Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 168





Editor: Vũ

Hiên Viên Hoàng một thân tây phục màu trắng ngà đi kèm với cravat màu lam khiến cả người đều toát ra khí chất quý tộc tôn quý, bao nhiêu hàn khí trên người đều mất hết.

Ánh mắt trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng, đen thẫm, mái tóc hơi rối lại khiến hắn có vẻ cương quyết, bất tuân hơn. Phụ tá cua Sơn Khẩu không thèm nhìn Hiên Vên Hoàng mà lướt ánh mắt qua bờ vai hắn, không nhìn thấy hình ảnh quen thuộc đằng sau nên có chút thất vọng.

"Anh Hai, từ khi nào mà anh đi theo phòng cách quý tộc thế kia?" Hiên Viên Phong làm bộ suy gẫm, cảm thấy anh mình rất quái dị, tự nhiên lại đi mặc đồ màu trắng, trước đây rất hiếm khi mặc. Coi như là nếu có mặc thì đó là bất đắc dĩ. Nghĩ lại, ngày hôm nay hình như hắn thấy có một người phụ nữ, trong mắt liền ánh lên nét cười. Mẹ của tên tiểu quỷ kia sao? Hắn thực sự thấy tò mò, là người như thế nào mới khiến cho Hiên Viên Hoàng thay đổi nhiều như thế.

"Nhìn đủ chưa?" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn em trai, Hiên Viên Phong lập tức giật mình, thôi không nhìn nữa. Dự tính của Hiên Viên Hoàng không phải là thu hút cái nhìn từ người khác mà là cái người phụ tá của nhóm Sơn Khẩu kia, vẻ thất vọng của người này khiến hắn cảm thấy rất bất mãn.

Hiên Viên Phong luôn cảm thấy anh mình đối với người Sơn Khẩu này có địch ý nên mở màn lòng vòng: "Hôm nay, nếu Sơn Khẩu đã tới Hiên Viên gia thì chúng ta hãy nói chuyện hợp tác tốt một chút, dù sao đây cũng là vấn đề mang ý nghĩa quan trọng hơn cả."

Không để tâm đến lời giảng hòa của Hiên Viên Phong, Hiên Viên Hoàng đi tới ghế chủ của mình, chậm rãi ngồi xuống. Quần áo màu ngà tuy đã xóa bớt đi vẻ lạnh lùng của hắn, nhưng dáng vẻ không giận mà uy của hắn vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực rất nhiều. Đây giống như khí chất của hoàng đế, khiến mọi người đều phải quy phục, mặc kệ hắn là hoàng đế hắc đạo hay là bạch đạo.

"Được tận mắt thấy hoàng đế khiến tôi thật sự khiếp sợ, đúng là danh bất hư truyền!" Phụ tá của Sơn Khẩu cất lời trước, rất có quy củ, cả người giống như một khối đá khắc.

Hiên Viên Hoàng cũng chỉ ậm ừ vài câu, còn lại không nó gì. Coi như mọi người đều hiểu cả, hai phe bàn cuyện giúp đỡ tình hình cua tổ chức Sơn Khẩu, cũng nói qua một lần về phương diện chỉnh đốn quan hệ, khả năng lớn nhất là nhờ thế lực Hiên Viên gia ở Nhật Bản bảo đảm cho họ đứng vững được trên thị trường nước nhà. Hai bên cũng có tranh chấp nhưng cuối cùng cũng chốt lại được cách giải quyết. Vốn sẽ do nhà Hiên Viên bỏ ra là hai mươi tỷ đôla giúp Sơn Khẩu gầy dựng lại tổ chức,sau đó Sơn Khẩu sẽ đứng ra bảo lãnh tất cả những hoạt động thương nghiệp của Hiên Viên thị nhập vào nước. Về phần chỉnh đốn và cải cách lại sẽ do Hiên Viên gia phái người giám sát. Đối với đề nghị này, hai bên đều tán thành, sau đó mọi người lãi cùng bàn bạc chi tiết hơn, cuộc nói chuyện rất nhanh đã xác định xong.

