Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 164





Editor: Vũ

Trong màn đêm , một đôi mắt hiểm ác thu hết tất cả những hình ảnh vừa rồi xảy ra, không khí động cứng lạnh lẽo bao trùm. Hai tay nắm chặt lại thành quyền, lý do người phụ nữ kia về trễ chính là vì đi ra ngoài với tên nước ngoài đó sao? Vì hôm nay không tìm thấy cô ấy mà suýt chút nữa hắn đã phát động toàn bộ Hồng Kông đi tìm, vậy mà cô ấy lại trở vế nhà cùng một người đàn ông khác.

"Mẹ, con thấy chú Louis thật tốt, mẹ có muốn gả chó chú không?" Trong tay TRầm Phi Dạ là bản game mới nhất, cậu đáng chơi nó tới quên hết cả đất trời, người đàn ông này thật là quá mức hào phóng. Mẹ lại còn không biết người ta là người thừa kế của Mã gia, chí có cậu là người đầu tiên phát hiện ra.

Trầm Phi Yên đưa ta sờ nụ hôn trên trán, có chút bực mình thở dài. Cô biết giải thích sao với Hiên Viên Hoàng về tình huống bây giờ. Giữa bọn họ vừa mới chuyển biến tốt đẹp lên một chút, cô rất hy vọng sẽ không xảy ra bất cứ một chuyện nào ngoài ý muốn nữa

"Con không thích cha ruột của mình sao?" Trầm Phi Yên u sầu nhìn gương mặt đang hớn hở của con trai hỏi.

Trầm Phi Dạ đang mải chơi, hoàn toàn không biết mẹ cậu đang rất nghiêm túc, bất cẩn nói ra lời thật lòng: "Con một chút cũng không thích, ông ấy rất khủng bố, lúc nào cũng lạnh lùng, xa lạ, không muốn ai tới gần. Không phải mẹ cũng đau khổ nhiều rồi sao?"

Lời muốn nói cũng không chỉ là những lời này, Trầm Phi Dạ ngan lần vạn lần không thích Hiên Viên Hoàng một chút nào, con người đó rất độc ác. Nghĩ đến cảnh mình bị đánh cho thê thảm, cậu liền không có khả năng thích người đó, cộng thêm hai lần kết hôn trước đây đã khiến mẹ cậu rất đau lòng, cậu vì thế lại càng thêm ghét cha hơn.

Nhìn gương mặt bất đắc dĩ của con trai, Trầm Phi Yên rất đau lòng. Hai người rõ ràng là cha con, sao lại không muốn gặp mặt nhau thế này? Cô vô cùng mong ước hai cha con có thể chung sống hòa bình với nhau, dù sao cũng là người một nhà.


Trong chỗ tối, Hiên Viên Hoàng nghe rõ những lời đánh giá của con trai đối với hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất chua xót. Nếu không vì mười năm ly biệt, quan hệ của hai cha con cũng không tệ như vậy. Chứng kiến một màn như vậy, hơn nữa lại nghe con trai nói ra những lời đó, hắn lạnh lùng từ từ đứng lên. Ban đầu còn muốn xông ra chặn hỏi Trầm Phi Yên, nhưng giờ cũng chẳng còn tâm tình nào.

Trầm Phi Dạ muốn ngủ chung với mẹ, nhưng Trầm Phi Yên lại không muốn, thế nên cô cho con tới phòng ngủ của mình. Cô luôn cảm thấy một sự yên tĩnh lạ thường, trong lòng có chút bất an. Không chỉ bởi vì mình vừa bị một người đàn ông hôn, thậm chí trở thành bạn gái hắn mà không biết gì, mà còn vì sự xa cách giữa hai cha con.

Xoa đầu, Trầm Phi Yên mở cửa vào phòng.

Vừa bước vào, cô đột nhiên bị Hiên Viên Hoàng ôm lấy, luồng hơi nóng như xích đạo mạnh mẽ tấn công nơi miệng cô.

Hơi thở que thuộc khiến tâm tình Trầm Phi Yên thả lỏng rất nhiều. Thật không giống như người đàn ông kia, hắn lam cô cảm thấy kinh khủng. Hai tay chủ động ôm lấy cô của Hiên Viên Hoàng, cả người cô dán chặt vào thân thể hắn.

Hiên Viên Hoàng vốn đang vội vã muốn có được Trầm Phi Yên, nhưng khi cô vừa chủ động, hắn lại nghĩ tới ban nãy, cô vừa được người đàn ông khác hôn, còn có khả năng cũng đã quan hệ với người đó, nghĩ vậy khiến trong lòng hắn có một loại khó chịu không tên xuất hiện. Đẩy Trầm Phi Yên ra, Hiên Viên Hoàng buồn bực đi tới phía giường ngủ, rút ra một cây xì gà.

