Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 117: Công việc và điều kiện





Editor: Lôi

Chương 117: Công việc và điều kiện

Trong hoa viên, Trầm Phi Yên lững thững theo sau Hiên Viên Hoàng như một cái đuôi.

"Hiên Viên Hoàng, giúp tôi đi, nếu không tôi chẳng biết giải thích với Tổng giám đốc như thế nào nữa!" Nhắm mắt nhắm mũi bám theo Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên chắp hai tay vào nhau cầu xin, gương mặt nở một nụ cười tươi rói đầy nịnh nọt.

"Không được, lần trước tôi đã cho em cơ hội nhưng do em không chịu nắm bắt thì ráng chịu." Hiên Viên Hoàng lại bùng nổ cơn thịnh nộ khi nhớ lại buổi tối hôm đó. Dám cùng người anh em của hắn hôn môi, thậm chí còn nhìn lén những thứ không nên nhìn. Nếu biết bữa tiệc đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn hắn sẽ không cho cô đi. Vị trí Giám đốc điều hành của tập đoàn Á Châu hắn tuyệt đối sẽ không để cô làm, dù sao bây giờ cũng có tên tiểu quỷ kia phụ trách , hắn sẽ để nó tiếp tục cật lực gánh vác trọng trách này.

Trầm Phi Yên có chút không vui, đôi môi hồng chu ra hờn dỗi, cô cũng đã đi theo hắn cả ngày hôm đó rồi. Sự việc của tối ngày hôm đó là ngoài ý muốn, cô làm sao mà biết sẽ gặp phải nhiều vấn đề như vậy. Nhưng hiện tại nếu cô vẫn không được làm việc thì cô chết mất, lúc này cô thấy bản thân không khác gì loài heo lười biếng.

Hàng ngày trừ việc ăn cơm và việc ngủ ra thì cô chẳng có gì để làm, ngay cả vận động tay chân cũng rất ít, à, trừ buổi tối lúc lên giường. (^_^)

Nắm tay khẽ vung lên nhưng cuối cùng không có dũng khí lại buông thõng xuống. Trầm Phi Yên đứng chắn trước mặt Hiên Viên Hoàng, hai tay chống nạnh hùng hổ, nếu hôm nay hắn không nhượng bộ, cô sẽ cãi nhau với hắn một trận ra trò.

"Nếu không giúp, tôi sẽ đeo dính anh, khiến cho anh cũng không thể đi làm." Trừ biện pháp trẻ con này ra, Trầm Phi Yên thật không nghĩ được điều gì có thể hù dọa Hiên Viên Hoàng.

Hiên Viên Hoàng hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ trẻ con của Trầm Phi Yên, đôi môi mỏng hé mở, nở ra nụ cười nhàn nhạt.

"Vậy cũng tốt! Tôi cũng đang nghỉ phép, nếu thích em cứ đeo bám tôi đi. Chúng ta có thể ra nước ngoài vui chơi, nhân tiện bồi đắp thêm tình cảm."

"Tôi không đi, tôi muốn được làm việc, anh không thể nhốt tôi mãi ở chỗ này. Tôi là một con người bình thường, không muốn ở nhà chờ chết. Hiên Viên Hoàng, nếu anh thật lòng không muốn nhìn thấy tôi buồn bực mà chết, thì giúp tôi đi!" Vô phương rồi, hắn căn bản là không để mắt đến chuyện của cô.


Làm sao bây giờ, cô nhất định phải giành được mối làm ăn này. Vị Tổng giám đốc thần bí kia là ai cho tới bây giờ cô cũng không biết, vì thế chỉ có thể cố gắng hết sức để thành công, có như thế mới khiến mọi người nể phục được. Cô nhậm chức Giám đốc điều hành đã ba tháng nhưng cũng chưa giải quyết việc công ty lần nào. Tất cả đều có người nào đó hỗ trợ, nhưng cô không muốn mọi việc cứ tiếp tục như thế!

"Em thật sự buồn chết ở đây sao?" Hiên Viên Hoàng ung dung khẽ mỉm cười, nhìn Trầm Phi Yên với ánh mắt đầy mưu mô.

"Anh thử nghĩ xem, một người đang sống bình thường tự nhiên bị anh biến thành chim hoàng yến nhốt nuôi, không buồn bực mới lạ đó! Tôi là người, không phải là vật nuôi, tôi cũng có nhân quyền của mình." Tức giận kể tội hắn một hơi, không nhắc thì thôi, nhắc tới là thêm bực à, hiện tại hắn phong tỏa cô ở chỗ này khiến cô không thể đi ra ngoài dù chỉ một bước.

"Em thật sự muốn giành được hợp đồng hợp tác với công ty đó sao, rất muốn quay trở lại công ty làm việc?" Hiên Viên Hoàng mỉm cười, vẻ mặt đầy gian xảo, nhưng Trầm Phi Yên nhất thời không nhận ra, hiện tại cô đang vui tới mức hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn.

Cô gấp rút gật đầu, đôi mắt ánh lên tia hưng phấn.

Hiên Viên Hoàng nhìn chăm chú người con gái trước mặt, hắn phải thừa nhận dáng vẻ hoạt bát của Trầm Phi Yên lúc này nói lên rằng cô đúng là một người phụ nữ thông minh lanh lợi, trong công việc nhất định sẽ rất thành công, nhưng chính vì thế lại càng khiến hắn bất an. Phàm là vật sở hữu của hắn, chỉ có hắn mới có thể động vào, bất kỳ người nào khác cũng không thể.