Người phụ tá của Sơn Khẩu nhìn người đàn ông cao quý trước mặt, torng lòng cảm thấy sợ hãi điều gì đó. Mỗi lời nói của người này đều đi vào những trọng điểm chí mạng của tổ chức. Rất nhiều vấn hắn bị ép đến không biết trả lời thế nào, lời lẽ rất sắc bén, nhưng vì sự phát triển của tổ chức mình, hắn chì dám miễn cưỡng ừng phó. Cho dù trong lòng hắn đang suy nghĩ về người phụ nữ kia, hắn cũng phải kiềm lòng lại không biểu hiện ra. Từ những câu hỏi trắc trở mà Hiên Viên Hoàng, hắn biết người này có ý muốn giết hắn. Tất cả mọi chuyện khiến cho người Sơn Khẩu phải dè chừng rất nhiều, nhất định ngườ đàn ông này muốn nhắm vào vừa nãy, cũng cho thấy, người phụ nữ kia rất được Hiên Viên Hoàng coi trọng.

Bàn bạc đại sự cuối cùng cũng xong, Hiên Viên gia muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ, đến lúc đó sẽ do hai phía cùng chủ trì.

Hiên Viên Hoàng nói xong thì gọi người đưa trợ tá của Sơn Khẩu về phòng nghỉ ngơi, còn hắn thì vội vội vàng vàng muốn rời khỏi, không biết tên nhóc kia có lợi dụng ăn đậu hũ không? Nghĩ đến thôi là cả một bụng tức.

"Anh Hai, sao đi sớm vậy?" Hiển nhiên có người không biết xem sắc mặt, cũng tại Hiên Viên Phong trước nay luôn muốn có náo nhiệt để coi.

Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn em trai, cảnh cáo: Cậu tới làm gì, muốn chết đúng không?


Hiên Viên Phong sờ sờ cái mũi của mình, rất là bức bối, ánh măt của anh Hai có thể chém chết người, nhưng da hắn dày mà, không thèm sợ. Hắn muốn đi xem chị dâu, người có khả năng sinh ra tên tiểu quỷ Trầm Phi Dạ đó chắc chắn cũng là một người không đơn giản.

"Nếu đi gặp chị dâu thì em cũng muốn đi, tiện thể biết mặt luôn. Lần nào em cũng không có cơ hội gặp, lần này nhất định phải đi làm quen một chút!" Hiên Viên Phong không có tí tự giác nào, mặt dày đi theo.

Hiên Viên Hoàng nghe thấy em trai gọi chị dâu thì cảm thấy hơi khó chịu. Hằn vẫn không dám lấy cô vì sợ có chuyện gì xảy ra. Nghe gọi như vậy, coi như cũng tốt, trong lòng hắn đột nhiên muốn tìm cách lấy cô làm vợ mình.

Hiện tại, Hiên Viên Hoàng không có đuổi đá Hiên Viên Phong ra ngoài, chỉ gật đầu đồng ý. Hai anh em đi đến giữa phòng khách, ở phía xa, có một đôi mắt lạnh như băng chăm chú nhìn hai người.

Đến phòng của Trầm Phi yên, Hiên Viên Hoàng mới thực sự phun trào như núi lửa.

Hiên Viên Phong nhìn thấy cũng phải đỏ hết cả mặt lên. Làn da của chị dâu thực sự quá đẹp, như đâu hũ non mềm vậy. Nhưng hắn cũng không muốn chết, lập tức lùi lại.

Trong phòng, hai mẹ con đang ngủ trên giường, Trầm Phi Dạ ôm chặt mẹ, còn Trầm Phi Yên thì không ngờ áo mình đã bị kéo lên, bàn tay của Trầm Phi Dạ đã đặt lên ngực cô, còn chảy nước miếng.

