Chương 150: Tóe lửa.
Đi mịt mờ trong biển người, Hiên Viên Hoàng không ngừng cố gắng tìm kiếm bóng lưng mảnh mai quen thuộc, mỗi lần nhìn thấy hình bóng phụ nữ quen thuộc, hắn vô cùng hi vọng, cho tới khi đứng trước mặt mới phát hiện thì ra chỉ là ảo ảnh hư vô.
"Chuyện gì, anh thần kinh à..." Một cô gái bị Hiên Viên Hoàng giữ lại, cô ta quay đầu đối diện với người đàn ông thì lập tức im bặt, những lời bực bội vừa định bật ra liền nuốt ngược vào trong. Con ngươi lồ lộ như cặp mắt ếch lia về phía Hiên Viên Hoàng giật giật liên hồi.
Tay lập tức thả lỏng, Hiên Viên Hoàng bất lực nhìn cô gái trước mặt, hắn lại một lần nữa thất vọng. Tại sao vẫn không phải là cô, hắn cảm giác cô đang rất gần, nhưng vô luận thế nào cũng không tìm được.
Cảm giác mất mát xộc thẳng lên đại não, mồ hôi túa đầy trên trán chảy thành từng vệt dài xuống cổ, Hiên Viên Hoàng tiếp tục nhìn quanh quất, không lãng phí một giây phút tìm người con gái ấy.
"Ơ, anh đẹp trai, nếu muốn tiếp cận người khác thì không nên dùng cách xưa lắc này, nhìn thôi cũng biết anh giả vờ rồi. Muốn mời em ăn cơm có thể nói thẳng, em cũng không ngại đâu!" Cô ta không biết điều giở giọng lôi kéo, gương mặt cùng cử chỉ vô cùng lẳng lơ, ra sức đung đưa bộ ngực ngoại cỡ của mình, như muốn dán chặt nó vào người Hiên Viên Hoàng. Rốt cục có người nhịn hết nổi, tiến lên đụng mạnh vào cô ta, kéo Hiên Viên Hoàng bước đi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên bản thân bị người khác lôi kéo, Hiên Viên Hoàng có chút bất mãn nhìn người trước mắt, rồi gầm lên "Buông tay!"
Người đó vẫn tiếp tục bước, không có ý định buông tay. Dù gì đi nữa, Hiên Viên Phong không ngờ anh Hai lại là một kẻ si tình đến thế. Cậu cảm thấy rất khó chịu, chỉ vì một cô gái mà trở thành người vô hồn như vậy sao? Anh ấy muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được, cần gì vì cô ta mà hao tổn tinh thần không dứt.
"Tôi kêu cậu buông ra!" Dứt khoát đứng lại, con ngươi Hiên Viên Hoàng tựa hồ đông lạnh, phẫn nộ phóng ra từng mảnh băng sắc bén bắn về phía Hiên Viên Phong.
Cậu buông lỏng tay, quay đầu nhìn Hiên Viên Hoàng, lời nói đầy châm chọc "Anh Hai, đủ rồi! Vì một cô gái mà đã hại chết rất nhiều người rồi, tại sao anh còn muốn cố chấp tìm cô ta? Hôm nay là ngày kết hôn của Tiểu Linh, xin anh nghiêm túc dự tiệc. Bây giờ em ấy đang chờ anh tới, mong anh lấy lại một chút tôn nghiêm của một người anh đúng nghĩa."
Lời này làm ánh mắt Hiên Viên Hoàng thoáng sa sầm, hắn vẫn im lặng không lên tiếng, sự trầm mặc trộn lẫn mất mát lan tỏa đến từng tế bào. Cả tháng nay hắn đều có biểu cảm này, khiến người ta không biết làm sao, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy tức giận. Hôm này là ngày trọng đại của Tiểu Linh, người làm anh như hắn cũng mong mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Hắn mấp máy đôi môi mỏng trắng bệch không chút huyết sắc "Anh biết, không cần cậu dạy!"
Hiên Viên Hoàng nói xong xoay người đi thẳng đến sảnh tiệc cưới, bỏ mặc Hiên Viên Phong bất đắc dĩ thở dài ở phía sau. Trong nhà liên tiếp phát sinh chuyện không may, cậu thật không muốn đứa em gái nhỏ này không hạnh phúc.
Hai bóng dáng đàn ông cao lớn, điển trai cùng bước đi trên đường gây nên hiệu ứng rất đặc biệt. Một người lạnh lùng, trầm mặc, khí thế áp bức khiến người khác không dám lại gần, một người lại có vẻ đẹp rạng rỡ như một đóa hoa, vô cùng chói mắt. Tất cả đều rối rít quay đầu nhìn ngắm, tuy rằng ai ai cũng vội vã việc của mình. Họ chắc chắn không ngờ rằng, hai người đàn ông xuất sắc này chính là huyền thoại thế giới ngầm tại Hồng Kông.
