Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 125: Lời cầu xin của dì Liễu - ép hôn





Chương 125: Lời cầu xin của dì Liễu - ép hôn

Đúng lúc đó, cửa bật mở, Hiên Viên Hoàng khoác áo choàng tắm từ bên trong đi ra, thấy mặt mũi Hiên Viên Linh tái nhợt liền lên tiếng: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm đi, những ngày này dành nhiều thời gian cho dì Liễu một chút."

Hiên Viên Linh hơi hoảng sợ, gương mặt trắng bệch đến trong suốt còn vương lại vài giọt nước mắt. Thấy Hiên Viên Hoàng không nghi ngờ, liền cầm điện thoại đặt lên bàn "Điện thoại hết pin rồi, anh cắm sạc đi! Hai ngày nay mẹ không được khỏe, bà hi vọng ngày mai anh đến gặp bà một chút."

Nhắc đến dì Liễu, tim Hiên Viên Hoàng khẽ thắt lại. Bà là người tốt, nhưng ông trời lại quá bất công, vì chẳng có đứa con trai nào đối xử tốt với bà cả. Lúc nhỏ, Hiên Viên Hoàng thường tự hỏi tại sao mình không phải là con trai của dì Liễu, mà lại là con của Phương Xuân Ý.

Hiên Viên Long mặc dù là con ruột của dì Liễu nhưng rất hiếm khi gặp bà ta. Lý do rất đơn giản, tuy dì Liễu là mẹ của hắn ta, nhưng lại là một người phụ nữ không có địa vị lẫn quyền lực. Bà không có dung mạo xinh đẹp và bản tính mưu mô thủ đoạn như Phương Xuân Ý, cũng không có được gia thế hùng hậu chống đỡ như mẹ của Hiên Viên Phong. Bà chỉ là một người phụ nữ hết sức bình thường, do mai mối mới được gả vào Hiên Viên gia, mọi người đều nói bà là chim Se Sẻ một bước biến thành Phượng Hoàng, đúng là người đàn bà tốt số. Nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận, bà có may mắn hay không chỉ có bà mới rõ, sống trong một gia tộc Hắc đạo suốt ngày tranh giành chém giết thì làm sao có được hạnh phúc cơ chứ. Cả đời này, bà chỉ có hai đứa con: một trai, một gái, mà con trai bà lại luôn làm bà thất vọng. Đã một lần dấn thân vào chốn tù tội, thấm chí lần này, đến tính mạng cũng không thể giữ.

Đã năm năm rồi Hiên Viên Hoàng chưa gặp lại dì Liễu, bởi hắn chính là người tống Hiên Viên Long vào tù, cho nên bà không muốn nhìn mặt hắn. Bây giờ bà lại có ý muốn gặp, làm hắn vừa thấy vui mừng, vừa thấy bất an.

Hắn xem bà như mẹ của mình, và ngược lại, bà đối xử với hắn yêu thương như con trai của mình vậy, nhưng hắn lại chính là người lúc nào cũng đấu đá tranh giành với con trai bà.

Chuyện lần này là một đả kích lớn đối dì Liễu, mấy năm gần đây bà có vẻ tránh né Hiên Viên Hoàng, đối xử lạnh nhạt, xa lạ với hắn. Thế mà ngày mai lại muốn gặp hắn, trong lòng Hiên Viên Hoàng mơ mơ hồ hồ như lạc vào đám sương mù, không rõ lối ra.

"Em đến chăm sóc trước mẹ đi, việc trong công ty anh sẽ tìm người thay thế." Quần áo được mặc chỉnh tề, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng lúc này trông hết sức mệt mỏi.

Mấy ngày vừa qua trong giới hắc đạo có biến động lớn, sau cái chết của Hiên Viên Long, thế lực ủng hộ hắn ta trước giờ vẫn hoạt động bí mật nhưng hiện tại lại ngang nhiên công khai đến lộ liễu, tất nhiên những việc này cần phải nhanh chóng được xử lý.