Trầm Phi Yên khó hiểu nhìn bộ dạng chán chường của Hiên Viên Hoàng, torng lòng cô cũng cảm thấy khó chịu. Hắn bị sao vậy?

"Anh sao thế?" Cô cắn môi, không hiểu hỏi.


Hiên Viên Hoàng đã giận sẵn, lại nghe cô hỏi thế càng khiến hắn khó chịu thêm.

"Em còn hỏi tôi?" Ánh mắt hắn lạnh lùng, tràn ngập tàn nhẫn và phiền muộn, nhưng hắn rất sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mình mà làm bị thương cô. Cho dù cô đối xử với hắn thế nào, hắn cũng không thể ra tay tổn thương cô, hắn đã không còn là người ăn miếng trả miếng giống trước kia nữa.

"Làm sao vậy?" Trầm Phi Yên lo lắng, bước lên phía trước lây điếu xì gà torng tya Hiên Viên Hoàng xuống.

Hiên Viên Hoàng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, trong lòng vừa tức giận, vừa không biết nên làm thế nào.

"Em làm cái gì thì chính em phải rõ nhất chứ!" Bực mình lên tiếng, Hiên Viên Hoàng nằm phập xuống giường, hoàn toàn không muốn nhìn thấy Trầm Phi Yên.

Trầm Phi yên nghe Hiên Viên Hoàng nói vậy lập tức hiểu ra chút chút. Lẽ nào hắn đã nhìn thấy tất cả, cô bất an kéo tay áo mình. Không khí bên trong căn phòng như lắng đọng, hia người đều không ai nói mọt lời nào, Trầm Phi Y6en có chút áy náy, cuối cùng lấy hết can đảm nói toàn bộ sự việc ra một lần, chỉ có điều, cô cũng tóm tắt, lược bot81 phần cưỡng hôn đi một đoạn.

Hiên Viên Hoàng đang đà tức giện, nhưng nghe Trầm Phi Yên giải thích sự việc, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm đi nhiều. Bây giờ hắn mới biết là mình đang ghen tị, cho nên mới quan tân đặc biệt như thế!

Cho là Hiên Viên Hoàng chưa hết giận đối với hành vi của mình, với lại chuyện này cũng là lỗi của cô. Cô đáng lẽ phải làm rõ mọi sự, không nên cứ như vậy mà trở về.


Không biết là lúc nào đột nhiên có mùi hương con gái phả tới. Bờ môi mềm mại như bị một viên chocolate bọc đường trượt vào trong miệng, hòa hợp tinh tế. Cái lưỡi linh hoạt di chuyển, đảo quanh toàn bộ khoang miệng Hiên Viên Hoàng, ấm áp, nhẹ nhàng như lướt nhẹ qua mặt nước, đánh thức toàn bộ các tế bào.

Thân thể Hiên Viên hoàng cứng ngắc, chính hắn cũng có lỗi, hắn không nên chạy tới chỗ cô mà nổi giận. Nếu không phải vì người đàn ông kia, hắn vẫn còn phải lo lắng cho cô. Nghĩ đến con trai, hắn cũng cảm thấy rất thất vọng, Hiên Viên Hoàng tuyệt đối tin được tên nhóc đó có thể giải quyết được đám người kia, vậy mà nó lại đi kêu anh hùng cứu mỹ nhân, nhất định là có âm mưu gì đó.

Hiên Viên Hoàng đổi khách thành chủ, nụ hôn qua loa làm hắn thấy bất mãn, xoay người một cái, Trầm Phi Yên đã nằm xuống giường. Giống như có một con rắn lớn tiến tới, dùng toàn bộ sức lực mà cuốn lấy cái lưỡi trong miệng cô, cực kỳ mạnh bạo, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn. Cứ như vậy mà hôn, triền miên mang theo sự thông cảm và khoan dung. Cả hai người đều biết nhường nhịn nhau, biết vì nhau mà suy nghĩ cho đối phương.

Quần áo vướng víu đều bị Hiên Viên Hoàng xé bỏ, Trầm Phi Yên chợt cảm thấy rùng mình, bộ đồ này là do con trai mua cho cô mà. Người đàn ông này là dã thú sao? Vì sao lần nào cũng cứ xé rách đồ của cô? Trầm Phi Yên phẫn hận cắn mạnh Hiên Viên Hoàng một cái.

Hiên Viên Hoàng chợt cảm thấy tê dại cả người, hạ thân trực tiếp cứng lên, vết cắn của cô đối với hắn mà nói là một loại mời gọi. Phía dưới phản ứng mãnh liệt, toàn thân hắn cũng bắt đầu khô nóng. Trầm Phi yên hoàn toàn không biết hành vi vừa rồi của cô không phải là trừng phạt mà là sự trêu ghẹo.