Tình huống này ai nhìn thấy cũng đều tức giận, nhất là đối với cái tính thích chiếm làm của riêng cuả Hiên Viên Hoàng. Mặt hắn đen hết lại, nhấc tay không chút khách khí ném Trầm Phi Dạ xuống giường.

Trầm Phi Dạ đột nhiên bị ném ra ngoài, xoa cái mông đau ngồi dậy. Ai lại không biết tốt xấu như vậy, dám ném cậu xuống đất: "Chú làm gì vậy? Đáng ghét!"

Vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Hiên Viên Phong mồ hôi rơi lộp độp, rõ ràng là cái gì cũng không dám nói.

Hiên Viên Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhin Trầm Phi Dạ, sau đó nhanh chóng bọc Trầm Phi Yên lại, rồi quay sang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Hiên Viên Phong đang nhìn lén.

"Em cái gì cũng không thấy, thực sự không thấy gì cả, ba người một nhà các anh giao lưu cho tốt nhé, em ra ngoài trước,ra ngoài trước đây." Hiên Viên Phong rất là tự giác phất tay một cái rồi lủi nhanh ra. Hắn không đi cũng không được, đại ca là đang muốn giết người rồi đấy, mà hắn lại luôn là người thức thời.

"Dựa vào đâu mà chú ném tôi xuống sàn, tôi không có ngủ trên người của chú nha!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Phi Dạ đỏ bừng, miệng mím chặt không hài lòng.


Hiên Viên HOàng không thèm để ý, đá giày rồi leo lên giường ôm lấy Trầm Phi Yên. May mắn che hết đi cảnh xuân đang lồ lộ, không muốn cho ai thấy dù là con trai mình đi chăng nữa.

"Hừm..." Trầm Phi Dạ tức giận, từ dưới đất muốn bò lên trên giường.

HIên Viên Hoàng độc chiếm hết cả giường, không cho phép tên nhóc kia trèo lên, hai người chiến đấu kịch liệt. Trầm PHi Dạ phóng một quả đấm tới, Hên Viên Hoàng dùng chân để đỡ, làm cú đấm bắn ngược lại. Trầm Phi Dạ hoàn toàn không phòng ngự, thân thể lại gầy gầy, nên cứ vậy mà bị đá bay ra ngoài.

"A..." Cậu tức giận nghiến răng ken két. Có gì mà đòi hơn người, chấp chân dài luôn đấy, xem coi cậu có bò lên giường được không. Ấm ức không nhận thua, cậu lại như con báo, nhào tới một lần nữa. Lúc này, cậu đã xác định mục tiêu, đánh vào phía trên của Hiên Viên Hoàng, hai bàn tay nhỏ xíu như xòe móng định làm hắn bị thương.

Hiên Viên Hoàng xoay người, chuẩn bị giơ chân ra thì không ngờ Trầm Phi Dạ giữa đường làm chệch tay đi. Hiên Viên Hoàng lấy tay ngăn lại , hai người cứ đánh tiếp nối nhau, rồi sau cùng, một tiếng bịch vang lên ngay mặt Trầm Phi Dạ.

Trầm Phi Yên vốn định tha cho hai người bọn họ, ngay lúc Hiên Viên Hoàng đá Trầm Phi Dạ xuống giường, cô đã tỉnh rồi. Có điều, bây giờ là tỉnh thật, do đau mà tỉnh, trên mặt bị cái gì đó đụng phải, sưng đỏ lên một mảng.

Bật dậy từ trên giường, Trầm Phi Yên nhìn gò má đỏ bừng của cô, rồi nhìn sang hai kè đầu sỏ đang áy náy nhìn lại.