Cũng chính vì thế mà hắn bận tối mắt tối mũi, nhưng xem ra ngày mai hắn phải bớt chút thời gian đi gặp bà rồi.

"Dạ, mấy bữa nay em cũng qua nhà mẹ ở rồi." Hiên Viên Linh đồng ý, cô thoáng liếc chiếc điện thoại trên mặt bàn, không nói gì, lẳng lặng xoay người đi ra.

... ... ... ... ... ...Ngôn Tình là Thiên Đường… … … … …

Tối ngày thứ hai, Hiên Viên Hoàng cuối cùng cũng đến gặp dì Liễu.

Dì Liễu từ trước đến giờ vẫn luôn ở trong căn nhà này, bởi vì đây đã từng là nơi vui đùa của anh em hắn, mấy đứa trẻ con vô tư tụ tập chơi với nhau rất vui vẻ, không tranh giành, không giết chóc, không có máu tanh. Nhưng hiện tại, khi hắn đặt chân vào trong căn nhà tưởng chừng như rất đỗi thân thuộc đó lại dấy lên cảm giác xa lạ.

Ổ khóa cửa vẫn giống như trước kia, chỉ cao khoảng một mét. Vì để cho bọn con nít bốn năm tuổi như anh em hắn dễ dàng mở cửa, bà cố tình làm ổ khóa thấp xuống.

Chiếc ổ khóa cũ kỹ đó đã lâu không được sử dụng, trên cánh cửa vẫn còn treo hai thanh khóa nhỏ mà bọn hắn khi bé vẫn thường dùng.


Vừa ấn chuông, cửa lập tức mở ra. Hiên Viên Hoàng dựa theo trí nhớ bước đi, dễ dàng tìm đến phòng của dì Liễu.

Bọn họ thay đổi, chỉ có phòng ốc trong căn nhà này không hề thay đổi, ngay cả cách bài trí năm xưa cũng được giữ nguyên. Bọn hắn từng cỡi ngựa gỗ, từng chơi nhảy dây, nô đùa vui vẻ trong căn nhà này. Tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn!

Thân là đại phu nhân của Hiên Viên gia, nhưng dì Liễu vốn là người đơn giản không thích tranh giành, tính cách trước giờ vẫn nhút nhát e dè như vậy. Cũng chính vì thế Hiên Viên Long mới khinh thường mẹ của mình, thậm chí cho đến bây giờ cũng không muốn nhắc tới bà.

Tại căn phòng trên lầu hai, ánh sáng đèn mờ mờ, yếu ớt càng tăng thêm vẻ cô tịch cho không gian nơi đây.

Hiên Viên Linh đã đứng sẵn ở cửa chờ hắn tới.

"Anh Hai, mẹ ở trên lầu chờ anh." Nhìn thấy Hiên Viên Hoàng chậm rãi bước đi và quan sát mọi vật xung quanh, cô do dự một lúc, cuối cùng nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Hoàng "Mấy món đồ chơi của anh em mình, mẹ vẫn không nỡ bỏ, vẫn cất giữ cận thận, bà hi vọng sau này sẽ có mấy đứa cháu đến mang chúng đi..." Nói tới đây, Hiên Viên Linh im bặt. Nhìn những vật đã từng là kỷ niệm một thời, mà con người khi lớn lên đã vô tình quên chúng, lòng cô có chút bùi ngùi.

Cô rất hiểu bản tính tần nhẫn của anh Cả, nhưng khi thấy mẹ đau đớn như vậy, cô cũng có cảm giác oán hận, thậm chí buồn vô cùng vì cái chết của anh.

Hiên Viên Hoàng lạnh nhạt đáp một tiếng, di chuyển lên lầu.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là mái đầu hoa râm của người phụ nữ trung niên ẩn hiện dưới ánh đèn mờ tối. Trong lòng Hiên Viên Hoàng có chút cảm thán, rõ ràng cũng chỉ mới ngoài năm mươi, nhưng dì Liễu thoạt nhìn giống người đã bảy tám chục tuổi, năm năm trước nhìn bà cũng không già đến như vậy, có lẽ xảy ra nhiều việc khiến bà lo lắng quá mức nên thần sắc và tinh thần mới đi xuống trầm trọng.

