Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 135: Diễn trò sao?





Editor: Lôi

Chương 135: Diễn trò sao?

Hoàng Trung Phú nhìn những mảnh quần áo tả tơi trên mặt đất trầm ngâm suy nghĩ, màu đỏ, bộ lễ phục đỏ rực rỡ bắt mắt, trong đầu lão lập tức hiện ra hàng loạt hình ảnh của mấy người phụ nữ. Cuối cùng lão ám muội cười, hướng về phía Mục Diệu Tư giơ ngón tay cái lên thỏa hiệp "Sau này cùng là người một nhà, lão đây không nhìn thấy gì hết."

Mục Diệu Tư cảm nhận rõ ràng cơ thể đột ngột run rẩy của người con gái trong ngực, lão nói như thế, hẳn là đã biết cô gái đang nằm trong lòng hắn chính là Hiên Viên Linh. Điểm này làm hắn có chút lúng túng, không ngờ rẳng lão hồ ly này có thể đoán ra được nhanh như vậy.

"Mời ra ngoài, tôi nói lần cuối cùng đấy!" Thanh âm lạnh lùng tỏ rõ sự tức giận, Hoàng Trung Phú biết người này không động vào được.

Mục Diệu Tư thân phận không rõ, lại có giao tình mười mấy năm với Hiên Viên Hoàng. Có thể được xem là cánh tay phải của Hiên Viên Hoàng, năm đó nếu không có sự trợ giúp đắc lực của tên mắt xanh này, chưa chắc Hiên Viên Hoàng có thể vững vàng ngồi lên vị trí lão đại của hắc bang.

Hoàng Trung Phú quét ánh mắt cú vọ nhìn trang phục trên mặt đất, cố gắng dò xét thêm một lượt. Cuối cùng lão ngượng ngùng đóng cửa nói "Do có một con mèo hoang tự tiện xâm nhập, nên lão mới dẫn người đi lục soát một chút, hy vọng cậu bỏ qua cho. Tiếp tục, tiếp tục nhé!"

Cửa bị đóng lại, Hoàng Trung Phú trừng mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hai người họ lại muốn phóng túng vào đúng thời điểm này ư, lại còn ở ngay căn phòng này nữa?

"Thế nào rồi, bên kia cũng không có ai sao?" Phương Xuân Ý gấp gáp chạy tới.

Hoàng Trung Phú đưa mắt nhìn Phương Xuân Ý, hung bạo nói "Lại đây, theo dõi căn phòng này, chờ xem khi nào bọn chúng đi ra."


"Căn phòng này có cái gì hay mà xem, tìm được con tiện nhân kia mới quan trọng. Tôi đã đi kiểm tra một lượt rồi, rất nhiều phụ nữ mặc đầm đỏ mang giày cao gót. Nhưng bây giờ vẫn chưa biết ai vắng mặt." Đối mặt với vấn đề này, Phương Xuân Ý không biết phải làm sao, gương mặt bắt đầu đỏ bừng vì mệt, trong lòng đầy lo lắng.

Vừa nhìn thoáng qua cánh cửa, Hoàng Trung Phú vừa đối diện với ánh mắt Phương Xuân Ý, chất giọng thô ráp vang lên "Thế em có biết ai đang ở trong này hay không?" Cánh cửa chưa đóng lại hẳn, lộ ra một khe hở nhỏ, Phương Xuân Ý định ngó vào xem, liền bị Hoàng Trung Phú ngăn cản.

"Bên trong chính là Hiên Viên Linh và Mục Diệu Tư, hai người đó vào lúc này lại tới đây chơi đùa, thật kỳ lạ! Nếu là tay phong lưu Mục Diệu Tư thì không có gì đáng nói, nhưng lạ ở chỗ người đàn bà trong đó thường ngày rất nhút nhát rụt rè."

"Ý anh là..." Lời kế tiếp Phương Xuân Ý cũng không thốt ra. Họ không biết rằng, tuy bọn họ đã cố tình đè thấp giọng, nhưng ở trong phòng lời họ nói lại nghe rất rõ.

Hai người họ đứng nguyên tại chỗ, đợi chuyện hay tiếp tục diễn biến. Nếu đúng là như vậy, lão sẽ đi chỗ khác, nếu không, đừng trách lão đây độc ác.

Hiên Viên Linh nằm dưới người Mục Diệu Tư, sắc mặt đỏ bừng, cô thậm chí còn không dám động đậy. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được da thịt nóng hổi của Mục Diệu Tư, nhiệt độ đó dường như thiêu đốt cả con người cô, nóng rẫy một cách dị thường. Cô bị sao vậy?


Thân thể hai người quyện chặt vào nhau, mà lúc này trên người Hiên Viên Linh chỉ độc một chiếc quần lót, mà Mục Diệu Tư cũng không khá hơn. Mục Diệu Tư không hề biết khoảnh khắc này Hiên Viên Linh muốn xịt máu mũi rồi, hắn đưa gương mặt cảnh giác nhìn ra phía ngoài, như có điều suy nghĩ.

