mỏng trên người thiếu đến đáng thương.

Dung Giai tùy ý ngồi trên thảm, tham lam nhìn thiếu nữ ngồi quỳ trên giường, đáy mắt càng ngày càng đỏ, tiếng hít thở cũng ngày càng thô nặng.

Trên người cô còn sót lại vài cánh hoa hồng, da thịt trắng nõn được cánh hoa đỏ tươi tôn lên tựa như một tiểu hoa yêu quyến rũ mị hoặc lòng người/

Tầm mắt Dung Giai dần hạ xuống khỏi khuôn mặt cô nhỏ tinh xảo của cô…

Tuy đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Vưu Thị Họa vẫn bị tầm mắt sáng quắc của anh làm cho ngượng ngùng, nhưng tên đã trên dây, giờ phút này cô cũng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.


Dung Giai tỉ mỉ đánh giá ‘quà sinh nhật’ của mình, một tấc cũng không buông tha.

Hai mắt đen nhánh lúc này đã là một mảnh âm trầm, môi mỏng mím chặt, gân xanh đang cố gắng ẩn nhẫn.

Trên người thiếu nữ chỉ mặc mỗi bộ đồ nội y tình thú cũng đã khiến anh muốn phát điên.

Vải dệt màu đen mỏng khó khăn lắm mới che kín được hai luồng trước ngực cô, núm vú hồng phấn nửa che nửa lộ so với hở ra bên ngoài càng khiến anh muốn ngừng mà không được.

Gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, Dung Giai tiếp tục dời tầm mắt xuống dưới.

Lướt qua bụng nhỏ trơn bóng, tầm mắt lại chậm rãi hạ xuống ba tấc, lý trí giả bộ bình tĩnh của anh lập tức bị cảnh đẹp trước mắt xé rách.

Nơi xương hông tinh xảo có một dây lưng đen tinh tế gắn với vải dệt nơi tư mật, tựa như giây tiếp theo sẽ bị cắt đứt, giữa hai chân còn có một mảnh vải trong suốt nửa che nửa lộ, miễn cưỡng lắm mới che được phía trước âm h/ộ, mà bối thịt xinh đẹp kia hoàn toàn lộ ra bên ngoài, dây lưng trân châu ở nơi non mịn như ẩn như hiện.

Đại não Dung Giai đã ngừng chuyển động, trong đầu chỉ còn hai chữ ‘làm cô’.

Anh đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt vì tình dục mà hơi vặn vẹo, anh đè cô lên giường, dùng tốc độ cực nhanh cởi quần áo trên người rồi hung hăng kéo mảnh vải nhỏ trong suốt giữa hai chân cô xuống, tách đôi chân thon dài sang hai bên, côn th*t sớm đã cương cứng chỉ muốn đâm vào đào nguyên mất hồn bên trong ngay lập tức.

Lúc này anh mới phát hiện, hoa huy*t của cô còn đang ngậm lấy một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át.

Tiểu huy*t bị anh nhìn chằm chằm, giống như tự có ý thức lúc đóng lúc mở, đóa hoa nhỏ cũng theo động tác co rút mà lắc qua lắc lại vô cùng mê hoặc.

Dung Giai ngây ngốc nhìn vài giây, ánh mắt càng trở nên si mê, nếu không phải trướng đau phía dưới càng thêm rõ ràng, anh cũng không biết bao giờ mới khôi phục được lý trí.


Máu toàn thân sôi trào, Dung Giai vươn tay lấy đóa hoa hồng ra khỏi tiểu huy*t của cô, cành hồng còn dính chất lỏng trong suốt, tạo ra một sợi chỉ bạc d*m mĩ với huy*t khẩu…

Mẹ nó! Thật là muốn mệnh anh mà!

Lòng anh nóng như lửa đốt tách hai chân cô rộng hơn, chỉ muốn nhanh chóng được đâm sâu vào bên trong, quy đ*u lớn đặt ngay ở cửa huy*t, lại cố gắng dừng lại.