Bờ môi Hiên Viên Hoàng không tự chủ được mà bật ra một tiếng gầm thấp, người phụ nữ này thật khiến hắn không thể nào kiềm chế được.

"Trừng phạt" khiến thân thể hắn phản ứng, Trầm Phi Yên cũng đỏ mặt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng vật cưng cứng chạm vào mình khiến toàn thân cô cũng không khỏi run rẩy.

"...A..." Trên môi hồng vẫn còn lưu lại một ít nước miếng trong suốt, vật cứng rắn của hắn từ từ chạm vào nơi mềm mại của cô khiến cô vừa cảm thấy xấu hổ, vừa có khát vọng nào đó.

Hiên Viên Hoàng nheo mắt hưởng thụ vẻ đẹp của Trầm Phi Yên, nhìn vẻ mặt muốn trốn chạy của cô, miệng không không ý thức nhếch lên thành một nụ cười. Người phụ nữ này, coi như cô có thể thể câu dẫn đàn ông nhưng lại không có bản lãnh làm như vậy!


"Muốn anh tới sao?" Âm thanh nồng đậm đột nhiên cắt đứt phút giây hưởng thụ, mang theo một chút buồn ngủ mơ hồ, khàn khàn như chứa đựng bên trong một làn sóng ngầm chuẩn bị dâng lên.

Giọng nói như muốn đầu độc lòng người khiến Trầm Phi Yên cảm thấy nóng ran lên. Cả người hắn nguy hiểm giống như một con báo hoang dã, nhưng lại đẹp một cách lạ kỳ làm cho người ta không tự chủ được mà muốn tới gần hắn. Làn môi lạnh như băng lúc này lại cực lỳ dễ chịu, giống như là một cây kem giúp cô xáo tan mọi phiền muộn là không nóng torng lòng.

Trầm Phi Yên hôn lên môi Hiên Viên Hoàng, từ từ, nhẹ nhàng tiến vào trong. Không còn thời gian, không còn địa điểm, chỉ cón tình yêu cuộn trào cùng hai thân thể nóng cháy.

Chỉ lát sau, Trầm Phi Yên đã bị đặt ở dưới thân, sau khi Hiên Viên Hoàng dùng ngón tay xác định mọi thứ đã chuẩn bị xong thì hắn mới chậm rãi đưa vật cứng của mình vào từng chút một. Nóng bỏng như khiến cả người Trầm Phi Yên hòa tan, khiến cô không chịu được mà cất lên những tiếng ngân tuyệt mỹ. Thân thể cô không chịu được kích thích như vậy, hai tay ôm chặt lấy hông Hiên Viên Hoàng: "A...A...Em không chịu nổi.... Hoàng.... Đừng như vậy..."

Di chuyển tạo ra sự tê dại, giống như mỹ vị được thêm vào, càng lúc càng xâm nhập sâu hơn mới có thể phủ kín từng lớp da thịt. Cơ thể Trầm Phi Yên nhuộm màu đỏ hồng, đẹp như một khối tơ lụa thượng hạng. Tiếng ngân của cô càng lớn, thậm chí còn nỉ non như tiếng mèo con kêu khi đói, nó giống như mặt đất khôn cằn chờ mưa xuống.

Hiên Viên Hoàng cuồi cùng cũng buông cô ra, không giày vò cô thêm nữa, bất chợt, hắn đẩy mạnh thắt lưng xuống, tiến vào bên trong Trầm Phi Yên thật sâu làm cô thở ra một hơi thật dài. Nơi đó của cô thật chặt khiến hắn không cách nào khống chế được mình, càng lúc càng khít chặt bao quanh, còn hắn giống như là ngựa hoang được tháo cương.

Cầm lấy tay của cô ôm lên hông của hắn, tâm trí Hiên Viên Hoàng như bị bỏ bùa, chỉ có thể theo bản năng mà di động, dùng sức thẳng tiến vào thế giới của cô. Thân thể cuồng loạn quấn quít, không thể buông ra được một khắc nào, dường như tất cả tình nồng ý mật đều phải dùng cách này mà biểu đạt.

Dưới ánh sáng mờ, hai thân thể nóng cháy hoàn toàn trầm mê trong tiết tấu của giai điệu tình yêu. Lần cuối cùng, sau một tiếng gầm khàn, thân thể Hiên Viên Hoàng trầm xuống, còn Trầm Phi yên hét lên một tiếng chói tai, cắn mạnh lên cổ hắn, hai người đồng thời tiến tới đỉnh điểm của nhau.

Dã thú dường như không mệt mỏi tiếp tục gặm cắn thân thể yêu thích. Không gian tràn ngập tiếng thở gấp cùng tiếng khàn suyễn, bóng đêm càng thêm cuồng loạn và mông lung.