Editor: Vũ
Chương 157
Sóng tình quyến rũ khiến Hiên Viên Hoàng cảm thấy khó thở. Hắn hoàn toàn không ngờ Trầm Phi Yên lại có thể làm được tới bước này, trong mắt của hắn, cô lúc nào cũng nhút nhát, thậm chí rất hay ngại. Còn bây giờ thì rất mạnh dạn, không ngờ được.
"Phi Yên...." Hiên Viên Hoàng thở gấp, đưa tay ôm lấy cô nhưng không dùng lực mấy, trong lòng hắn mong đợi điều kinh ngạc hơn của cô.
Trầm Phi Yên vuốt ve khuôn mặt của Hiên Viên Hoàng, giống như một yêu tinh xinh đẹp cất giọng mê hoặc: "Hoàng..."
Bàn tay nhỏ bé của Trầm Phi Yên dời xuống phía dưới Hiên Viên Hoàng, hít một hơi sâu bắt đầu chạm vào kéo kéo, chỉ vài giây sau đã cởi bỏ được quần áo của người đàn ông trước mặt, ngay cả quần trong cũng cởi ra luôn, cô lại ngại ngùng nhưng cũng có chút mong đợi nhìn Hiên Viên Hoàng.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa nhìn thấy cái kia to lớn như vậy, trong lòng rất muốn bỏ chạy ra khỏi cửa nhưng lại phát hiện Hiên Viên Hoàng đang nhìn cô bằng đôi mắt mập mờ tia lửa, thế là cô kiên trì tiếp tục. Mặt cô đã đỏ hết lên, thậm chí cô gần như phát run, không thể di chuyển được.
"Sợ sao?" Nhìn vẻ mặt bất an của cô, Hiên Viên Hoàng vừa cười vừa giễu cợt hỏi. Trầm Phi Yên chợt phục hồi tinh thần, không sợ
"Em mới không sợ..." Răng với môi va chạm cứ nhau đánh nhau, Trầm Phi Yên vất vả lắm mới phun ra được mấy chữ này.
Khóe môi Hiên Viên Hoàng nhếch cười thật tươi: "Nếu không sợ thì tiếp tục, đừng ngừng lại..."
Hiên Viên Hoàng cảm thấy chỗ đôi bàn tay của Trầm Phi Yên đang trêu ghẹo đang bừng bừng lửa cháy, độ mẫn cảm như tăng thêm vài phần. Đùa kiểu gì thế, bây giờ mà ngừng lại thì sau này hắn thảm rồi.
Trầm Phi Yên khó khăn hít thở, trong đầu bây giờ hiện lên một màn triền miên của hai người trước đây khiến ặt cô đỏ lựng lên, tim đập cuồng loạn. Trước kia, bọn họ còn kịch liệt hơn như thế này nhiều, chuyện cô làm bây giờ không thấm vào đâu.
Cô thở dài, cố gắng gom sức, bàn tay nhỏ lướt qua lồng ngực mạnh mẽ của hắn tiến đến cái bụng bằng phẳng, khi Hiên Viên Hoàng không nhịn được kêu lên thì cuối cùng cô cũng cầm lấy vật nóng rực ở giữa hai chân của hắn.
Con ngươi đen sâu của Hiên Viên Hoàng đã bắt đầu không an phận, hành động của cô khiến thân thể của hắn không thể không run rẩy. Những tra tấn ngọt ngào này giúp kiềm chế ý nghĩ đi thẳng vào cô. Nỗi thống khổ xen lẫn vui sướng như con thoi qua lại giữa thiên đường và địa ngục, tư vị như vậy lập tức khảm vào người hắn. Bãi cỏ non mềm đặt ở bộ phận nam tính nhẹ nhàng ma sát như sợ làm đau hắn.
A...A..." Hiên Viên Hoàng không nhịn được cất tiếng trầm khàn, âm thanh này lọt vào tai Trầm Phi Yên khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai, tiếng trái tim đập thình thịch cũng là phản ứng của cảm giác hưng phấn, nóng bỏng.
