Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 64: Đau Đớn




Edit by Táoo ~

——————————

Ở nhà bà ngoại ở hai ngày, cuối cùng Vưu Thị Họa cũng lấy hết can đảm mở máy.

Một đống thông báo điên cuồng ập tới, điện thoại kêu hồi lâu mới ngừng lại.

Ngoại trừ thông báo từ số cô biết, còn có rất nhiều dãy số cô không biết, trong lòng Vưu Thị Hoạ trầm xuống, tuy rằng số lạ nhưng cô biết đó là ai.

Lúc này vừa là lúc tan học, Vưu Thị Hoạ nhìn sắc trời bên ngoài, gọi điện thoại cho Vân Đoá.

Chuông chưa vang được vài tiếng, giọng nói tức giận của Vân Đoá từ bên kia đã truyền tới, "Vưu Thị Hoạ! Cậu chạy đi đâu rồi!"

Vưu Thị Hoạ nhanh chóng bịt kín lỗ tai, cười nịnh nọt, "Vân Đoá, tan học chưa, nói qua điện thoại không rõ, tới nơi rồi nói, tới nhà hàng chúng ta hay ăn..."

Khuyên can mãi mới làm tiêu tan lửa giận của Vân Đoá, Vưu Thị Hoạ nhanh chóng thu thập một chút, chào bà ngoại rồi ra cửa.

Nhà hàng kia cách trường rất gần, chờ Vưu Thị Hoạ tới nơi, Vân Đoá đã hùng hổ ngồi đó.

"Haha..." Vưu Thị Hoạ ngượng ngùng cười đi tới đối diện cô ấy, "Vân Đoá..."

"Nói trọng điểm! Đang yên đang lành sao cậu lại chuyển trường?! Dung Giai thì phải làm sao?" Sau khi tan học, Hàn Vân Đoá trực tiếp chạy tới đây, đồng phục trên người cũng chưa kịp thay.

Nói đến Dung Giai, ý cười trên mặt Vưu Thị Hoạ đọng lại.

"Bọn tớ... chia tay rồi..." Suy nghĩ một chút, Vưu Thị Hoạ vẫn nhẹ nhàng nói ra một câu.

Vân Đoá chỉ kinh ngạc hai giây rồi thở dài, lộ ra biểu tình đã sớm đoán được.

"Tớ biết ngay mà... Quý Trạch Chi đồng ý với cậu rồi?"

"Quý Trạch Chi? Chuyện này thì có quan hệ gì với cậu ấy?" Vưu Thị Hoạ chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, Vân Đoá cũng vậy, Dung Giai cũng vậy, bọn họ sao vậy, đều cho rằng cô và Quý Trạch Chi có chuyện gì.

"Cậu vì Quý Trạch Chi mà làm những điều đó, Dung Giai không biết, nhưng tớ nhìn rõ... Hoạ Hoạ, từ khi cậu chuyển trường tới đây đã vì Quý Trạch Chi làm nhiều chuyện như vậy, lần này còn liều mạng thi vào lớp chọn vì cậu ta..."

Không đợi cô ấy nói xong, khuôn mặt Vưu Thị Hoạ đã tái nhợt, cô làm động tác im lặng.

"Cậu... cảm thấy tớ thích Quý Trạch Chi?"



"Chẳng lẽ không phải sao?" Vân Đoá nhíu mày hỏi ngược lại, thấy biểu tình khó tin của cô lại bồi thêm một câu, "Không chỉ có tớ, còn có Đường Đường, Lê Lê bọn họ đều nhìn ra."

"Bảo sao... bảo sao Dung Giai cũng cho rằng như vậy... không chỉ có anh ấy... các cậu cũng vậy..." Vưu Thị Hoạ thất thần thì thào nói.

"Hoạ Hoạ? Cậu sao vậy?" Vân Đoá có chút lo lắng hỏi.

"Không có gì... gần đây cậu có gặp anh ấy không?" Vưu Thị Hoạ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười do dự.

"Ai? Dung Giai?" Vân Đoá nghi hoặc nhìn cô, thấy cô gật đầu, vài lần muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

"Buổi sáng thứ ba danh sách vào lớp chọn nhiều thêm tên cậu, chủ nhiệm khoá giải thích là tính sai điểm, cậu vốn được ở trong lớp chọn, kết quả tớ đợi trong phòng học rất lâu mà không thấy cậu tới dọn đồ, ngược lại Dung Giai tới..." Vân Đoá ngừng một chút giống như hồi tưởng, "Cậu không biết biểu tình cậu ấy lúc đó đáng sợ thế nào đâu, hai mắt đỏ lên, không nói một lời cầm đồ của cậu đi, tớ ngay mấy học sinh bên lớp ấy nói, cậu ấy đặt đồ của cậu ở chỗ bên cạnh, thu xếp gọn gàng, nhưng cũng không thèm nghe giảng, không phải thất thần thì cũng bò lên bàn ngủ..."

Vưu Thị Hoạ nghe lời cô ấy nói, mũi chua xót, trái tim cũng không thể ngăn nổi sự đau đớn.

"Nhưng đó cũng chỉ là chuyện của hai ngày trước thôi... Mấy ngày nay cũng không thấy cậu ấy tới trường... này, Hoạ Hoạ, cậu đừng khóc..." Vân Đoá nói được một nửa, đột nhiên thấy Vưu Thị Hoạ rơi lệ đầy mặt, hoảng sợ vội vàng lấy khăn giấy cho cô.

"Không phải hai người chia tay rồi sao? Sao lại khóc thành dạng này?"

Vưu Thị Hoạ đã nghẹn ngào không nói nên lời, cô đưa tay che mắt, nước mắt vẫn theo khe hở ngón tay không ngừng chảy xuống.