___________Ngôn Tình là Thiên Đường___________
Sảnh tiệc cưới được trang trí lộng lẫy và xa hoa, cả sảnh ngập tràn sắc trắng thuần khiết của hoa bách hợp, càng tăng thêm vẻ tinh khôi của nữ chủ nhân bữa tiệc hôm nay. Giây phút này, Hiên Viên Linh giống như đóa hoa bách hợp tinh khiết đã được tưới rửa trong làn nước xanh trong, xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là đôi mắt như muốn nói lại thôi của người con gái, luôn lóe lên ánh sáng mờ ảo của vầng trăng non trên bầu trời đêm thanh mát. Thật ra, không phải Hiên Viên Linh muốn biểu hiện gì, mà là trong lòng cô hiện giờ vẫn còn mờ mịt vô cùng. Cô và hắn mặc dù nói kết hôn, nhưng hoàn toàn do ép buộc, hắn lấy cô không phải bởi vì cô, mà bởi vì hai anh của cô. Cũng không biết tại sao các anh cô lại biết được chuyện hôm đó, vì thế Mục Diệu Tư bất đắc dĩ bị buộc làm đám cưới với cô. Điều này làm Hiên Viên Linh vừa mừng lại vừa lo, vừa cảm thấy mờ mịt bất lực, hắn thật sự có yêu cô không?
Nắm tay cô dâu, Mục Diệu Tư cười vô cùng rạng rỡ, nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo đến âm độ. Đương nhiên, Hiên Viên Linh nhạy cảm phát hiện ra, vì thế cô không dám đối diện với ánh mắt ấy. Vốn dĩ là đôi mắt xanh lam hết sức quyến rũ, thế nhưng giờ phút này, lại giống hệt biển sâu của vùng Cực Nam lạnh lẽo, khiến trái tim Hiên Viên Linh cơ hồ muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Sở Minh Linh mở to đôi mắt xinh đẹp, khẽ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, như muốn truyền thêm sức mạnh cho Hiên Viên Linh. Tiểu Linh nói cô an tâm, nhưng cô cảm thấy bản thân lúc này không biết phải làm sao. Nhìn biểu tình trên gương mặt cô dâu chú rể trên kia, cô thừa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đám cưới này hoàn toàn gượng ép!
Chú rể thật sự rất tuấn tú, đặc biệt dòng máu ngoại lai tạo cho hắn vẻ đẹp lai điển hình, nhưng quả thật cô không có thiện cảm với hắn. Tuy rằng đang cười, nhưng cặp mắt kia lại quá lạnh nhạt, thậm chí cô còn cảm thấy có chút hận thù lóe lên trong con ngươi xanh thẳm ấy. Ngược lại, dáng vẻ thẹn thùng cùng với gò má hơi ửng hồng của Tiểu Linh, khoảnh khắc này cô mới khẳng định được rằng Tiểu Linh thật sự rất thích Mục Diệu Tư. Có lẽ đúng là như vậy, vì thế cô không thể khuyên Tiểu Linh đừng kết hôn. Đôi khi một người phụ nữ nên biết nắm bắt cơ hội. Cứ nắm giữ người đàn ông trước đã, về sau, chỉ cần cố gắng có lẽ sẽ nhìn thấy được cầu vồng phía cuối chân trời.
Nghi lễ tiến hành vô cùng thuận lợi, Hiên Viên Linh khoác tay Hiên Viên Hoàng tiến về phía Cha sứ, người làm chứng trong buổi lễ hôm nay. Sau đó, Hiên Viên Linh bước lên cỗ xe gần đó, thay đổi trang phục tham gia tiệc chiêu đãi còn khách mời trực tiếp tiến vào sảnh đãi tiệc.
Chứng kiến mọi việc diễn ra thuận lợi, Sở Minh Linh cảm thấy trong lòng được thả thỏng, thoải mái lên rất nhiều. Cô ăn uống vội vã, gấp gáp muốn rời bàn đi gặp cô bạn thân. Đúng lúc này, Sở Minh Linh chẳng hiểu tại sao, một miếng thạch trái cây cô vừa gắp bay lên, vừa vặn đáp xuống mái tóc của một người đàn ông.
Sở Minh Linh sợ ngây người, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
"Xin lỗi, xin lỗi ạ..." Sở Minh Linh cuống quít gập người chín mươi độ, miệng nói xin lỗi không ngừng.
Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của đàn ông "Không ngờ bữa tiệc này lại có hạng “tiểu thư” kém hiểu biết lễ nghi tham dự, xem ra cô thật sự nên đi về học lại cách ăn uống một chút rồi."
Lời nói hoàn toàn không có nửa chữ thô tục, nhưng lại có thể gây tức chết người ta mà.
"Cứ coi như tôi vô học, vậy anh có nhìn thấy một người đàn ông phong độ không, nếu tìm hiểu, tôi nghĩ anh có người bạn mới."Vốn dĩ cô không tức, nhưng cách nói chuyện của người đàn ông này thật làm người ta phát điên.
Hiên Viên Phong đần mặt ra, bộ lễ phục này cậu đặc biệt đặt may tại Italy, vừa mới mặc được một chút đã bị người phụ nữ ăn uống lỗ mãng này làm hỏng, đầu cậu như muốn bốc hỏa.
Hai người chẳng có người nào vừa mắt đối phương, ánh mắt tóe lửa nhìn nhau trân trối.