Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 32: Sinh nhật có bao lì xì rất rất lớn đó nha




Cái người yêu ngủ như mạng đó cuối cùng có đang lâm trận giữa chừng mà ngủ gật hay không đây, loại chuyện huyền huyễn thế này, xác suất phát sinh đương nhiên cũng rất huyền huyễn. Hôm sau, Cá nhỏ dưới những tia nắng sớm đầu ngày mệt mỏi tỉnh lại, khuôn mặt hiện rõ vẻ thỏa mãn khó nói. Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên Dư Thần ngủ sớm hơn Thần ngủ, mà lại dậy muộn hơn cả anh.

“Tỉnh?”

Thanh âm quyến rũ của Khương Hữu phiêu nhẹ bên tai, Cá nhỏ khẽ động thắt lưng, cái loại đau xót lan ra tứ chi thật làm cậu vô cùng hối hận.

“Đau?” Khương Hữu tựa lại gần, thò tay áp lên trán Cá nhỏ. Lúc Dư Thần ốm, Khương Hữu đã đem loại chuyện sờ trán này làm thành thói quen, hiện giờ động tác sờ mó cũng trở nên thật tự nhiên. Xem ra không có phát sốt, Thần ngủ thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Dư Thần lui về phía ổ chăn nhúc nhúc: “Hoàn hảo, không phải là rất đau.” Không biết ai đó từng nói với cậu, khi hai người phát sinh quan hệ cảm giác thân mật sẽ trở nên mãnh liệt hơn rất nhiều, giờ xem ra không phải nói mò nha.

“Sinh nhật vui vẻ, Cá.”

“Nga.” Bị một màn hôm qua quấy nhiễu đến đầu óc trì trệ, Dư Thần thiếu chút nữa không phản ứng nổi. Người đàn ông trước mắt hiếm khi hiển lộ vẻ tâm mãn ý đủ, so với cái cảm giác lạnh nhạt khi mới gặp mặt thật sự khác biệt rất lớn. Cho nên Dư Thần nhịn không được mở lời: “Có quà hay không?” Quả nhiên trước khi bị ăn còn không muốn ai kia lãng phí tốn kém, sau khi bị ăn lại lập tức thò tay đòi quà.

“Đương nhiên là có,” Khương Hữu chẳng chút chần chừ, động thân đứng dậy, mở ngăn kéo của tủ đầu giường rút ra một phong bì, đặt vào tay Dư Thần: “Anh lấy đồ ăn cho em.”

Phong bì mỏng dính, nhìn trong ra có thể bọc bên trong cái gì. Cá nhỏ bị hung hăng chà đạp cả đêm bỗng nhiên nảy ra mấy giả thiết lãng mạn: Chẳng lẽ là thư tình? Thế mất mặt chết đi được…. Sự thật chứng minh Dư Thần ngượng cũng vô dụng, món quà của thần ngủ còn hiện thực hơn gấp mấy lần, bởi vì bên trong phong bì đơn bạc đó chính là một cái thẻ ngân hàng.

Khương Hữu bưng chút nước lọc đến cho Dư Thần súc miệng, lại giúp cậu lau sơ qua mặt mũi chân tay, thế rồi mới đặt một bát cháo nóng hổi đến bên giường. Dư Thần uống hai ngụm nước, ánh mắt có hơi mất tự nhiên: “Cái thẻ này ….”

“Mật mã là 260425,” Thần ngủ lại ra vẻ tùy em, “Anh biết trong lòng em không tình nguyện nhận lấy, nhưng em xem, hai ta không ở cùng một thành phố, anh ngẫu nhiên còn phải ra ngoài công tác. Anh nghĩ em cũng không có cái gì mà gửi ngân hàng tiết kiệm. Cho dù em không muốn dùng đến, chút tiền này, cũng coi như em giữ cho anh an tâm. Nếu em có ốm đau gì đấy, anh không đến được cũng không cần phải quá sốt ruột.”