Vật nam tính trong bàn tay nhỏ bé ngày càng nóng hơn, cảm giác đó thật thần kỳ, ban đầu thì mềm mềm, không nghĩ tới chỉ cần kích thích một chút thì ngay lập tức như sống dậy, kiêu ngại ngẩng đầu. Trầm Phi Yên chưa nghĩ tới việc này bao giờ, cô rụt rè nhìn Hiên Viên Hoàng, thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, biểu hiện khuôn mặt vừa có vẻ thống khổ, vừa có vẻ sung sướng. Thân thể cô nóng bừng lên, quỳ xuống trước chân há miệng nhỏ ngậm vào.
"A...Phi Yên..."
Trầm Phi Yên không lên tiếng, chỉ ngậm càng thêm sâu như đáp lời. Vén mái tóc qua một bên, cô khẽ nhắm mắt chuyên tâm làm cho hắn vui sướng. Miệng nuốt vào, lưỡi nhỏ lần tìm điểm mẫn cảm mà không ngừng ma sát lướt qua, tăng lực ép xuống.
"╭(╯^╰)╮..." Hiên Viên Hoàng kinh ngạc nhìn hành động của cô, linh hồn đã bay lên không trung, hắn đè nén cố hít thở cho thông nhưng lại càng thêm run rẩy vì hưng phấn, rõ ràng cảm nhận được lửa nóng thiêu đốt mạnh mẽ.
Trầm Phi Yên tập trung tất cả sức lực vào cái miệng của mình khiến hắn cảm thấy sắp nổ tung, môi của cô, lưỡi của cô bướng bỉnh khiến hắn biến hóa, nhưng tiếp theo sau là một cảm giác thật khác...
Hắn muốn cô, thân thể hắn khát khao muốn tiên thẳng vào cô, muốn khắc ghi kỹ càng từng phút giây đau khổ cùng hạnh phúc.
Đôi mắt cô như sóng nước mùa xuân, phảng phất nhu tình tràn ngập như đem hắn bao vây vào trong đó, khiến hắn say đắm sự ngọt ngào của cô.
Trầm Phi Yên ngồi thẳng nửa người lên, hắn nhìn cô mông lung thì cô chậm rãi trút bỏ quần áo xuống. Hiên Viên Hoàng trước đây chưa từng có loại hưng phấn như vậy, biểu hiện trực tiếp chính là phản ứng sinh lý đang trỗi dậy.
Thân dưới của hắn đã dựng thẳng lên, hắn rất nhớ cô, rất muốn cô nhưng chỉ có thể hò hét điều đó trong lòng, mô phỏng động tác trong não bộ, hắn không thể chịu đựng nổi đôi môi quyến rũ kia mà phát ra những tiếng rên hoan ái.
Dáng người Trầm Phi Yên lả lướt, bộ ngực quyến rũ như đóa sen nổi bật trên mặt nước . Muốn ôm cô, hôn cô, cuốn lấy cô...chân mày Hiên Viên Hoàng cau lại, hàm dưới ngậm chặt, bàn tay lần xuống eo thon cọ xát với da thịt mềm mại của cô.
Cô để bàn tay của hắn dừng lại trên vòng eo mình, mọi vướng mắc tan biến hết thảy, hai thân thể nóng cháy đều muốn được giải phóng, khao khát được dung hoà vào nhau, với họ, mỗi giây đồng hồ chờ đợi đều trở nên đau đớn như cái chết...
Hít một hơi sâu, khuôn mặt và thân hình ửng đỏ của Trầm Phi Yên đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng bóng sáng.
"Anh muốn em, ngồi lên trên..." Lời nói của Hiên Viên Hoàng như có lực khiến người khác không thể chống cự, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy như một vùng biển tối ngập tràn khát vọng.
Trầm Phi Yên cắn môi, cuối cùng làm như lời hắn nói, chậm rãi ngồi lên trên.
Bộ phận kia giương cao, nóng bỏng muốn dọa người, Trầm Phi Yên khẽ cắn môi mềm, dựa vào cảm giác mà ngồi xuống, từ từ thận trọng thấm ướt rồi chậm rãi tiếp nhận hắn đi vào.