Nghe tiếng động, con ngươi dì Liễu dại đi nhìn thoáng qua Hiên Viên Hoàng.

"Con tới rồi hả?" Tiếng nói khàn đục và khô khốc, yếu ớt vang lên như muốn đứt quãng.

Hiên Viên Hoàng bước tới trước mặt bà "Dì Liễu, con tới thăm dì đây."

"Bây giờ mới chịu tới, tại sao không chịu tới sớm chứ, dì già đến mức sắp xuống mồ rồi. Con nói đi, tại sao khiến dì trở thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh cơ chứ, cho dù nó gây ra lầm lỗi, nói cho cùng thì nó cũng là con trai dì. Cho dù nó có xấu xa thế nào đi nữa, thì cũng là anh của con, vậy mà con nhẫn tâm truy nã nó, thậm chí để cho nó chết dưới tay người đàn bà của con, dì còn chưa kịp nhìn mặt nó một lần cuối cùng..." Bà Liễu càng nói càng đau đớn, nước mắt tí tách rơi trên gương mặt nhăn nheo già cỗi của bà, nét mặt chất chứa nhiều cảm xúc, nỗi cô đơn xen lẫn sự đau buồn, thậm chí có chút bối rối đi cùng oán hận, bà giương mắt nhìn Hiên Viên Hoàng trân trối.

Hiên Viên Hoàng cảm thấy vô cùng khổ sở, trong lòng dâng lên nỗi đau nói không nên lời.

"Con xin lỗi, dì Liễu!" Hiên Viên Hoàng cầm tay bà Liễu, đôi môi mỏng run rẩy khẽ mấp máy.

Dáng vẻ đau đớn của bà khiến ai nhìn vào cũng đều thương xót không thôi.


"Dì muốn gặp mặt nó, nhìn lại nó, sờ mặt nó, xem nó có gầy đi hay không, còn muốn gặp người con gái mà nó thích, đợi nó sinh cháu cho ta ôm nữa. Con nói đi, mới đó thôi mà tại sao bây giờ đã không thấy người đâu nữa rồi, dì đã chờ đợi nó rất lâu..., dì chưa bao giờ muốn nó phải buồn, nhưng tại sao nó vẫn không chịu trở về gặp dì một chút..." Những lời nói sau cùng dì Liễu nấc nghẹn không thốt ra được, hai hàng nước mắt chảy dài giống như thác nước nhỏ cứ chảy mãi không ngừng, đôi mắt bà sưng đỏ chứng tỏ bà đã khóc không biết bao nhiêu lần. Đôi tay bà ôm chặt hai chân, ánh mắt tuyệt vọng thay thế cho đôi mắt vốn điềm tĩnh và thoải mái trong quá khứ.

"Con là con trai dì, Phong cũng vậy, nó cũng là con trai của dì. Dì vẫn còn có chúng con mà, phải không?" Hiên Viên Hoàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy kia, lòng hắn mềm nhũn, ai hắn cũng có thể đối xử tàn nhẫn, duy chỉ có đối với dì Liễu là ngoại lệ, lúc nào hắn cũng muốn làm bà hạnh phúc.

Lời nói Hiên Viên Hoàng làm dì Liễu đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt tiều tụy trống rỗng, bên trong lại được lấp đầy lòng căm hận, trông chẳng khác nào một khối xương sọ đen bóng lóe lên thứ ánh sáng đỏ ghê rợn.

Con ngươi đỏ vằn như máu của dì Liễu khiến Hiên Viên Hoàng bất giác hoảng hốt, không nghĩ tới dì Liễu cũng có ngày làm hắn bất an.

