Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 61: Đừng mơ tưởng đến việc rời xa tôi





Convert + Beta: Mã Mã

Editor: Vũ

Chương 61: Đừng mơ tưởng đến việc rời xa tôi

Trầm Phi Yên dựa vào người Hiên Viên Hoàng, cả thân thể được bao quanh bởi hơi thở của hắn khiến ọi nguy hiểm vừa rồi dường như cũng hóa thành hư không. Mấy phút trước có phải suýt nữa là cô đã đi gặp tử thần rồi không? Len lén ngẩng lên nhìn Hiên Viên Hoàng, nhưng khuôn mặt tàn khốc khiến cô nhất thời sợ hãi cúi thấp đầu.

Nhìn cô từ trên cao, trong lòng Hiên Viên Hoàng là rõ nhất, tim hắn như muốn vỡ ra. Tuy hắn từng gặp phải không ít nguy hiểm, nhưng không có lần nào lại đáng sợ hơn so với lần này, điều này khiến hắn kinh hãi không thôi.

"Chủ nhân!" Sa La ngập ngừng lên tiếng, nhìn thấy Trầm Phi Yên không có việc gì, tảng đá trong lòng cũng được trút đi.


Hiên Viên Hoàng lạnh lùng đưa mắt liếc Sa La, rồi ôm Trầm Phi Yên lên lầu, tiến vào phòng.

Hôn, một cái hôn thiết tha mạnh mẽ ập tới khiến Trầm Phi Yên thiếu chút nữa hít thở không thông.

"Hiên Viên Hoàng...buông ra....." Đây không phải là nụ hôn dịu dàng trước đây, nó làm cho Trầm Phi Yên cảm thấy có điểm đau đớn, nhất định là có để lại vết tích trên người, cô khẽ kêu đau một tiếng.

Hơi thở Hiên Viên Hoàng trầm ổn, gợn sóng trong mắt không che dấu, hai tay hắn nắm chặt lấy tay Trầm Phi Yên khiến cô cảm thấy đau vô cùng, thế nhưng trong lòng cô cũng hiểu được rằng hắn đang rất sợ.

Qua hồi lâu, hờn dỗi trong lòng Hiên Viên Hoàng mới giảm đi một chút. Một giây sau, hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt dữ tợn quay qua Trầm Phi Yên quát:"Em là người ngu ngốc sao? Tại sao lại dùng con đường này để đào thoát em có biết thiếu chút nữa là mình sẽ mất mạng không? Cứ coi như là bị bắt đi, thì tôi cũng không để em phải chết!"

Trầm Phi Yên sợ hãi lui về phía sau hai bước, cô không nghĩ là Hiên Viên Hoàng lại tức giận như vậy.


"Tôi cũng không phải tiểu thư công chúa gì, người khác tới bắt, chẳng lẽ tôi cứ để người khác muốn làm gì thì làm soa? Tôi có tay có chân, dĩ nhiên là tôi có thể tự bảo vệ mình!" Cảm thấy uất ức, cô cũng không cố ý làm như vậy, người khác tới bắt cô, đương nhiên cô phải chạy trốn rồi!

"Em có thể bảo vệ mình sao? Nếu tôi không quay về gấp, có lẽ giờ này em đã sớm ngã xuống tan xương rồi, em cảm thấy em có năng lực tự bảo vệ mình sao?" Hung tợn nhìn người phụ nữ không biết hối cải kia, Hiên Viên Hoàng không khỏi phát hỏa.

Những người vô dụng thì đều bị đối xử như nhau, đây chính là điểm khiến Trầm Phi Yên vô cùng bất mãn.

"Tôi là vậy đấy, thế nào, cũng không phải chuyện của anh, tôi chẳng liên quan gì tới anh cả!"

"Em là người như vậy, em cũng là người phụ nữ của tôi, em có hiểu không?"

"Tôi không phải phụ nữ của anh, tôi là của bản thân tôi, anh đừng có tùy tiện chụp mũ cho người khác như vậy. Anh thả tôi ra, tôi còn phải về nhà." Người đàn ông bắt nạt phụ nữ này lại còn hung dữ nhìn cô. Cô tốt xấu gì cũng lăn lộn trên thương trường bảy tám năm nay rồi, cũng không phải con cừu nhỏ để người ta dễ dàng làm thịt, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ. Trầm Phi Yên tức giận bất bình, không thả cô đi, đã vậy hiện tại còn quản cả việc cô phải tránh né kẻ thù thế nào, việc này khiến cho cô không biết nói gì hơn nữa. Giây phút trước mới vừa ấm áp chưa lâu thì lập tức trở nên nồng nặc mùi thuốc súng, giữa hai người nổi lên sóng gió, lửa giận bắn ra bốn phía.

Khi nghe thấy Trầm Phi Yên nói muốn về nhà, người phụ nữ này mỗi lần gặp mặt đều muốn tránh khỏi hắn khiến cho lửa giận trong lòng hắn bốc lên.

"Không, cả đời em cũng đừng mơ tưởng đến việc rời khỏi tôi!" Hiên Viên Hoàng bá đạo nhìn Trầm Phi Yên, hắn giống như hoàng đế nhìn giang sơn bằng nửa con mắt, dáng vẻ độc nhất vô nhị này làm cho Trầm Phi Yên không thể phản kháng.