Editor: Vũ
Chương 156: Ngọn đèn vàng trong căn phòng ấm áp
Trên giường lớn, bóng hình nhỏ nhắn bị ép ngồi lên trên người đàn ông, ánh mắt Hiên Viên Hoàng tỏa ra thứ nguy hiểm nào đó khiến cho người khác không thể chống cự được. Hắn nhìn người ngồi phía trên, trong lòng gió bão đã sớm nổi lên nhưng hắn vẫn không thể nào đành lòng làm tổn hại đến cô. Hắn vẫn thế, luôn luôn làm cô bị tổn thương, nhưng lúc này đây, hắn chỉ mong muốn rằng cô sẽ để cho hắn yêu cô.
"Anh muốn em..." Thanh âm khàn khàn giống như tấm lưới bủa vây không lối thoát, thân dưới Hiên Viên Hoàng đã sớm căng cứng khiến cho Trầm Phi Yên không khỏi run rẩy, nhưng rồi lại như có một loại chờ mong không nói nên lời. Người đàn ông này như cây thuốc phiện vậy, không chỉ với chính hắn mà ngay cả cô cũng không cách nào phân biệt.
Cảm giác được Hiên Viên Hoàng thả lỏng rất nhiều khiến Trầm Phi Yên đỏ hết cả mặt, hắn đang đợi cô động hay sao?
Ánh mắt bất lực nhìn da thịt màu đồng của Hiên Viên Hoàng, mặt Trầm Phi Yên đã đỏ lắm rồi, rõ ràng là bọ họ cũng đã kề cận nhiều lần, thế mà cô vẫn đỏ mặt.
"Cho anh, bây giờ anh sẽ không buông tay nữa, anh yêu em."
Lời này đã làm kinh động thâm tâm Trầm Phi yên, cô nhìn ánh mắt sáng tỏ của hắn, không giống như là đang nói dối. Nó khiến cho nỗi lòng đang tuyệt vọng của cô dậy sóng một niềm mong muốn, hắn yêu cô. Cho dù trong lòng rất hận hắn, thế nhưng khi vừa nghe hắn nói chữ yêu, tim cô lại bắt đầu lung lay, mong muốn đó lại mãnh liệt hơn.
"Thật?" Trầm Phi Yên có chút không tin, đỏ mặt hỏi lại.
Hiên Viên Hoàng nhoẻn miệng cười, lần đầu tiên không làm vẻ mặt trầm trọng mà nở nụ cười : "Anh yêu em."
Tuyên thệ tình yêu, lời này khiến Trầm Phi Yên cảm động, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Không phải anh nói không cho tôi gặp con trai sao?" Cô lại lật lại chuyện cũ, nếu không phải hắn không nói cho cô chuyện con trai, cô thật không muốn thấy hắn. Bây giờ, cô thật sự mong muốn có được cuộc sống của một người bình thường.
Hiên Viên Hoàng mím môi cười, giơ ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy mũi Trầm Phi Yên: "Nếu anh không nói như vậy, e có chịu trở về không? Thấy em đi theo người đàn ông khác, em có biết anh giận đến mức nào không? Khi biết em bị tập kích ở trong biệt thự, em có biết anh tuyệt vọng thế nào không? Không có em, anh chỉ giống như một cái xác không hồn, hoàn toàn không còn là chính mình nữa. Là bởi vì anh yêu em nên không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng cho dù có như vậy, em vẫn bị thương. bây giờ, em đã ở cạnh anh, anh nhất định sẽ không buông tay, có chết đi nữa, anh cũng không buông."
Ánh mắt sáng ngời, không có tia giả tạo, những gì Hiên Viên Hoàng nói đều là sự thật, hắn yêu cô sâu đậm. Trái tim Trầm Phi Yên kích động đập nhanh, đây là lần đầu tiên cô nghe được Hiên Viên Hoàng bộc lộ nhiều lời trong lòng như vậy, thế nhưng cô lại không dám thể hiện quá nhiều niềm vui sướng ra ngoài. Cô sợ, sợ một lần nữa phải chịu thương tổn.
"Em có chấp nhận anh không?" Hiên Viên Hoàng thấy Trầm Phi Yên không nói gì, không khỏi có chút nóng nảy, hắn luôn là một người trầm ổn nhưng lúc này đây lại tự nhiên hoảng hồn.
Trầm Phi Yên khúc khích cười, cô không muốn cho hắn biết bây giờ.