Cánh tay gầy guộc khô héo dùng một chút sức lực còn sót lại túm chặt tay Hiên Viên Hoàng, từng ngón tay khẳng khiu ấy dường như muốn đâm sâu vào da thịt hắn. Vẻ mặt dì Liễu lúc này ngập tràn oán hận nhìn Hiên Viên Hoàng, gào thét hệt như bệnh nhân tâm thần: "Cậu biết không? Tôi hận cha cậu, cũng hận cả anh em các cậu, nếu không phải tại cậu và Phong, con trai ruột của tôi cũng không biến thành người như vậy. Khi còn bé nó ở cùng tôi trên núi, là một đứa trẻ hết sức hiền lành, biết giúp bạn quét sân, giúp thầy gánh nước, thậm chí còn biết giúp đỡ người già đi qua đường. Nhưng từ khi chuyển đến đây, nó liền thay đổi, từ một thằng bé hiền lành biến thành một tiểu ác ma. Cho dù là ác ma, thì lúc nhỏ nó cũng từng lương thiện, nếu không phải cậu ép nó, nếu cậu đem vị trí lão đại tặng cho nó, thì kết cục sẽ không trở thành như vậy. Đúng vậy, tôi rất hận anh em nhà cậu, rất hận... Đứa con đáng thương của mẹ, con trai tội nghiệp của mẹ hu hu..."

Tiếng rên khóc nức nở đứt quãng khiến người nghe đau nhói, tay bà vẫn một mực nắm chặt Hiên Viên Hoàng, mãi cũng không chịu buông. Sau một hồi la khóc, gào thét, cuối cùng bà mới dần dịu lại.

Hiên Viên Hoàng nhẹ nhàng dìu dì Liễu từ trên ghế nằm xuống giường, động tác yêu thương giống như con trai đối xử với mẹ, hắn muốn bà yên tĩnh nghỉ ngơi. Đột nhiên dì Liễu lại nắm chặt tay Hiên Viên Hoàng, trông thần sắc bà lúc này có chút ổn định.

"Con là con trai ta, là con trai ta, Hoàng nhi, có phải hay không?" Nghe bà liên tục hỏi với giọng điệu thân thiết, Hiên Viên Hoàng mừng rỡ, những tia vui mừng như đang nhảy múa trên gương mặt hắn, hắn lập tức gật đầu.

Đáp án này có vẻ làm bà vô cùng hài lòng, bà vừa nhìn hắn vừa nói: "Dì cầu xin con một chuyện, con nhất định phải đồng ý với dì, nhất định."

Hắn gật đầu không chút do dự, có thể khiến bà vui vẻ, chuyện gì hắn cũng làm.

Dì Liễu nhìn Hiên Viên Hoàng, ánh nhìn hy vọng mang theo một tia dữ tợn và thâm độc, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, vui vẻ nói "Con trai dì thật đẹp trai, khiến cô gái nào gặp cũng đều bị mất hồn. Dì chỉ cầu xin con một chuyện, cả đời này chỉ xin con chấp nhận chuyện này..." Đôi mắt khẩn thiết nhìn Hiên Viên Hoàng, lấp lánh niềm vui không thể tả xiết.

Hiên Viên Hoàng gật đầu không cần suy nghĩ, giọng nói mềm mỏng "Chỉ cần dì Liễu thích, chuyện gì cũng được."

Dì Liễu nở nụ cười hiếm hoi "Dì muốn con cưới Hoàng Kiều Mạt, cô bé ấy rất tốt, dì muốn con cưới cô ấy, muốn mau chóng được ẵm cháu."

Hiên Viên Hoàng toàn thân cứng ngắc, hồi lâu cũng không nói lời nào, dì Liễu nhạy bén phát hiện ra tia bối rối trên gương mặt hắn.

"Chẳng lẽ chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi này mà con cũng không thể giúp dì thực hiện sao? Dì già lắm rồi, không biết lúc nào sẽ phải chết, ngay cả việc này mà con cũng không đồng ý? Con vừa nói là chuyện gì cũng có thể mà, tại sao bây giờ lại từ chối?"

