Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Chương 21: Vật Nhỏ Đáng Chết! Cậu Cứ Chờ Đi!




Một công ty truyền thông quảng cáo sản phẩm đưa ra thị trường... Ừm... Không nghĩ tới công việc của vật nhỏ không tệ chút nào. Ít nhất thì tính tự do cao, giao lưu tốt, hơn nữa còn có thể bỏ ra chi phí đi du lịch thường xuyên...

Những điều trên, là suy nghĩ trong lòng của Lăng Triển Dực khi đang tản bộ vào công ty của Tô Tử Dương.

Lúc cô gái nhỏ ở quầy tiếp tân nhìn thấy Lăng Triển Dực tiến đến, hai mắt lập tức sáng lên, wow, anh đẹp trai!

A? Từ từ, trông có vẻ quen mắt...

Tổng giám đốc Lăng thị! Trời ạ! Hoá ra là tổng giám đốc Lăng thị!!!

Hai ngày trước, người trên bìa tạp chí giải trí được bán chạy nhất chính là hắn! Vừa đẹp trai lại nhiều tiền, nhìn qua thì rất lịch sự, rất ôn nhu, quả thực là hoàng tử bạch mã trong suy nghĩ của vô số thiếu nữ!

Tại sao hắn lại tới đây? Mặc dù công ty nhà mình cũng coi như không nhỏ, thế nhưng nếu so với Lăng thị thì không đáng để nhắc tới!

Chẳng lẽ... Có chuyện gì đó sao?

Em gái quầy tiếp tân cười càng lúc càng ôn nhu, càng lúc càng ngại ngùng, ngay khi Lăng Triển Dực đi tới gần, cô có cảm giác nụ cười trên mặt cứng đờ.

“Xin chào, tôi muốn tìm Tô Tử Dương, có thể làm phiền cô giúp tôi gọi cậu ấy ra đây một chút có được không?” Lăng Triển Dực lễ phép mở miệng, hoàn toàn không nhận ra vẻ đẹp trai của mình, nụ cười trên mặt có thể mê đảo một đống người.

“Được...” Em gái quầy tiếp tân vô thức đồng ý lời nhờ vả của hắn, chờ đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra người hắn muốn tìm đã không đi làm được vài ngày rồi, hình như vừa nãy mới có người giúp anh làm thủ tục tạm nghỉ.

“Rất xin lỗi, Tô Tử Dương đã xin nghỉ rồi.” Em gái quầy tiếp tân áy náy mở miệng, đồng thời trong lòng bắt đầu tò mò, tổng giám đốc Lăng thị đến tìm Tô Tử Dương có chuyện gì sao? Cô biết Tô Tử Dương, một nhóc đẹp trai giống như ánh nắng mặt trời, lạc quan tích cực, nhưng nghe nói xuất thân là cô nhi, thì làm sao có thể biết được tổng giám đốc của Lăng thị trâu bò như vậy chứ? Chẳng lẽ... Kỳ thật Tô Tử Dương là con riêng của chủ tịch Lăng thị đời trước?! Tổng giám đốc Lăng thị Lăng Triển Dực là anh trai của Tô Tử Dương sao?!

A, trời ạ, cái tin nhiều chuyện này bị cô não bổ quá khủng khiếp!

“Xin nghỉ?” Lăng Triển Dực cũng không biết người con gái đối diện đang nghĩ gì trong lòng, hắn hơi nhíu nhíu mày lại, “Cậu ấy xin nghỉ đông sao?”

“A, chắc không phải đâu, hình như là xin nghỉ bệnh, vừa mới có người giúp cậu ấy làm thủ tục xin nghỉ, thời gian cũng không dài lắm...”

“Nghỉ bệnh? Cậu ấy sao vậy? Có bệnh gì?” Trong lòng Lăng Triển Dực căng thẳng, truy hỏi.

“Chuyện này... Tình huống cụ thể thì tôi không rõ. Nếu không tôi gọi quản lý của bọn họ ra giúp anh nhé, cẩn thận hỏi một chút?”

“Không cần, làm phiền cô rồi.” Lăng Triển Dực nói xong thì lập tức xoay người rời bước, đẩy cửa thủy tinh phòng tiếp khách ra ấn thang máy, rời đi rất nhanh.

Em gái quầy tiếp tân bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào hình bóng đã biến mất trong hành lang trống trơn, thở dài, lầm bầm một câu cuối cùng: “Không phiền đâu... Sao lại đi nhanh như vậy, còn muốn nói chuyện với anh thêm một lát mà...”

Lăng Triển Dực biết địa chỉ nhà Tô Tử Dương, cho nên hắn lười tiếp tục hỏi thăm người trong công ty, thật lãng phí thời gian ở đó, còn không bằng lái xe đến nhà Tô Tử Dương xem cậu ấy cuối cùng bị làm sao.