Cô không nói gì, cúi đầu hôn Hiên Viên Hoàng. Môi hắn lạnh lẽo, mịn màng như một khối socola, ngậm vào liền hòa tan ngay trong miệng, dư vị đắng cay cùng thơm nồng hòa quyện.
Nụ hôn của cô vẫn có chút gì đó ngốc ngếch, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thiện nó, Hiên Viên Hoàng muốn nói lời gì đó rồi lại thôi. Đây là lần đầu tiêng cô dịu dàng hôn hắn, nụ hôn làm hắn cảm thấy hạnh phúc, tay chân đều toát mồ hôi. Cô đang biểu đạt tình yêu với hắn sao? Hay là cô vẫn còn trốn tránh, mặc kệ đi, đó cũng không là vấn đề gì, bây giờ, hắn phải tranh thủ hưởng thụ. Hai cái miệng quấn lấy nhau đến lúc khiến cho người kia khó thở, Trầm Phi Yên lưu luyến lùi lại, hai mắt như phủ sương nhìn Hiên Viên Hoàng say đắm.
"Hoàng..." Cô nhẹ giọng gọi tên người đàn ông khiến Hiên Viên Hoàng hưng phấn, hai mắt sáng rõ lên.
Giờ khắc này, hai người đều dừng lại nơi ánh mắt của nhau. Ở trong mắt mỗi người đều là hình ảnh của đối phương, cái nhìn đầy ăn ý, chẳng khác gì những người yêu nhau đang nhìn nhau.
Trầm Phi yên hôn lên đôi môi hắn, nhẹ nhàng từng chút một miêu tả nó, tùy ý để cho trái tim mình dẫn dắt. Lý trí muốn cô rời xa hắn, nhưng con tim lại chẳng thể nào nhúc nhích, chỉ luôn muốn hưởng nếm hương vị của hắn, cứ như vậy mà ở bên Hiên Viên Hoàng.
"Dùng miệng của em, tay của em, thân thể của em mà yêu anh, được không? Mùa xuân hiện lên sau đợt tuyết tan như hiện trên khuôn mặt của Hiên Viên Hoàng khiến nó trở nên mềm mại hơn. Nhè nhẹ cọ xát, hàng lông mày đậm nhíu lại, ánh mắt ngày càng sâu thẳm giống như ẩn chứa điều bí ẩn cổ xưa, cái nhìn sâu sắc thấp thoáng ngọn lửa bừng cháy.
Trầm Phi Yên nhẹ nhàng hít một hơi sâu, đặt môi mình lên người Hiên Viên Hoàng hôn từng chút một, bướng bỉnh, ngập ngừng, đứt đoạn hành hạ người kia. Biết rõ hắn đang tràn đầy khát vọng, nhưng cô không muốn cho hắn điều hắn muốn, cô muốn hắn nếm trải cảm giác không đạt được kia. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Trầm Phi Yên phủ lên bờ vai cao rộng, rồi tới lồng ngực rắn chắc, cuối cùng dừng lại nơi ngực trái của hắn.
"Chỗ này để em..." Ánh mắt trong veo như sóng nước, môi hồng nhẹ nhàng thở ra, từ từ di chuyển đến ngực Hiên Viên Hoàng. Thấp giọng lẩm bẩm, ngón tay xinh xắn bất thình lình ác độc bấm mạnh lên ngực trái, dằn vặt người phía dưới bằng tốc độ lúc nhanh lúc chậm, vuốt - xoa - bóp - nặn.
Hiên Viên Hoàng thở hắt ra, hắn không cách nào khống chế được, không ngờ Trầm Phi Yên có cách này, khiến hắn bật ra tiếng trầm khàn.
Trầm Phi Yên nhướn mày hân hoan, cô có thể khiến cho hắn hô hấp dồn dập, như vậy có phải là chứng tỏ người đàn ông này đã động tâm, thậm chí còn muốn cô. Trong lòng cô vẫn tự ti cho rằng bản thân thua kém người khác, nhưng bây giờ lại có thêm chút lòng tin.
"Em từng nghe người ta nói...nếu như dùng miệng...hiệu quả sẽ tốt hơn, mang tới kích thích hơn...Hoàng..." Cô mềm giọng gọi, khoa trương phương pháp kia. Trầm Phi Yên cúi mặt xuống, miệng ngậm phía bên phải mềm mềm, nhẹ nhàng gặm gặm, dùng lưỡi nhỏ di chuyển vòng vòng, rồi lại gặm gặm, rồi lại vòng vòng, vòng vòng....