"Các người cút hết ra ngoài cho tôi!" Vũ trụ bùng nổ, Trầm Phi Yên ỗi người một cước, đá ra khỏi phòng,

"Phi Yên, em bị thương, để anh nhìn..." Hiên Viên Hoàng hổ thẹn, hung hăng trợn mắt nhìn Trầm Phi Dạ.

Mặt khác, Trầm Phi Dạ cũng rất vô tội, nháy mắt với cô một cái: "Mẹ..."

"Biến, hai người biến ngay ra ngoài cho tôi. Tôi muốn ngủ cũng không được hả?" Trầm Phi Yên đẩy hai cha con ra ngoài ngay lập tức.

Mặt cô sưng lên, thậm chí còn có vòng đỏ, hai cái người này, cho hai người tức chết đi.


Ôm khuôn mặt sưng đỏ của mình, Trầm Phi Yên đau lòng không thôi, xảy ra chuyện như vậy, cô thật không sống nổi.

Ở ngoài phòng, hai người rất ăn ý trừng mắt mà nhìn nhau, đều là một bộ dạng như gặp phải kẻ thù, mắt đỏ hết cả lên.

"Chú lớn rồi, vậy mà không biết nhường tôi, tôi thật nghi ngờ không biết mình có phải con chú không, người đâu mà nhỏ mọn như vậy, làm sao có thể là ba tôi được!"

Hiên Viên Hoàng khinh thường nhìn tiểu hồ ly: "Nếu con cũng hiểu chuyện thì không nhất thiết phải giả bộ làm một đứa ngốc nghếch, có một đứa con như vậy thật là quá xấu hổ, con của ba phải đỉnh thiên lập địa, lúc nào cũng chỉ giỏi trốn tránh, mình đã làm sai, còn muốn đổ lên đầu người ta!"

"Chú mới là không có phong cách, rõ ràng không phải cha tôi, ở trước mặt mẹ thì giở trò khi dễ tôi."

"Ba khi dễ con, đó cũng do có người muốn người khác khi dễ mình thôi, ai bảo nhìn mặt là muốn đánh rồi."

Hai cha con lại xông vào cuộc chiến một lần nữa, Trầm Phi Yên đang định mở cửa lại nghe thấy tiếng hai người trốn tránh trách nhiệm. Cô thật không ngờ, mà nhờ có chuyện này cô chẳng còn cảm thấy đau đớn gì nữa, chỉ thấy tức giận muốn nghiến răng.

"Ầm ầm ầm." tiếng bước chân chạy vào phòng tắm.

"Ào ào ào." tiếng nước chảy lớn.

"Cạch!" cửa vừa mở ra, hai con người đang khắc khẩu bỗng mừng rỡ quay đầu lại, nước lạnh xối thẳng vào người từ trên xuống dưới.

"Hai người đi hết ra ngoài cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người một lần nữa!" Trầm Phi Yên hung dữ gào lên một câu, giựt mạnh cái chậu làm nó va vào thành cửa kêu ầm một tiếng rồi sập mạnh cửa lại.

Hai cha con đều ướt nhẹp người một lần nữa, miệng há ra kinh ngạc rất buồn cười, bọn họ không thể tin được người phụ nữ thường ngày nhu mì đến thế lại có thể tạt nước vào bọn họ.

Trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, hai cha con cứ mở to mắt mà nhìn nhau, cả lớn lẫn nhỏ đều ngây ra như tượng gỗ.

"Phụt...ha ha...ha ha..." Hiên Viên Phong cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bật cười, hắn đang chờ ở bên ngoài, ngay chỗ rẽ. Hai người kia cãi nhau những gì, hắn đều nghe rõ hết, đại khái cũng hiểu nguyên do. Nhưng chính hình dạng của hai người bọn họ lúc này mới khiến hắn không kiềm lòng nổi, cả hai ướt sũng, giống như chó con bị rớt xuống nước, nhìn hài hước quá chừng quá đỗi.