"A..." Khi hai thân thể kết vào thành một, Trầm Phi Yên không nhịn được bật ra tiếng kêu nho nhỏ. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ đáng thương đặt trên lồng ngực mạnh mẽ của hắn, mái tóc đen óng rối tung, môi anh đào hé mở thổi những hơi thở thơm ngát, hương vị tự nhiên, tràn ngập nữ tính. Trầm Phi Yên di chuyển thắt lưng, cặp mông xinh đẹp cọ xát trên thân thể nóng bỏng của hắn khiến mỗi tế bào đều thức tỉnh.
"Hừ...hừ..." Hiên Viên Hoàng thở gấp không ngớt, mồ hôi trên trán càng tuôn ra nhiều hơn, hắn thật sự rất muốn đặt cô ở dưới nhưng hắn phải nỗ lực kiềm chế lại. Vươn tay dùng sức cố định eo của Trầm Phi Yên rồi bất chợt thúc eo đẩy mạnh tiến vào, nơi mềm mại của cô bao chặt tất cả của hắn.
Đôi chân thon dài như ngọc của Trầm Phi Yên vô ý kẹp chặt lấy người Hiên Viên Hoàng, nghe tiếng kêu khàn khàn. Cảm giác vừa như lên thiên đường, vừa như xuống hỏa ngục. Cô ngửa mặt về phía sau, bầu ngực ưỡn cao, thoải mái ngồi trên người hắn, mùi hương nam tính không ngừng dụ hoặc cô khiến cô điên cuồng, khiến cô trở nên...
Mọi thứ giữa hai người dường như trở nên không rõ ràng, Hiên Viên Hoàng cuối cùng không còn muốn nhẫn nại nữa. Khát vọng của thân thể lớn như vậy làm hắn mất khống chế. Hắn xoay người đặt Trầm Phi Yên dưới thân, vật to lớn nhanh chóng đi vào. Một lần, rồi lại một lần, cang về sau, càng thêm sâu hơn, mạnh mẽ hơn, cơ thể của hắn ở trong cơ thể của cô khắc ghi những dấu vết thuộc về hắn.
Da thịt màu đồng như bị thiêu đốt trong bên trong thân thể trắng nõn, điên cuồng di chuyển, hắn dùng hông của mình giữ chặt cô, khiến cô bật ra tiếng ngâm trong tuyệt vời, giống như tiếng sơn ca khiến HIên Viên Hoàng không thể ngưng lại.
"Anh yêu em.." Trong lần bùng nổ cuối cùng, Hiên Viên Hoàng chợt gầm lên một tiếng, Trầm Phi Yên hét lên, ngón tay bấu chặt vào da thịt hắn. Một hồi mê muội, hai người cùng nhau lên đỉnh. Ở đâu đó trên thân thể ẩn hiện những đóa hoa mê người.
Người không quen bộc lộ tâm tình như Hiên Viên Hoàng bây giờ lại nói yêu cô. Những lời này khiến cho khóe mắt Trầm Phi Yên ươn ướt, cô rất muốn khóc.
Tay cô bám chặt lấy thân thể Hiên Viên Hoàng, không để bản thân rơi lệ mà để ình càng dán sát hơn vào người hắn, đó như một lời mời gọi thầm lặng khiến cho Hiên Viên Hoàng vừa mới ngừng hoạt động lại cảm thấy sôi trào.
Không cần chịu đựng như đêm trước, hắn chợt trầm xuống, một lần nữa ra vào trong cơ thể cô. Thời khắc này, hắn không còn cuồng loạn như lúc nãy nữa mà có chút dịu dàng, kiên nhẫn, từ từ đi sâu vào khiến thân thể Trầm Phi Yên bốc cháy, toàn thân run rẩy, rên rỉ, bắt đầu dán mình vào gần hơn với Hiên Viên Hoàng.
Từng lần một liên tiếp nhau, cuối cùng, hắn dùng hết sức đưa cô lên chín tầng mây.
Hai người bồng bềnh giữa thiên đàng và địa ngục một lúc lâu rồi cuối cùng lên tới đỉnh điểm hoan lạc, một dòng nhiệt nóng chảy ra từ thân thể Trầm Phi Yên. Hắn tựa mình lên cô, hai người cùng thở hổn hển nhưng bàn tay vẫn nắm chặt không rời.
Hai người yêu nhau, có thể tình yêu sẽ giúp họ làm lại một lần nữa.