Hiên Viên Hoàng có chút khó hiểu khi bà muốn hắn cưới Hoàng Kiều Mạt. Dì Liễu trước giờ rất hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, cho dù đã gặp qua Hoàng Kiều Mạt mấy lần, cũng sẽ không yêu cầu hắn cưới cô ta vô lý như vậy. Hắn hơi do dự, nhưng trông thấy gương mặt thương tâm cùng thất vọng của dì Liễu hắn không đành lòng.


Trái tim hắn đã giành cho người khác, vì thế không thể nào cưới một người mà mình không yêu.

"Dì Liễu muốn được ẵm cháu, con sẽ kết hôn ngay, có điều là với người khác, cô ấy chắc chắn tốt hơn Hoàng Kiều Mạt." Hiên Viên Hoàng giải thích với dì Liễu, nếu bà muốn hắn kết hôn, hắn sẽ lấy Trầm Phi Yên. Cho dù việc này có đẩy cô vào tình huống nguy hiểm, hắn cũng sẽ dùng tính mạng để bảo vệ cô.

Nghe thấy hắn từ chối, dì Liễu rụt tay lại nhìn hắn với vẻ mặt tức giận "Trừ Mạt Mạt ra, tôi không muốn người nào hết, nếu cậu không đồng ý thì đợi đến khi tôi chết đi rồi kết hôn. Tôi đã lớn tuổi, chồng và con trai đều đã qua đời hết rồi, tôi sống được đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích. Cậu đi đi, từ đây về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, những lời cậu nói đều là giả dối hết."

Bị dì Liễu xua đuổi, Hiên Viên Hoàng cảm thấy hơi khó chịu. Nếu dì Liễu cương quyết muốn hắn lấy Hoàng Kiều Mạt, hắn còn có thể nói gì được nữa.

Hiên Viên Hoàng bất đắc dĩ gật đầu cho qua chuyện.

Dì Liễu thấy vậy thái độ lập tức thay đổi, bà cười nói cực kỳ vui vẻ "Tuần tới cử hành hôn lễ, nhất định là tuần tới, hôm đó dì phải nhìn thấy con kết hôn, sau đó mau chóng sinh cho dì một đứa cháu."

"Tuần sau có quá gấp gáp không, có lẽ thời gian nên..." Hiên Viên Hoàng chưa kịp nói xong thì bị dì Liễu ngắt lời.

"Cái gì mà gấp gáp, chỉ cần là có áo cưới là được rồi, những thứ khác không cần thiết, chỉ là kết hôn đơn giản, dì muốn nhanh chóng được bồng cháu." Thái độ dì Liễu đột nhiên cứng rắn, bà gấp gáp muốn thấy bọn họ kết hôn.

Nét mặt Hiên Viên Hoàng sa sầm, im lặng một hồi, cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Bây giờ, dì Liễu nói gì hắn sẽ nghe theo, hắn không muốn tổn thương bà thêm lần nào nữa. Bà giống như một người mẹ, từ nhỏ hắn đã được bà nuôi nấng, ấy thế mà lại bị mẹ ruột của bọn hắn coi thường. So với tất cả những gì bà làm cho hắn, thì những việc hắn làm vì bà không đáng là bao. Đối với cái chết của Hiên Viên Long, hắn cũng muốn gánh một phần trách nhiệm, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận.

Việc anh em chém giết lẫn nhau trong bang phái, cũng chỉ là bản năng sinh tồn. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại, đổi lại, nếu có một ngày Hiên Viên Long giết hắn, hắn cũng chỉ có thể tự trách bản thân không có bản lĩnh.

Hiên Viên Linh dõi theo bóng lưng Hiên Viên Hoàng rời đi, cảm thấy tâm trạng trĩu nặng. Mấy ngày nay tính tình mẹ thay đổi thất thường khiến cô cảm thấy bất an.

Việc anh Cả chết đối với cô mà nói là chuyện sớm muộn mà thôi, cô đã đoán trước được điều này rồi. Hiên Viên Hoàng cũng là anh của cô, so với anh trai, cô thích Hiên Viên Hoàng hơn. Có lẽ máu mủ tình thâm, dù sao cô và Hiên Viên Hoàng cũng là anh em cùng cha khác mẹ.