Căn phòng này mặc dù chỉ có mỗi một phòng, nhưng cũng thuộc hạng sang trọng xa hoa. Vị trí giường ngủ được bố trí rất khéo léo, dùng bình phong che chắn tạo thành một không gian riêng. Người bên trong không nhìn thấy phía cửa ra vào, ngược lại, người bên ngoài lại có thể thấy rõ bên trong.

"Thiết kế chết tiệt!" Mục Diệu Tư thô lỗ chửi một câu, hắn rất hiểu Hoàng Trung Phú, lão ta nhất định đang rình ở bên ngoài nghe ngóng. Hắn cố tình vứt quần áo lung tung trên mặt đất nhằm giấu chiếc giày của Hiên Viên Linh, nhưng nếu lão hồ ly đó chưa nhìn thấy giày của cô, lão chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Sao vậy?" Nghe thấy Mục Diệu Tư lầm rầm chửi rủa, Hiên Viên Linh rướn gương mặt ửng hồng không hiểu hỏi.

Mục Diệu Tư lúc này mới thu lại cơn tức tối, đối diện với cái miệng nhỏ xinh, gương mặt trắng hồng mịn màng của người con gái, toàn thân hắn cảm thấy râm ran ngứa ngáy. Hắn không chắc bọn người ở phía ngoài đã bỏ đi hay chưa.

Mới liếc sơ là hắn đã biết, trên người bọn chúng đều mang theo súng. Nếu như lúc này họ bị bại lộ, chắc chắn sẽ chết một cách lặng lẽ đến thần không biết mà quỷ cũng không hay. Những chuyện như vậy hắn thấy nhiều rồi.


Cơ thể người con gái phía dưới xinh đẹp như nụ hoa Mẫu Đơn vừa chớm nở, tươi mát và thanh thuần, thu hút mọi ánh nhìn của người đàn ông.

Mục Diệu Tư áp sát cơ thể Hiên Viên Linh, hắn không dám nhìn thêm nữa, thật sự sợ không kiểm soát được bản thân.

"Hiện tại lão ta có thể chưa đi, có lẽ đang đứng ở cửa nghe ngóng tình hình. Cho nên chút xíu nữa em phải hét lớn lên nghe chưa. Anh cũng không muốn làm vậy với em đâu, chẳng qua là giúp em... tăng chút nhiệt tình." Vì tăng tính chân thực, Mục Diệu Tư không thể nào không làm như vậy. Hắn biết tính tình của Hiên Viên Linh vốn ngây thơ trong sáng, nếu bảo cô phối hợp diễn trò, cô nhất định sẽ không làm được, mà như vậy càng khiến cho người khác hoài nghi. Chi bằng hắn sẽ khơi gợi cho cô một chút cảm hứng, làm cô thật sự la hét trong khoái cảm.

"A!" Hiên Viên Linh chưa kịp phản ứng, Mục Diệu Tư đã áp đôi môi nóng rẫy vuốt ve vành tai cô.

"Á... Cái này..." Toàn thân cơ hồ như bị thiêu đốt, Hiên Viên Linh muốn phản kháng, nhưng trong lòng lại không dám. Nếu như bên ngoài có người nghe trộm, vậy thì bọn chúng chắc chắn mong chờ màn này của cô và Mục Diệu Tư.

Phát hiện người phụ nữ phía dưới không dám phản kháng, Mục Diệu Tư nhẹ nhàng thì thầm bên tai Hiên Viên Linh "Như vậy mới đúng, chút nữa em nhớ thét to lên một chút. Xin em tha thứ cho hành vi thất lễ của anh, sau khi giải quyết xong mọi việc, em muốn xử lí anh như thế nào cũng được."

Thời khắc hiện tại, Hiên Viên Linh không biết mình muốn gì nữa, thật lòng cô rất thích người đàn ông này. Nhưng cô sợ, cô không muốn mình rơi vào hoàn cảnh giống như mẹ, kết hôn với người đàn ông trăng hoa lúc nào cũng có phụ nữ bên cạnh. Cô không thể để trái tim mình trầm luân thêm nữa.

Chiếc lưỡi linh hoạt như con rắn trườn bò quanh lỗ tai Hiên Viên Linh, nửa như cắn mút nửa như phác họa hình dáng nơi ấy. Mục Diệu Tư là một tay cao thủ tình trường nên hiểu rõ đây là vị trí nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Còn cô, một thiếu nữ ngây thơ trong trắng, chỉ biết nằm im để cho cảm giác xa lạ ập tới.

Dần dần đôi môi xấu xa ấy lướt xuống phía dưới, càng quét khắp cơ thể cô, từ cái cổ trắng xinh xuống bầu ngực cao vút, rồi đến vòng eo thon gọn, và xuống chút nữa... Mục Diệu Tư hoàn toàn bị lạc lối. Cô gái này ngọt lịm giống như hoa quả chín mọng hòa quyện với vị sữa tươi thơm lành, khiến hắn một khi đã nếm thử thì không thể nhịn được nữa.

Bàn tay không chút chần chừ, trực tiếp vươn tới vị trí tư mật của Hiên Viên Linh, hắn nhẹ nhàng thành thục vuốt ve nơi ấy. Theo bản năng, hắn cúi đầu phủ kín đôi môi cô, không để cho cô có cơ hội trốn tránh.