Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 59: Bảng Điểm




Edit by Táoo ~

————————-

Từ giờ tới lúc thi phân lớp còn một tuần, Vưu Thị Họa cô cùng liều mạng.

Cô cảm giác đã rất nhiều năm rồi mình chưa dốc hết sức lực làm chuyện gì như vậy, ngày đêm điên cuồng không phân biệt thời gian, đêm nào cũng học bài cho tới rạng sáng.

Trong khoảng thời gian này, trên khuôn mặt nhỏ của cô bắt đầu xuất hiện quầng thâm mắt, nhưng con ngươi lại sáng lấp lánh.

Một đêm trước khi thi, Vưu Thị Họa khẩn trương không ngủ nổi, cô lăn lộn trên giường rất lâu.

Cuối cùng cô đột nhiên bật dậy, lấy điện thoại nhắn tin cho Dung Giai.

"Anh ngủ chưa?"

Đối phương rất nhanh đã trả lời lại, "Chưa, sao vậy, ngủ không được?"

Vưu Thị Họa suy nghĩ, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đầu bên kia bắt máy ngay tức khắc.

"Họa Họa?" Giọng nói quen thuộc truyền tới, còn mang theo chút quyến rũ.

"Ừ... Dung Giai, em rất khẩn trương." Vưu Thị Họa đặt điện thoại bên gối, bản thân lại lăn qua lăn lại, giọng nói mềm như bông.

"..." Đối phương trầm mặc vài giây mới chậm rãi trả lời, "Không sao, vào không được thì thôi."

"Không được! Em nhất định phải vào, bắt buộc phải vào!" Vưu Thị Họa bò dậy, nghiêm túc nói.

Bên kia lại tiếp tục trầm mặc.

"Dung Giai, anh ngủ rồi sao?" Vưu Thị Họa không nghe thấy anh trả lời, nghi hoặc hỏi.

"Không có." Giọng nói Dung Giai truyền từ bên kia tới mang theo chút khàn khàn.

Vưu Thị Họa cũng không nghĩ nhiều, lại hàn huyên với anh vài câu, cảm thấy mình không còn khẩn trương nữa, cơn buồn ngủ cũng ập tới, ngáp một cái rồi nói với bên kia ngủ ngon.

"Họa Họa đừng tắt máy, chốc nữa anh tắt." Dung Giai nhàn nhạt lên tiếng.

"Được." Vưu Thị Họa đặt điện thoại ngay cạnh, yên tâm nhắm mắt.

Dung Giai bên kia dựa người vào đầu giường, cúi đầu xuống, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá, biểu tình suy sụp, gạt tàn trên tủ đầu giường đã chất đầy tàn thuốc lá.

Trong phòng tối đen như mực, chỉ có màn hình điện thoại lâu lâu lại sáng lên.

Nghe bên kia truyền tới tiếng hít thở đều đều, biết cô đã ngủ say, thần sắc Dung Giai mới dịu dàng một chút

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói chắc nịch của cô vang lên bên tai anh.

"Mình phải vào được lớp chọn, nhất định phải vào được."



Vẻ bình tĩnh trên mặt anh bị câu nói này làm cho biến mất.

Anh hung hăng nhắm mắt rồi lại mở, đáy mắt xẹt qua một tia quyết tuyệt.

*

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.

Vừa ra khỏi phòng thi, Vưu Thị Họa thở dài nhẹ nhõm.

Dung Giai đừng ngoài chờ cô, thấy cô ra mặt mày cong cong đã biết cô làm rất tốt.

"Nghe nói tuần sau là có kết quả phải không?" Vưu Thị Họa kìm không được nội tâm nhảy nhót, ôm cánh tay Dung Giai hỏi.

"...Ừm."

"Thật tốt quá, em cảm thấy lần này mình có thể vào được! Em..." Bước chân Vưu Thị Họa như muốn nhảy lên.

"Họa Họa, cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi đi?" Dung Giai kinh hoàng cắt đứt lời nói của cô.

"Cuối tuần này?" Vưu Thị Họa nghiêng đầu, "Vậy chẳng phải mai sao?"

Cô gãi đầu đã ba ngày không gội, khuôn mặt nhỏ đau khổ, "Tuần sau đi? Tuần này em chỉ muốn ngủ thôi, được không?"

Dung Giai trầm mặc hai giây, vẫn cười gật đầu.

Ở nơi Vưu Thị Họa không nhìn thấy, hai tay anh nắm lại càng ngày càng chặt.

Anh vẫn bị vứt bỏ sao?

*

Vưu Thị Họa ngủ suốt hai ngày, trừ ăn cơm và đi WC hầu như không bước chân xuống giường, cô thật sự quá mệt mỏi, bao nhiêu ngày căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Thứ hai, tinh thần Vưu Thị Họa lập tức vực dậy, hôm nay là có danh sách phân lớp, quá tốt rồi, cô muốn ngồi cùng bàn với Dung Giai.