Vì sợ mẹ xảy ra chuyện bất trắc, Hiên Viên Linh vội vã chạy lên lầu. Vừa bước tới cửa, cô nghe thấy bên trong có người nói chuyện điện thoại.

"Việc các người muốn tôi đã làm rồi, bây giờ đến lúc các người đáp ứng yêu cầu của tôi. Tôi muốn con đàn bà kia bị hành hạ đến chết đi sống lại, sau đó giết ả. Ngày kết hôn đã được chọn, tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ, để tránh đêm dài lắm mộng, sau lễ cưới lập tức giải quyết nó đi." Giọng nói sắc bén không nhìn ra được vẻ dịu dàng, hiền lành và nhu nhược của người phụ nữ trước đó. Âm thanh rét lạnh từ trong phòng vọng ra làm toàn thân Hiên Viên Linh run rẩy, người đang nói là mẹ của mình thật sao?

"Hừ, tốt nhất các người làm theo ý tôi, nếu không, tôi sẽ đem mọi chuyện nói cho Hiên Viên Hoàng biết. Đến lúc đó, người chết không chỉ có một mình bà già này đâu, có chết cũng phải cùng nhau mà chết." Lời lẽ gãy gọn, độc ác mang theo ngọn lửa thù hận, một ngọn lửa chết chóc xuất hiện tại vùng nghĩa địa tối tăm lạnh lẽo.

Một tràng cười đáng sợ từ miệng bà Liễu phát ra, bà nghiến răn nghiến lợi "Tao sẽ nhanh đến gặp mày, xem mày là loại đàn bà ti tiện nào chỉ vì năm mươi triệu Dollar mà dám giết con trai tao. Thứ người độc ác như vậy, cả đời tao cũng sẽ không quên, cho dù chết tao cũng muốn chết cùng mày. Ông trời cho phép tao trừng phạt mày, để mày nếm thử mùi vị của Địa Ngục ra sao."

Hiên Viên Linh bất giác muốn thét lên, cô vội vàng lấy tay bịt miệng mình lại. Thật là mẹ đang nói sao? Cô đã đến hiện trường nơi xảy ra xô xát, anh Cả đúng là định ra tay với Trầm Phi Yên, đến nỗi còn tàn nhẫn đánh gãy chân của Sa La. Cho đến bây giờ Sa La vẫn nằm trong bệnh viện, cô ấy đã kể đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, thậm chí cũng nhắc đến chuyện lần trước xảy ra tại biệt thự bên bờ biển.

Lúc đó, Hiên Viên Linh thấy anh trai mình thật quá đáng, thủ đoạn đúng là tàn độc, mặc dù cô rất buồn, nhưng cái chết của anh không gây nhiều bất ngờ. Tuy nhiên cô không thể chấp nhận khi nghe mẹ muốn trả thù... trong lòng cô rất hoảng sợ.


Rốt cuộc là lỗi của ai mới phải đây? Anh Cả muốn cưỡng bức cô ấy, vì tự vệ nên vô tình nổ súng khiến anh ấy chết, có vẻ như mọi việc đều do ông trời định đoạt.

Điện thoại đã cúp từ lâu, Hiên Viên Linh vẫn đứng ở ngoài cửa không dám nhúc nhích. Thật lâu sau, cô đưa ngón tay đang run rẩy lên gõ cửa, bên trong vang đến tiếng trả lời, cô cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại, mới dám bước vào phòng.

Nhìn thấy bộ mặt khác của người mẹ già mà mình rất đỗi yêu quý, đột nhiên cô cảm thấy xa lạ, thậm chí có một giây cô không nhận ra được mẹ mình nữa.

"Linh hả con, qua đây." Bà Liễu vẫy vẫy tay, nét mặt rõ ràng yếu ớt, dường như con người vừa mới cao giọng độc ác kia không phải là bà.

Hiên Viên Linh hơi hoảng sợ, nhưng cô vẫn từ tốn bước tới gần.