Thật ra về điểm này Khương Hữu có hiểu lầm nho nhỏ, Dư Thần tuy rằng ngày thường túng quẫn, nhưng cũng vẫn có chút tiền riêng, không nhiều lắm nhưng cũng đủ dư dả để ứng phó mấy cái sự cố ngoài ý muốn vặt vãnh. Dư Thần cũng là cố ý lưu lại chút tiền ấy, chính là muốn phòng trừ việc ngoài ý muốn. Tỷ như đột nhiên đi bệnh viện, hoặc là sau khi tốt nghiệp không thể lập tức tìm được việc làm, vân…. vân. Dư Thần không giống như tình cảnh của đại đa số các bạn học khác, cậu không nhận cung cấp của người nhà, rõ ràng khẳng khái từ chối, nên đương nhiên phải làm tốt công tác chuẩn bị.

Chỉ có điều mấy câu nói của thần ngủ làm lời cự tuyệt của Dư Thần khó mà thoát ra được. Cậu nhớ đến lần sinh nhật của Tiểu shota đó, học trưởng Tiếu lôi kéo cậu đi cùng mua di động cho người ta, nhất định phải chọn loại có thể dùng tai nghe để tiếp máy mới được.

“Xa như vậy, ngày thường cũng gặp không được, có vấn đề to nhỏ gì, ngẫm lại sẽ cảm thấy không yên tâm, không bằng loại bỏ tận gốc cho đỡ phiền.”

Tiếu Dĩ Hàng từng mang theo cảm khái thản nhiên nói qua những lời này, mà giờ khắc này đây, biểu tình hiện trên mặt Thần ngủ lại như trùng khớp với từng chữ. Dư Thần hung hăng nắm chặt tấm thẻ trong tay nãy giờ. Yêu xa quả thật có đôi chút vất vả, mỗi một lần gặp mặt đều biểu thị chia lìa tiếp đó, mà ngay khi cần có người kề bên lại, đối phương lại khó mà xuất hiện đúng lúc. Chỉ là cũng vì yêu xa, mới làm cho vướng bận càng sâu, mới có thể cảm nhận được thứ cảm giác săn sóc hạnh phúc khó mà cảm nhận được ở người lúc nào cũng dính cùng một chỗ, loại tình cảm này thật khiến đương sự kiềm nén không nổi nỗi chua xót khi cảm giác được tâm ý của đối phương.

“Ừa, vậy em nhận nhé.” Dư Thần hấp hấp cái mũi chua chua, vẽ lên một gương mặt dương quang sáng sủa, vô tâm vô phế chiếm tiện nghi người khác, “Nhưng mà mật mã nghĩa là gì vậy?” Người giống như thần ngủ, không phải nên là phong cách đơn giản, ngắn gọn dễ nhớ, lại không dễ dàng bị kẻ trộm phá giải sao.

“Dễ nhớ lắm,” Khương Hữu thu lại cái bát trống không trong tay Dư Thần, “Cá Chiến Đấu, ghép vần chữ cái đầu zdy, đối ứng với số thứ tự trong bảng chữ cái tiếng anh là được.” (Cá chiến đấu có pinyin là zhan dou yu, zdy trong bảng chữ cái tiếng anh có số thứ tự là 26,04,25 =))) sau mình cũng phải làm thế này =))))

“Anh làm càng phức tạp.” Dư Thần líu lưỡi nhận xét.

“Phức tạp à?” Thần ngủ lơ đễnh trả lời, thuận miệng hỏi cậu một vấn đề anh càng quan tâm hơn, “Buổi tối muốn ăn gì?”

Dư Thần tỉnh ngủ đã là gần giữa trưa rồi, thần ngủ tính toán như thế này là cho …. Còn cho cậu uống cháo thay bữa trưa, vậy bữa tối là cho cậu ăn ngon lành hơn rồi.

Vân động xong thường sẽ có khẩu vị tốt hơn, nhưng xét thấy không thể tăng thêm gánh nặng cho cái mông đau nhức của mình, Dư Thần cũng chỉ có có thể nhịn đau buông tha có mấy món mà cậu đặc biệt tưởng nhớ: “Muốn ăn đậu nhật, ừa, còn có canh cá trích.”

Dư Thần xem như loại người đặc biệt thích ăn cá. Những  lần sinh nhật trước đây gần như thường thường hưởng thụ một bữa tiệc cá. Nào là cá kho tàu đến cá sốt chua ngọt, rồi lại đến canh cá trích, ngẫu nhiên bà nội còn có thể làm cho cậu món cá cơm chiên giòn bé xíu. Hiện tại bỗng nhớ lại món canh cá trích ngày bé hay ăn, quả thực nước miếng chảy ròng ròng.