Hắn thật sự không nhịn được, nói đúng là hắn không muốn cười một chút nào, nhưng ai bảo chuyện này đáng yêu quá đến vậy, thế nên mới cười phụt một tiếng, rồi từ đó không dừng lại được. Anh Hai sao có thể ngây thơ như thế, biến thành trẻ con như vậy từ lúc nào?


"Anh Hai... Ha ha ha..." Hiên Viên Phong cười gập cả người không chú ý đến nguy hiểm đang cận kề.

"Á...Đau chết mất..." Sau một tiếng kêu đau thất thanh, Hiên Viên Phong ôm lấy bụng của mình, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất lăn lộn. Hai người này thực sự là quá ác độc, cho hắn một cú đá như búa vào bụng, làm ruột gan hắn loạn hết cả lên.

"Hừm... Cười nữa đi..." Trầm Phi Dạ hung dữ nói, cậu rất là bực mình, bây giờ thì mẹ giận thật rồi. Cậu đã lớn bằng này, nhưng chưa bao giờ thấy mẹ giận như vậy.

Hiên Viên Hoàng dùng ánh mắt muốn đánh người nhìn em trai, tên đáng chết này lại nhìn thấy hết. Hình tượng của hắn nay đã không còn, hơn nữa lại bị đuổi ra khỏi phòng, bây giờ còn chưa biết lúc nào cô ấy mới nguôi giận.

Hai cha con liên thủ đánh Hiên Viên Phong, sau đó, nhìn lại đối phương cũng không thấy vừa mắt mình, hừ một tiếng quay đi thay quần áo. Ướt từ đầu đến chân, vậy là Trầm Phi Yên giận thật rồi.

Hiên Viên Phong đau đến muốn chảy nước mắt. Nhìn hai người đang rời đi, hắn đang rất hối hận. Hối hận tại sao mình lại không lấy điện thoại chụp lại lúc nãy, một cơ hội tốt như thế nếu được chụp lại, nhất định sẽ khiến bọn họ phải hổ thẹn vì hành vi ấu trĩ của mình.

Đây thực sự là một lần sẩy chân để hận nghìn đời, bị đánh đến thảm như vậy mà vẫn không nắm được điểm sơ hở nào.

Hiên Viên Phong không ngờ rằng nhược điểm còn chưa nắm được thì hắn đã phải xuống địa ngục, toát cả mồ hôi hột. Đấu với ma đầu cần phải có mấy cái mạng mới đủ đây?

Trầm Phi Yên buồn bực nằm trong phòng, khó khăn lắm mới tìm được một ít thuốc, bôi lên mặt thì đau muốn chết. Tuy chỗ sưng không nặng lắm, không đau như lúc đầu nữa ,nhưng là do nó nằm ngay trên mặt, mặt cô chắc hỏng mất. Hai người này thật hết nói nổi, cô muốn ngủ một chút mà cũng không được.

Nghĩ tới thôi là thấy tức giận. Sau một hồi suy nghĩ, cô muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, ngược đãi bản thân mình thì sẽ chết rất thảm. Chỉ cần mặc quần áo tử tế, đeo một cái kính râm bản to, đội thêm cái mũ nữa là cô có thể ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Trầm Phi Yên rất là hối hận, bên ngoài, mặt trời chói chang làm cô muốn quay lại ngay. Mới đầu giờ chiều, mặt trời còn đang đứng bóng.

Đi một vòng, cuối cùng cũng quyết định tìm một vườn hoa để ngồi nghỉ. Nếu ngồi lại nghe bọn họ cãi nhau thêm nữa, chắc cô chết mất.

Xa xa, có một ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn về phía Trầm Phi Yên.

Lúc này, vườn hoa tịnh không một bóng người, đến cả người gác vườn thì tối nay mới đến trực. Trầm Phi Yên ngồi bên vườn hoa tháo kính, lau mồ hôi, càng hối hận vì đã ra ngoài thì càng thêm tức giận hai người kia.