Khi chuông cửa vang lên, Tô Tử Dương còn đang lật xem trang thiết bị chụp ảnh mà Lạc Dương mang về, vô cùng đắc ý khoe khoang kỹ thuật chụp ảnh của mình cùng đủ loại ống kính có tay nghề thuần thục nhất với Lạc Dương.

Nghe thấy chuông cửa, Tô Tử Dương cùng Lạc Dương hai mặt nhìn nhau một hồi, đồng thời mở miệng: “Anh có khách?”

Sau đó hai người đều lắc đầu.

“Anh nói cho người khác biết chỗ này sao?” Tô Tử Dương thấp giọng hỏi.

Lạc Dương tiếp tục lắc đầu: “Không, có phải là khách trọ nhìn thấy quảng cáo cho thuê nhà trên mạng nên đến đây xem phòng không?”

Tô Tử Dương phủ định nói: “Không thể nào, tôi đã xoá bài viết kia rồi.”

“Chắc không phải là đồng nghiệp của anh tới thăm anh chứ?” Lạc Dương suy đoán.

“Hiện tại đã ba giờ chiều rồi, anh hai! Cũng chỉ có giáo viên các anh mới có thể tan làm sớm như vậy! Công ty bình thường có thể tan tầm đúng giờ là sướng rồi. Hơn nữa, người biết địa chỉ nhà tôi cực kỳ ít, tôi chỉ nói cho bọn họ chỗ ở đại khái, cụ thể là nhà nào, bọn họ không biết đâu, không thể tìm ra được.”

“Nhất định trong sơ yếu lý lịch của công ty truyền thông có!” Lạc Dương khinh bỉ liếc anh một cái, sau đó nói, “Rồi cuối cùng có mở cửa hay không?”

Tô Tử Dương xoắn xuýt cau mày, nói thật, hiện tại anh không muốn cho người ngoài trông thấy bộ dáng của mình, mặc dù bây giờ bụng còn chưa thay đổi gì, nhưng lỡ đợi đến lúc người ta nhìn thấy mình nôn nghén thì bị doạ sợ rồi sao?

Lăng Triển Dực ấn chuông cửa bên ngoài thật lâu nhưng vẫn không có người phản ứng, mi tâm của hắn càng nhăn càng chặt, cuối cùng thì nhăn thành hình chữ ‘川’!

Chắc không phải... Bị bệnh rất nghiêm trọng rồi chứ?! Không có ở nhà mà là đang ở bệnh viện sao?!

Hồi tưởng lại tin tức vừa mới hỏi được, Lăng Triển Dực thầm nghĩ: Người ở quầy tiếp tân nói có người khác làm thủ tục nghỉ ngơi thay cho Tô Tử Dương, nói cách khác, Tô Tử Dương không tự mình đến công ty, đã như vậy... Tỉ lệ anh đang ở bệnh viện là rất lớn...

Cuối cùng... Đã mắc bệnh gì? Tử Dương...

Trước khi Lăng Triển Dực không cam lòng rời đi, lại cất giọng kêu tên Tô Tử Dương mấy lần, vẫn không có người đáp lại, hắn thất vọng quay người rời đi.

Xem ra lại phải gọi người điều tra xem Tô Tử Dương hiện tại đang ở bệnh viện nào một chút, bệnh có nghiêm trọng hay không, nghiêm trọng đến mức anh phải xin nghỉ, hẳn là rất nghiêm trọng đi?

Càng nghĩ càng lo lắng, Lăng Triển Dực bước nhanh, ra khỏi thang máy song lập tức bắt đầu gọi điện thoại phân phó người đi làm việc...

Lại nói đến Tô Tử Dương, lúc nghe thấy giọng của Lăng Triển Dực, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, căng thẳng siết chặt máy quay phim trong tay, trong lòng âm thầm suy đoán: Cái tên này sao lại tìm được tới đây? Chắc không phải... Hắn còn chưa hết hi vọng với mình chứ?

Không, không thể nào, hắn chỉ chơi đùa với mình mà thôi, ngay cả phụ nữ cũng không muốn chịu trách nhiệm, huống chi là với mình?

Nhất định không thể liên quan đến hắn!

Đây là lời hò hét thực sự trong lòng Tô Tử Dương!

“Lạc Dương, tôi có chuyện muốn xin anh trợ giúp!” Tô Tử Dương buông máy quay phim ra, chắp tay trước ngực một mặt thành khẩn nhìn chằm chằm vào Lạc Dương rồi mở miệng, “Sau này, dù là ai nhấn chuông cửa cũng không được mở, phải giả bộ như trong nhà không có người!”