Đến bữa tối, thần ngủ quả nhiên thỏa mãn Dư Thần. Anh mua vài món đặt lên bàn ăn, còn có thêm một cái bánh kem nhỏ. Đốt hai ngọn nến nhỏ cắm lên trên, Khương Hữu đặt trước mặt Dư Thần để cậu ước nguyện rồi thổi nến. Kỳ thật Dư Thần chưa bao giờ có tiền lệ làm cái kiểu sinh nhật này, cũng không thích ứng, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú yêu thương của Thần ngủ, Cá nhỏ lại nhắm ước qua rồi thổi nến.

“Hai ngọn nến đại biểu anh cùng em trải qua sinh nhật, từ nay về say mỗi năm đều phải đốt hai cái.” Thần ngủ khe khẽ thì thầm, tay cầm dĩa gẩy chút kem đưa đến khóe miệng Dư Thần, “Há mồm.”

Bơ nhập khẩu thơm nhuyễn trắng mịn, Khương Hữu cũng không định cho cậu ăn nhiều, chỉ ý tứ cho cậu nếm thử một chút liền thôi, sau đó lấy lên một chén canh trứng nhỏ. Tập tục ăn sinh nhật bên này có quá nhiều, ăn soup trứng ngọt. Nhưng lấy ưu thế thức ăn lỏng, Khương Hữu trực tiếp đun một chén canh trứng. Phóng mắt lên khắp bàn ăn, sắc hương đều mê hoặc lòng người, phòng chừng hương vị cũng không kém, nhưng thật ra đều là đặt ở khách sạn mang đến, chỉ có bát canh trứng trong tay Dư Thần lúc này là do Khương Hữu tự mình nấu. Đương nhiên thao tác với phương pháp đều là dưới sự giám sát đôn đốc của bạn học Cá nhỏ mới hoàn thành được.

“Ngày mai em có tiết không?”

Dư Thần hơi ngẩn người, Khương Hữu hỏi như vậy, rõ ràng là có suy nghĩ không muốn suốt đêm đưa người về, nhưng là: “Có, môn chuyên ngành lúc tám giờ, mỗi lần đều điểm danh.”

“Nga,” Thần ngủ tưa hồ rất tiếc nuối, “Lát nữa anh đưa em về.”

“Không cần đâu, em cũng không phải là lần đầu tiên đến.” Dư Thần cười, hai mắt híp lại cong cong, loại cảm giác được người yêu thương chăm sóc này thật đúng không phải là thư sướng bình thường.

“Anh không muốn em ở trên đường va va chạm chạm với người khác.” Cũng không phải sợ em lạc đường.

Va va chạm chạm….. Dư Thần mặt mũi đỏ bừng như tôm luộc, thủ đoạn xoay chuyển tình thế của tên phần tử tội phạm này thật đúng là chặt chẽ hết mức. Làm cho người ta oán hận cũng phải tự vấn lương tâm mà nói không ra lời.

Đây là lần thứ hai thần ngủ lái xe với tốc độ cao vượt qua thành phố, so với lần đầu lo lắng sốt vó, lần này lại thanh thản hơn nhiều. Tâm tình bất đồng hơn nữa người trong lòng lại đang ngồi ngay bên cạnh, lần đầu cảm thấy đường như dài bất tận, giờ lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức ….. chớp mắt đã phải chia xa.

Vẫn đưa Dư Thần đến cổng trường, Khương Hữu lại tìm chỗ dừng xe, lấy một đống đồ đạc linh tinh ở ghế sau ra, mới cùng Dư Thần tiến về ký túc xá. Tới chỗ đèn đóm sáng chưng, anh mới phát hiện mặt Dư Thần trắng đến bất thường. Khương Hữu nắm chặt cổ tay Dư Thần kéo lại: “Không thoải mái sao?”

“Mấy cái vạch giảm tốc …..” Dư Thần ấp a ấp úng trả lời, trên đường tuy rằng ngồi đau hết cả mông, nhưng vẫn át không nổi cái cảm giác tiêu hồn khi bị xóc nảy mà vạch giảm tốc mang lại.

Trong lòng Khương Hữu đương nhiên hiểu rõ, trên mặt lại có mấy tia đau lòng pha lẫn hối hận tỏa ra, lại giống như có điểm chút vui vẻ.

Hoàn chương 32.