Hai ngày trước bố mẹ đã đi rồi, chuyện này... Nếu Dung Giai muốn tới ở cũng không phải là không thể.

Vưu Thị Họa nhảy nhót xuống lầu, liếc mắt đã thấy thiếu niên cao lớn đĩnh đạc đứng cạnh bồn hoa.

"Dung Giai!" Cô cong mắt cười chạy tới nắm tay anh, "Đi thôi đi thôi, chúng ta tới trường mau lên!"

"Họa Họa..." Dung Giai nắm chặt tay cô, "Nếu, anh nói là nếu, em phát huy thất thường, không vào được lớp chọn..."

"Không có khả năng!" Vưu Thị Họa vười tủm tỉm cắt lời, khuôn mặt vô cùng tự tin, "Hôm qua thầy giáo gửi đáp án vào nhóm lớp, em tính thử điểm rồi, không thành vấn đề."

Dung Giai nhìn hai mắt của cô, cố gắng cười trừ một tiếng.

Dọc đường đi, ý cười trên mặt cô cũng không biến mất, Dung Giai giống như bị cô lôi đi.

Mới vào cổng trường cô đã chạy ngay tới bảng thông báo, hai mắt sáng ngời.



Người tới xem cũng nhiều, đều lại xem lớp mới của mình, cũng may Vưu Thị Họa khá cao, nhìn cũng dễ hơn.

Danh sách học sinh vào lớp chọn ở ngay giữa, Vưu Thị Họa nín thở tìm từ cái tên thứ nhất.

Quý Trạch Chi... Dung Giai... đều có.

Cô thì sao?

Ý cười trên khóe môi Vưu Thị Họa đọng lại.

Cô nhìn một lần nữa, vẫn là không có.

"Họa Họa..." Lúc cô chưa từ bỏ ý định muốn xem, Dung Giai vào trong đám người dắt cô ra, "Em ở lớp 7."

Giống như hắt một thùng nước lạnh từ đầu cô xuống, Vưu Thị Họa ngây ngẩn cả người.

Cô nhìn danh sách lớp 7, quả nhiên có tên cô.

"Không cần đau lòng, Họa Họa." Dung Giai vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng, kiên nhẫn dỗ dành cô, "Em xem, bạn thân em cũng học lớp 7, còn có anh, anh cũng sẽ chuyển lớp, được không?"

"Không có khả năng... Dung Giai... chuyện này không có khả năng!" Vưu Thị Họa có chút kích động nhìn anh, hốc mắt đã đỏ, "Em không tin! Nhất định là chấm sai rồi, không có khả năng!"

"Họa Họa!" Dung Giai cúi đầu ôm cô vào ngực, đáy mắt lộ ra một tia âm trầm, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, vỗ về đỉnh đầu trấn an cảm xúc của cô, "Sao có thể chấm sai được, không sao mà..."

"Không phải!" Vưu Thị Họa tránh khỏi cái ôm của anh, nhanh chóng chạy tới khu hiệu bộ.

Không có khả năng, không phải như vậy! Chủ nhiệm khóa đâu, cô phải tìm thầy ấy, cô muốn xem bài thi của mình!

"Họa Họa!" Dung Giai ngẩn ra hai giây, sau đó vội vàng đuổi theo.

Một hơi chạy tới lầu hai, Vưu Thị Họa lau mồ hôi nước mắt trên mặt, cố gắng ổn định hô hấp, run rẩy gõ cửa văn phòng.

"Vào đi!" Thầy giáo lên tiếng.

Vưu Thị Họa đẩy cửa đi vào, lập tức đi tới trước mặt chủ nhiệm khóa.

Trong giọng nói còn mang theo vài phần nghẹn ngào, "Em chào thầy, bài thi lần này em có thể xem lại không ạ?"

Người đàn ông trung niên mập mạp ngẩng đầu, thấy người tới là cô, ánh mắt không tự giác trốn tránh, "Hả... Bạn học này, có chuyện gì sao?"

"Em nghi ngờ thành tích của mình, muốn xem lại bài thi." Vưu Thị Họa nói ra thỉnh cầu của mình.

"Lần thi này có nhiều thầy cô chấm bài, điểm số tuyệt đối công bằng, nếu thành tích của em không đủ, có thể là do lúc làm bài không chú ý hoặc là..." Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc nghiêm trang nói lời từ chối hợp lý.

"Thưa thầy, em muốn xem lại bài thi!" Vưu Thị Họa nắm chặt làn váy, ánh mắt kiên định.

"Báo cáo!" Giọng nói quen thuộc từ ngoài truyền tới, là Dung Giai.

Vưu Thị Họa hi vọng nhìn về phía anh, anh nhất định sẽ giúp đỡ cô!