“... Được.” Từ lần Lạc Dương bị Tô Tử Dương kéo chạy như điên ở bệnh viện hôm ấy thì đã lập tức nhận ra được có chuyện không bình thường, có điều Tô Tử Dương vẫn mãi không chịu giải thích, y cũng không hỏi, hôm nay lại bị nhắc nhở, mặc dù anh vẫn không nói rõ tình hình là sao, có điều theo như Lạc Dương suy đoán, hẳn là anh đang tránh người nào đó? Anh không muốn người kia tới, vậy mình cũng phải hỗ trợ!

“Có điều, nếu như hắn đứng ở cửa chờ thì phải làm sao? Tôi ra ngoài từ đây thì nhất định sẽ gặp được đối phương, tôi lại đâu thể không lên lớp được? Tôi không lên lớp thì sẽ không có tiền, sau đó sẽ không có tiền trả tiền phòng cho anh.” Lạc Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Kỳ thật bản thân y vẫn hi vọng Tô Tử Dương có thể nói chuyện cùng với người bị anh tránh như tránh tà kia một chút, cứ mãi trốn tránh cũng không phải cách hay! Chẳng lẽ mỗi ngày bọn họ đều phải thấp giọng nói chuyện sao?

“Chuyện này à...” Tô Tử Dương gãi mặt, tròng mắt xoay lòng vòng, nghĩ ra một biện pháp tốt, “Không bằng như vậy đi! Anh giả bộ như mình là chủ của căn nhà này, nếu có người hỏi, thì anh cứ nói tôi đã dọn đi rồi, cụ thể chuyển đến đâu thì anh không biết, nói tóm lại cứ rũ sạch hết quan hệ là được!”

Lạc Dương dở khóc dở cười: “Vậy được rồi, ai bảo anh hiện tại là anh hai chứ, trời đất bao la, cũng không lớn bằng anh, chăm sóc bé con trong bụng cho thật tốt, những chuyện khác cứ giao cho tôi là được!”

“Lạc Dương, anh thật tốt!” Tô Tử Dương ôm lấy Lạc Dương, sau đó lại bắt đầu loay hoay máy quay phim của mình.

Anh đã nghĩ kỹ từ sớm rồi, muốn quay lại quá trình mang thai của mình, chờ sau khi bé con ra đời, sẽ quay lại quá trình trưởng thành của bé, mừng trăm ngày, sinh nhật, ngày tròn tuổi, ảnh chân dung vân vân, không cần phải thuê người ngoài, tự anh có thể giải quyết.

Có điều Tô Tử Dương đắc ý đã quên đi một chuyện, đó chính là dù như thế nào, anh cũng phải đến bệnh viện để làm kiểm tra, kỳ kiểm tra này một tháng phải đi một lần, không đi, làm sao có thể biết bé con có khỏe mạnh hay không, có phải chú ý chỗ nào hay không?

Muốn kiểm tra thì anh phải đi ra ngoài, anh muốn ra cửa, thì làm sao có thể không gặp Lăng Triển Dực được chứ?

Nhưng mà, trên thực tế, hai lần kiểm tra sau đó đều không gặp được nhau!

Bởi vì dù sao Lăng Triển Dực còn phải xử lý một đống phiền phức lớn mà Tô Tử Kỳ mang đến cho hắn, kết hôn gì đó, mang thai gì đó, thiếu chút nữa là đẻ non rồi còn phải trấn an ba mẹ nữa, sau đó còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để huỷ bỏ hôn ước...

Đủ loại chuyện phiền toái này, chờ đến khi hắn giải quyết xong, đã là ba tháng sau.

Mà lúc này, cách thời gian gặp được Tô Tử Dương, thì đã qua bốn tháng.

Dù bận bịu, nhưng trong lúc Lăng Triển Dực xử lý chuyện của Tô Tử Kỳ, thì đã từng đi qua nhà Tô Tử Dương ôm cây đợi thỏ, có điều người bước ra lại là một vị giáo sư đại học đầy nhã nhặn, lễ phép nhưng lại xa cách giải thích cho hắn chuyện Tô Tử Dương dời đi, nói xong thì lập tức kẹp lấy giáo án rời khỏi.

Lăng Triển Dực bồi hồi nửa ngày ở trước cửa nhà Tô Tử Dương, thậm chí còn dán đầu vào cửa nghe tiếng bên trong rất lâu, nhưng vẫn không phát hiện ra bên trong còn có người nào khác, mà hắn cũng không thể tự tiện xông vào nhà dân?

Cho nên, tổng giám đốc Lăng buồn bực xám xịt rời đi, sau đó tiếp tục tăng tốc độ, phái người đi tìm Tô Tử Dương đã biến mất.

Nhìn chồng tư liệu trên tay cùng bản báo cao có bệnh của Tô Tử Dương tại bệnh viện Bình An, Lăng Triển Dực vừa tức giận vừa vui mừng.