Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 8: Ai bắt đầu không tự nhiên trước




Đất khách đích xác không tốt, hơn nữa song phương vừa mới xác định mối quan hệ, không có thân cận, tình cảm chân thật ngọt ngào rất dễ tan biến. Tiếu Dĩ Hàng sắp xếp công việc xong mới cùng Tiểu Shota xác định quan hệ, điểm này quả thực khiến Dư Thần rất thưởng thức. Giải quyết xong bữa ăn khuya, Tiếu Dĩ Hàng nói hoa văn là chiếu cố học đệ, đưa Dư Thần đến dưới lầu ký túc xá, chờ cậu bước vào cửa mới chậm rãi sải bước rời đi.

Cư nhiên lại có chút hâm mộ a. Dư Thần vừa đi vừa đếm số bậc cầu thang, bụng hơi đầy, đi lại tiêu thực là điều tất yếu, nếu chầm chậm bước mà có người cùng đi thì rất tuyệt. Đương nhiên người cùng dạo bộ tốt nhất kia với mình không phải là có quan hệ huynh đệ thuần thúy.

Cách Cá Chiến Đấu cùng Ngũ Hành Thi quen biết kỳ thực cũng rất ly kỳ. Tổng kết lại là do công tác bảo mật của Ngũ Hành Thi thật sự rất tốt, trên cơ bản email và QQ đều tách ra dùng, nếu không phải vào một lần nào đó, lúc Ngũ Hành Thi trả lời QQ lại bị nhầm diễn đàn, thì Dư Thần cũng không biết có phải quan hệ học trưởng học đệ của hai người sẽ không bị lôi ra ánh sáng không. Tiếu Dĩ Hàng lớn hơn Dư Thần bốn tuổi, vốn chỉ là tình cờ gặp nhau ở môn chung, tự nhiên không quen với thanh âm của nhau, về sau thân thiết hơn mới bắt đầu có tiếng nói chung.

Muốn nói ngay từ đầu, cậu đối với việc thân thiết với một người đồng đạo, lại còn là học trưởng cùng trường, không có chút nào chờ mong đương nhiên là giả. Dư Thần không có vọng tưởng có thể cùng người này dắt tay thành CP, nhưng ít ra cũng từng có một, hai phần ảo tưởng. Chỉ là gặp nhau hai lần, ăn hai bữa cơm, lúc đó học trưởng đã tạo ra một khoảng cách rõ ràng bằng ôn hòa cùng thản nhiên, khiến cho hai người đều hiểu rõ đối phương không phải là chén trà của mình(1). Từ sau đó, cách hai người ở chung liền trở nên tự do tự tại hơn.

Đột nhiên di động trong túi tiền rung lên, Dư Thần đứng ngay hàng hiên, chỗ đèn cảm ứng, dùng âm thanh bật lên mà vẫn mờ ảo, lấy di động ra xem. Ánh sáng mỏng manh lóe ra từ màn hình, nhưng cũng đủ để thấy rỏ tên người gọi đến. Hai chữ “Thần ngủ” không ngừng nhấp nháy, làm cậu cuống quýt ấn nút nghe, một bên còn nói thầm sao giờ này rồi mà thần ngủ vẫn chưa an giấc.

“Cá.”

“Thần ngủ?” Dư Thần tuy đã từng đơn phương gọi cho người ta rất nhiều lần, nhưng là chính thức trò chuyện thì thực sụ rất ít, giờ phút này lắng nghe thanh âm của thần ngũ vang vọng bên tai, cậu tự dưng cảm thấy có điểm mịt mờ.

“Tôi vừa ở trong thang máy xem lại lịch sử cuộc gọi, phát hiện sáng sớm người gọi tôi rời giường đều là cậu.”

Khẩu khí của Thần ngủ cư nhiên là thực ngoài ý muốn khiến Dư Thần vô cùng bất bình: “Còn sao nữa? Không phải chính anh gửi tin nhắn bảo tôi gọi điện cho anh sao?” Còn dặn dò cái gì mà “Gọi đến khi nào đánh thức mới thôi.”

“Ừa, tôi nghĩ chắc tôi đã gửi sai tin nhắn.” Thần ngủ mang theo chút áy náy, “Làm phiền cậu nhiều như cậy, cảm ơn.”

Thì ra đối phương gửi  cái tin nhắn không khách sáo như vậy là dành cho người có thể gọi anh ta rời giường, cũng không phải cho mình. Việc này bỗng nhiên khiến cậu có chút cảm giác tự mình đa tình, thật giống như bạn quen được một người bạn mới, hắn đối với bạn không chút cố kỳ, bạn hiển nhiên sẽ cảm thấy đó là đối phương coi bạn là bạn thực sụ. Nhưng ngờ đâu thực ra người ta nhận sai người. Dư Thần không tránh khỏi cảm thấy thất bại: “Không sao, dù sao cũng không làm tôi chậm trễ gì cả.” Thật ra chính cậu đã nhiều lần thỉnh giáo các vấn đề chuyên nghiệp, còn phiền toái hơn, tùy rằng đối với thần ngủ cũng chẳng tính là gì khó khăn.