Không được… vẫn chưa được… còn chưa khuếch trương bên trong… Họa Họa sẽ bị thương…

Dung Giai hít sâu một hơi, nghẹn đến đuôi mắt đỏ ửng, vẫn kiên nhẫn cúi xuống muốn dùng môi lưỡi làm cô cao trào một lần, lát nữa đỡ khiến cô bị thương.

“Không, không cần… vừa rồi em tự mình…” Vưu Thị Họa nhìn động tác đã biết anh muốn làm gì, cô khó nhịn khép chân lại, âm điệu mềm mại.

Nghe lời nói này, Dung Giai lại lần nữa đè lên người cô, eo động một cái, nặng nề đâm toàn bộ côn th*t vào bên trong, hai người đồng thời phát ra tiếng kêu rên rỉ.

Quá sung sướng.

Dung Giai đã bất chấp cái gì mà kĩ năng chín nông một sâu, chỉ là dựa vào linh cảm mà va chạm bên trong đường đi ấm nóng lại mềm mại kia, hưởng thụ khoái cảm khiến anh hít thở không thông.

“Ưm… a… nhẹ thôi… nhẹ một chút…” Vưu Thị Họa bị anh đâm đến mức cảm giác cả người muốn bay ra khỏi giường, tiểu huy*t không chịu nổi va chạm mãnh liệt như vậy, nơi gi/ao h/ợp nhức mỏi, chẳng được bao lâu cô đã cảm thấy mình muốn cao trào.

Dung Giai càng ngày càng không khống chế nổi lực đạo của mình, mỗi lần rút ra vào càng thêm sâu, vô cùng mãnh liệt.

“Chậm… chậm chút thôi… a…” Vưu Thị Họa không chịu nổi anh giống như phát điên mà va chạm, không được bao lâu đã cao trào.

Tiểu huy*t của Vưu Thị Hoạ đột nhiên co rút khiến Dung Giai vô cùng thỏa mãn, cắn răng nhịn xuống ý muốn bắn, tay to dùng lực xé mảnh vải phía trước ngực cô, hai thỏ con được giải phóng câu dẫn anh, hân hoan nhảy nhót phía trước ngực thiếu nữ.


Thấy vậy, ánh mắt Dung Giai ngày càng tối, bàn tay trực tiếp phủ lên đó xoa nắn đè ép, cảm thấy vẫn chưa đủ còn dùng ngón tay vân vê hạt đậu đỏ đã run rẩy đứng dậy.

Vưu Thị Họa vô lực lắc đầu, chỉ có thể nũng nịu rên rỉ, cảm giác các điểm mẫn cảm trên người mình đều thất thủ, cô vừa mới cao trào mà tên lưu manh này cũng không cho cô thời gian thở, còn làm mạnh như vậy, tiểu huy*t bị làm đến đau nhức rồi…

“Bảo bối chúng ta đổi tư thế…” Dung Giai đột nhiên cười tà mị, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ.

Vưu Thị Họa còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình như treo lơ lửng trên không, cô chỉ kịp thất thanh hô một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Thật ngoan!

Thiếu niên nhẹ nhàng bế cô lên ấn trong lồng ngực, khen thưởng hôn lên sườn mặt cô một cái, bên dưới mạnh mẽ ra vào.

“A… chịu không nổi nữa… ưm… không…” Lúc đi lại, côn th*t của anh càng đâm vào sâu hơn nữa, Vưu Thị Họa sao có thể chịu nổi việc này, lập tức khóc lóc xin tha, lời còn chưa nói xong đã bị Dung Giai dùng môi chặn lại.

Anh vừa vội vàng vừa tràn đầy tính xâm lược xâm nhập vào bên trong khoang miệng ngọt ngào, hơi thở bạc hà lành lạnh trộn lẫn mùi rượu, Vưu Thị Họa bị làm đến thất thần rớt nước mắt, lúc phản ứng lại mới nghĩ tới, cô xong rồi, hình như chơi quá trớn rồi…

Làm sao bây giờ… Đêm nay sợ là bị làm đến chết mất…