"Hoạ Hoạ... rốt cuộc hai người sao vậy?" Vân Đoá bị dáng vẻ của cô doạ sợ, hai người đã quen nhau từ nhỏ, Vưu Thị Hoạ lớn lên trong sự nuông chiều, đây là lần đầu tiên thấy cô khóc đến chật vật như vậy.

Bây giờ Vưu Thị Hoạ đã rõ đổi góc độ trong lời bà ngoại nói là thế nào, đứng dưới góc độ của người khác, thì ra 'thích' của cô so với Dung Giai nông cạn như vậy.

Cô tự cho là đối với Dung Giai thật tốt, giấu giếm nhiều việc không nói cho anh, nhưng điều này lại giống như một mũi dao đâm vào lòng Dung Giai.

Cô chất vấn Dung Giai tại sao không tin mình, không phải cô cũng không tin anh sao?

Huống chi, không phải Dung Giai không muốn hỏi, mà là anh không dám hỏi...

"Hoạ Hoạ... cậu còn thích cậu ấy?" Vân Đoá nhìn dáng vẻ bi thương của cô mà suy đoán, thấy Vưu Thị Hoạ không phủ nhận, trong lòng càng kỳ quái, "Vậy sao lại muốn chuyển trường? Còn muốn chia tay?"

Vưu Thị Hoạ bình tĩnh lấy khăn giấy lau khô nước mắt, đơn giản kể sơ qua mọi chuyện cho Vân Đoá.

Sau khi nghe xong, Vân Đoá ngây người một lúc lâu không nói chuyện.

Muốn nói ai sai, cô nhất định sẽ đứng về phía Vưu Thị Hoạ, dù sao lần thi này Vưu Thị Hoạ đã cố gắng bao nhiêu, người bạn cùng bàn như cô là người thấy rõ nhất, Dung Giai trực tiếp sửa thành tích của Hoạ Hoạ, đạp đổ bao nhiêu cố gắng nỗ lực của cậu ấy, Hoạ Hoạ tức giận muốn chia tay cô có thể hiểu, nhưng...

Để Hoạ Hoạ nói ra lời nói chia tay không muốn quay lại như vậy, cô nói gì cũng không được, dù sao Dung Giai đối xử với Hoạ Hoạ thế nào cô cũng nhìn vào mắt, thận chí lần này Dung Giai làm ra chuyện như vậy, cô lại cảm thấy có chút đáng thương...



"Vậy cậu thì sao, vẫn về thủ đô?" Vân Đoá nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, cũng biết cô không thể bỏ Dung Giai được.

"Tớ đã đặt vé máy bay ngày mai rồi, bởi vì bố tớ cũng đã liên hệ với trường học bên kia, học bạ cũng chuyển qua rồi, tốt nhất là tớ vẫn nên về đó giải thích với bố mẹ, tuần sau sẽ quay lại... tìm anh ấy."

Vưu Thị Hoạ ngẩng đầu đối diện với Vân Đoá, thần sắc kiên quyết.

Vân Đoá gật đầu cảm giác được Vưu Thị Hoạ đã có chút thay đổi, lúc trước chỉ cần làm chuyện trái ý cô cô sẽ tức giận, bày ra dáng vẻ tiểu công chúa kiêu ngạo, nhưng bây giờ cô công chúa ấy đã chậm rãi trưởng thành, biết suy nghĩ vì người khác, cũng học được cách yêu một người.

*

Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh nặng nề.

Mơ hồ có một thân ảnh cao dài ngồi trên thảm, nghiêng người dựa vào giường, bên chân có không ít chai rượu trống không.

Dạ dày anh đã đau rất lâu, thậm chí trở nên chết lặng, nhưng anh lại giống như không cảm nhận được, còn máy móc cầm chai rượu uống từng ngụm rượu lạnh lẽo vào miệng.

Loại hành vi tự ngược này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi tầm mắt anh ngày càng mơ hồ...

"Bịch..." Thiếu niên vô lực thả tay xuống, bình rượu cầm không nổi nữa rơi xuống đất phát ra tiếng kêu nặng nề, rượu còn hơn một nửa trong chai chảy ra ướt hết thảm.

Cảm giác dạ dày nóng bỏng càng thêm mãnh liệt đến mức khó có thể chịu đựng, anh chậm rãi nhếch môi, có chút thoải mái...

Đau? Đau thì sao chứ, ai bảo mày tự mình làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Còn làm bảo bối của mày tức giận khóc không ngừng!

Cô ấy đi rồi... tìm không được nữa... cô ấy không bao giờ trở lại nữa...

Mày đáng như vậy lắm, Dung Giai!

Chậm rãi nhắm mắt lại, ở nơi không ai nhìn thấy, chất lỏng nóng bỏng chảy ra từ khoé mắt thiếu niên.

Trước khi chìm vào bóng tối, anh dùng sức ôm chặt hộp giày vào trong ngực.

*

Đã ba ngày Thiệu Động không thể liên lạc với Dung Giai.

Cậu biết gần đây cảm xúc của Dung Giai không ổn, thô bạo âm trầm, cả người như núi lửa chuẩn bị phun trào, mấy ngày nay chị dâu cũng không đi học, trong lòng cậu mơ hồ suy đoán nhưng lại cảm thấy không có khả năng, anh Giai thích chị dâu như vậy, hai người cũng luôn ngọt ngào, sao lại đột nhiên...

Giày AJ gấu trúc đã giao tới, sau khi tan học, Thiệu Động bắt xe tới Cửu Thiên, nhíu mày hỏi phục vụ xem Dung Giai có ở đây không, nhận được câu trả lời là có, hơn nữa đã mấy ngày không thấy xuống lầu, Thiệu Động cảm thấy không đúng lắm, vội vàng chạy vào thang máy.