"Mẹ, mẹ nằm nghỉ một chút đi, con thấy mấy bữa nay mẹ chưa có ngày nào được nghỉ ngơi tốt." Hiên Viên Linh đắp kín chăn lên người mẹ, chỉnh lại ánh sáng đèn trên đầu giường. Cô muốn đi, nhưng phát hiện ra bản thân mình vẫn chưa hiểu rõ người mẹ này.

Đôi mắt bà Liễu ánh lên vẻ bi thương, nâng ngón tay đang run rẩy chạm nhẹ lên gương mặt bầu bĩnh của đứa con gái, nét mặt vô cùng dịu dàng.

"Tại sao con lại nhu nhược giống mẹ, nếu giống ba con có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu lỡ mẹ chết, sẽ không còn ai chăm sóc giúp đỡ con nữa. Số phận phụ nữ trong Hiên Viên gia chẳng có ai gặp may mắn, đều là nạn nhân của cuộc hôn nhân cưỡng ép. Mẹ không muốn đến lúc đó con gặp phải bất hạnh. Một đứa con gái mềm yếu như vậy nếu gặp chuyện, mẹ không biết phải làm sao nữa..."

"Mẹ, con sống rất tốt, anh Hai và anh Ba đều quan tâm con, xin mẹ yên tâm." Bàn tay bà Liễu vẫn đặt trên mặt Hiên Viên Linh, da thịt lạnh lẽo ấy làm tim cô tê dại, cô cảm thấy sợ! Những lời cô nghe được trước đó đều là giả dối, mẹ tuyệt đối không phải là người như vậy. Nghĩ như thế, lòng cô cảm thấy khá lên rất nhiều. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, nơi ngóc ngách nào đó trong tim cô sáng rõ hơn bao giờ hết.

Sắc mặt bà Liễu lập tức thay đổi, nguội lạnh giống đám tro tàn xám xịt "Con lúc nào cũng dựa dẫm vào bọn nó, chúng có đem con đi bán hoặc giết thì chắc con vẫn nói giúp cho chúng, đúng là khờ khạo hết sức!"

Nụ cười Hiên Viên Linh cứng đờ, cô không có tham vọng gì lớn, chỉ muốn kết hôn sinh con sống hạnh phúc, rời xa giới Hắc đạo, có như vậy mới không dính dáng gì đến Hiên Viên gia.

"Mẹ, con sẽ không khờ như vậy đâu, mẹ ngủ đi, sắp mệt chết rồi kìa." Hiên Viên Linh với tay kê lại gối nằm cho bà Liễu, kéo chăn đắp kín người bà, ngồi lại một lúc sau mới ra ngoài.

Bên trong căn phòng truyền đến tiếng thở dài của bà Liễu, Hiên Viên Linh im lặng, không dám lên tiếng.

Tuy ngôi nhà lúc này sáng trưng, nhưng cô vẫn thấy nó âm u và ẩm thấp vô cùng, cái u tịch và lạnh lẽo đó làm cô sởn cả gai ốc.

Mẹ thực sự thay đổi rồi, đôi mắt đã từng mang vẻ yếu đuối nay lại ánh lên tia tàn nhẫn, đặc biết khi nhìn vào người mà bà không tin tưởng, sự độc ác càng hiện rõ trong đôi mắt ấy.

Mẹ cố tình bày ra những chuyện như vậy trước mặt bọn họ, chủ yếu là muốn giết Trầm Phi Yên sao!

Nghĩ tới việc này, Hiên Viên Linh trằn trọc suốt đêm, cô không biết mình nên nói cho anh Hai, hay là giấu nhẹm chuyện này đi.

Bất giác nhớ lại giọng nói dịu dàng trong cuộc điện thoại trước đó, lòng cô chợt nguội lạnh. Chè đậu xanh, là thứ anh em cô thích nhất, nhưng bây giờ anh Cả đã không còn nữa. Cô trở mình thật lâu, cuối cùng cũng có quyết định.