"Muốn lấy được hợp đồng này cũng được, nhưng tôi có một điều kiện." Vòng vo một hồi hắn mới bắt đầu đi vào việc chính, so với việc gấp gáp nhào tới bắt mồi thì Hiên Viên Hoàng thích đùa giỡn với con mồi hơn, đợi đến khi nó mệt thì kết thúc cũng chưa muộn.


"Điều kiện gì tôi cũng đồng ý." Trầm Phi Yên vội vàng đáp ứng không mảy may suy nghĩ vì thế cô không phát hiện ra tia giảo hoạt trong mắt Hiên Viên Hoàng, chỉ sợ là mình trả lời chậm trễ thì hắn sẽ đổi ý.

Xem ra cô thật sự rất muốn được làm việc, hay có lẽ muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn. Ánh mắt Hiên Viên Hoàng khẽ co rụt, sau đó vụt lên tia nguy hiểm "Tôi muốn em sinh cho tôi một đứa con."

"Sinh con?" Trầm Phi Yên thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi, cô có cảm giác choáng váng giống như gặp phải Thiên Lôi, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần. Sinh con, trời ạ!

Sinh con để làm gì cơ chứ, cũng chỉ là một đứa con hoang không danh không phận, cô nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình thì lòng đau như cắt. Từng hình ảnh trong quá khứ vụt qua trong đầu cô đột nhiên biến thành dây thép gai sắc nhọn đâm sâu vào lòng đau đớn.

Nhớ lại lúc mình mang thai bị chính người nhà xua đuổi vì tội danh chửa hoang, thiếu chút nữa không giữ được đứa bé, phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ tại nước Mỹ xa xôi, thậm chí có lúc còn tranh giành thức ăn cùng chó hoang. Nghĩ đến quãng thời gian đau khổ đó, toàn thân Trâm Phi Yên nhức nhối như bị ngàn mũi kim đâm phải.

"Tôi muốn có thời gian suy nghĩ." Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, Trầm Phi Yên không đôi co cũng không đề cập đến đề tài này nữa, cô xoay người bỏ đi.

Hiên Viên Hoàng nhạy bén phát hiện ra bờ vai thoáng run rẩycủa cô, đã vậy mặt cắt không còn một hột máu, nhợt nhạt đến ghê người. Nhất định mười năm trước có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra, nếu không cô sẽ không có biểu hiện như thế.


Nhìn dáng vẻ chỉ biết trốn tránh mà không dám đối mặt của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng như nhìn thấu nỗi sợ hãi, sự đau đớn và bi thương vì chuyện trong quá khứ của cô, trái tim hắn chợt co thắt lại.

Chưa lúc nào Hiên Viên Hoàng cảm thấy bản thân bất lực như lúc này, hắn vội vã bấm điện thoại, tài liệu hắn cho người đi điều tra hẳn đã được mang tới. Từ đây đến tối có lẽ sẽ biết được sự thật, nghĩ đến điều này trong lòng hắn đau nhói. Sắc mặt nhợt nhạt của cô giống như bị người khác vạch trần vết thương, chỉ biết đau đớn sợ hãi nhìn vào vết thương ấy, và để mặc cho nó chảy máu mà không làm gì cả.

Tay nắm chặt thành đấm, Hiên Viên Hoàng lập tức đuổi theo, lúc này hắn không thể khiến con tim mình bình tĩnh trở lại. Nếu cô đau khổ, hắn cũng đau khổ. Hắn phát hiện mấy ngày nay khi nhắc đến chuyện đứa bé cô đều có phản ứng như vậy, trong đó nhất định có vấn đề.

Trầm Phi Yên bỏ chạy một mạch.

Lần trước nghe Hiên Viên Hoàng nhắc đến việc sinh con, cô đã thấy khó chịu, lần này phản ứng càng thêm mãnh liệt. Vết thương lòng một lần nữa lại tái phát, máu chảy đầm đìa đau đớn khôn cùng.

Trầm Phi Yên lảo đảo bước đi, đúng lúc ấy Sa La tay bưng trà và bánh bước ra ngoài.

Cả hai không cẩn thận đụng vào nhau, ấm trà nóng hổi đổ hết lên người Trầm Phi Yên.

"Phu nhân, cô không sao chứ?" Sa La sợ hết hồn, cô ta không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này, đang định bước lên chào hỏi phu nhân thì lại bị đụng ngã.

Khoảng nửa phút sau, Trầm Phi Yên mới cảm thấy cánh tay đau rát.

Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt áy náy của Sa La, Trầm Phi Yên miễn cưỡng cười "Không phải lỗi của cô, tại tôi không cẩn thận thôi, cô không bị phỏng chứ?"

"Tôi không sao, phu nhân, tay của cô bị bỏng đỏ hết rồi, để tôi bôi thuốc cho." Sa La gấp gáp kéo Trầm Phi Yên đi, cũng không kịp dọn dẹp mảnh vỡ.

Cánh tay sau một hồi được xối nước lạnh cũng vẫn còn đỏ. Nước trà nóng đến cả 100ºC, nước vừa sôi là Sa La liền châm vào bình, cô lo nếu da phu nhân bị rộp lên thì khổ, vì như vậy sẽ rất đau.