“Vẫn là cảm ơn cậu,” Bên kia truyền đến tiếng nước róc rách, rồi lại có tiếng đóng cửa, lúc này Thần ngủ mới tiếp tục cầm lấy điện thoại kẹp bên tai, “Tôi nhớ rõ cậu ở Tô Châu đúng không?”

“Đúng vậy, làm sao?”

“Ngô, ngày kia, chính là thứ sáu, cậu có rảnh không?”

Dư Thần ngẫm lại chút thời khóa biểu học kỳ này, đáp lại: “Trước mười giờ sáng thứ sáu có tiết, sau đó thì rảnh, có chuyện gì?”

“Tôi nhận một công việc vào ngày mai, ngày kia, đang nghĩ muốn ở bên này dạo đó đây chút, cậu nguyện ý cùng tôi không?”

Được thôi, thì ra chính mình căn bản không cần vì đối phương coi là người xa lạ mà mất mác, xem khẩu khí của thần ngủ, khách khí thì khách khí, cơ mà ý tứ biểu đạt thì có chỗ nào khách khí đây? Dư Thần tự giễu một chút, mới không hề miễn cưỡng đáp ứng: “Được nha, không có vấn đề gì, chỉ là…….” Dư Thần kéo dài âm điệu, nêu điều kiện , “Mấy cô nàng chỗ tôi mà biết tôi có cơ hội tiếp xúc với Xì Dầu quân, khẳng định sẽ xúm vào xin chữ ký với xin ảnh.”

“…………….Không thành vấn đề. Thế nhé?”

“A, từ từ, đừng cúp máy.” Dư Thần vội vã giữ người kia lại, “Mai kia làm việc ….. Tức là giờ anh đã ở Tô Châu rồi?”

“Đúng vậy, hôm nay bận rộn tròn một ngày, mãi đến tối mới có xe đến đón, giờ tôi mới đến khách sạn, buồn ngủ sắp chết rồi.” Dường như hưởng ứng sự mệt mỏi của thần ngủ, một tiếng ngáp dài khẽ xuyên qua song điện thoại vững vàng truyền đến bên tai cậu.

“Ha ha, vậy anh mau ngủ đi, hiện tại đã sắp mười hai giờ rồi, quả thực là khiêu chiến cực hạn của thần ngủ anh rồi,” Dư Thần đang định cúp điện thoại thì chợt nhớ đến một chuyện vô cùng trọng yếu, “Thần ngủ, sinh nhật vui vẻ! Còn chưa hết ngày, còn chưa hết ngày ha.”

Xì Dầu quân bên kia chỉ khẽ cười một tiếng dịu dàng: “Cảm ơn. Tôi đi tắm, cúp trước đây.”

Ánh sáng yếu ớt của màn hình di đọng dần dần mờ nhạt, hàng hiên trống trải mà hắc ám chỉ còn một mình Dư Thần lặng yên đứng dựa lung vào tường. Bởi vì sợ làm phiền đến mấy người đã ngủ ở ký túc xá, nên khi nói chuyện điện thoại, Dư Thần vẫn đè nặng thanh âm, đưa điện thoại vào sát bên tai, thắng đến vài giây sau khi cúp máy, cậu tựa hồ còn có thể hồi tưởng được tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng cuối cùng kia. Cậu chợt nghĩ tới một bài post nọ, không nhớ rõ là bài nào nữa, tổng kết về thanh âm của các CV, đánh giá đối với Xì Dầu quân chính là : biếng nhác lại kèm theo gợi cảm.

Đại khái là mấy lần trước đều là tiếp xúc với âm điệu lười biếng, che đậy những cảm giác khác, lần này lại là một khắc trước khi cúp máy, trong bóng đêm nghe được tiếng cười nhẹ của người ta, tựa hồ thực sự rất ….. gợi cảm. Dư Thần nhét cái di động đã hơi nóng lên vào túi, vì sao ….. dường như cả lòng bàn tay cũng nóng bừng lên?

Không đúng, không đúng, khẳng định là bị kích thích bởi chuyện nhân duyên học trưởng và Tiểu Shota thành công, không phải chỉ là một tiếng cười thôi sao, sao lại ảo giác thành rất gợi cảm được? Dư Thần sờ sờ đầy, xoay người tiếp tục leo cầu thang. Bình thường đến tầng sáu của ký túc xá luôn là đi thang máy, hôm nay dọc theo cầu thang leo lên, có thể vì giữa đường dừng lại tiếp điện thoại, dù sao Dư Thần cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Đẩy mở của ký túc xá, mấy thằng bạn thân ở ký túc xá đều đang đánh răng rửa mặt, máy tính của Dư Thần còn đang ở màn hình chờ. Lại ngồi xuống mở máy tính, post kịch “Không cần phát ra tiếng” đã có thêm rất nhiều comment mới, phòng YY của tiểu Shota vẫn bao trùm một mảnh im lặng như cũ, trên diễn đàn sơn trại kia lại tràn ngập các cô nàng mơ màng xoát bình. Tiểu Shota lúc đó chắc là sau khi chat webcame liền bị học trưởng bắt đi ngủ rồi, còn học trưởng chắc vẫn vì mối tình đầu viên mãn mà trằn trọc thao thức, về phần thần ngủ…… Đại khái là còn tắm rửa đi, hơn nữa là đang ở chung một thành phố với cậu, tuy không biết là khách sạn nào.

Hoàn chương 8.