Convert + Beta : Mã Mã
Editor: Lôi
Chương 42: Tình yêu như dao sắc
Cô giống như con thuyền lẻ loi đơn độc trôi giạt giữa chốn biển khơi, nương náu theo từng nhịp sóng mà vùng vẫy, lúc thì thấy mình ở đỉnh cao của ngọn sóng, thoáng chốc lại bị chính những đợt sóng khổng lồ ấy nuốt chửng. Biển xanh vô tận nửa như muốn nhấn chìm nửa như dịu dàng che chở cô, khiến Trầm Phi Yên cảm thấy vừa đau khổ vừa có chút ngọt ngào, nhưng hạnh phúc lại không ngừng lo lắng.
Thân thể đau nhức, tất cả chuyện xảy ra đêm qua cô vẫn nhớ rõ. Tại sao hắn lại giày vò cô như thế, chiếm hữu cô mãnh liệt như thế, mà không chỉ một lần, hắn tàn nhẫn hết lần này đến lần khác chiếm lấy thân xác cô.
Cuộn mình ngồi bên giường, cô ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Hiên Viên Hoàng, rõ ràng làm cho người ta cảm thấy có chút cô đơn không kém phần lạnh lùng xa cách, nhưng giờ phút này gương mặt ấy lại đang ngủ say sưa, không một chút phòng bị.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt mang những đường nét quen thuộc, lòng Trầm Phi Yên lại co rút đau đớn, nếu cô hận hắn, thì chính là hắn đã đẩy cô vào địa ngục.
Lòng cô dâng lên nỗi thống khổ nhưng trong đó lại quẩn quanh thứ tình cảm không tên quấy nhiễu, Trầm Phi Yên không nhịn được mà nhẹ nhàng vươn tay chạm vào khuôn mặt kiên nghị kia.
Tay vừa chạm tới, cô bỗng thấy như có dòng điện chạy qua người mình, khiến lòng cô quặn thắt, liền nhanh chóng rút tay về.
Đúng lúc đó, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên gắt gao bắt lấy bàn tay đang co về của cô, đôi mắt Hiên Viên Hoàng vốn đang tối đen thì chợt lóe sáng như sao trên trời, miệng nở nụ cười:
"Vì sao em lại muốn chạy trốn?"
Không ngờ hắn đột nhiên tỉnh giấc, Trầm Phi Yên sợ hãi giãy dụa nhưng vô ích, cô chỉ có thể để Hiên Viên Hoàng tùy ý siết chặt bàn tay mềm mịn của mình kéo mạnh áp lên mặt hắn.
"Tôi không rõ anh đang nói cái gì, thân xác tôi anh cũng đoạt được rồi, vì vậy xin anh hãy thả cho tôi đi."
Thật không ngờ Trầm Phi Yên có đánh chết cũng không thừa nhận, thậm chí ngay lúc này cô lại muốn bỏ đi.
“Em chính là cô ấy, người mà tôi đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua. Tại sao em lại không muốn thừa nhận mình chính là Trầm Phi Yên?"
Đối diện ánh mắt hiểm ác của Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên trông thấy vẻ tự tin và kiên định của hắn. Cô thầm thở dài, tại sao cô muốn trốn cũng không thể trốn?
"Tôi là Trầm Phi Yên thì sao, rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể thả tôi đi!" Trầm Phi Yên giận dữ gào lên, đôi mắt đẫm nước lóe ra tia quật cường, lúc này cô thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay, vĩnh viễn!" Dáng vẻ này của cô khiến tim hắn quặn đau. Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Mười năm trước cô đột nhiên biến mất, trái tim hắn trống rỗng, giờ phút lúc cô xuất hiện, khoảng không ấy lại được lấp đầy thêm một lần nữa.
Khi nghe Hiên Viên Hoàng kiên định thốt ra câu nói kia, Trầm Phi Yên không cảm thấy vui vẻ, ngược lại mắt cô nhòa lệ, nhưng miệng nở một nụ cười yếu ớt.
Khuôn mặt thanh tú đẫm nước mắt của cô giống như một đóa hoa sen bị lửa thiêu đốt, làm cho người ta có cảm giác điên cuồng, đau đớn vỡ tâm can.
Hiên Viên Hoàng không rõ, vì cái gì cô phải cười như thế, một nụ cười đầy thương tâm, yêu hắn khiến cô đau đớn lắm sao, nỗi đau như bị mũi dao sắc nhọn cứa vào da thịt, hay đâm vào tim?