Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Chương 14: Người nọ nhấc mắt liền vừa ý




Dư Thần nghe đi nghe lại bài hát “Công lười” mới thu cùng với Thần ngủ kia, càng nghe càng thấy vui vẻ, cái loại âm thanh này thật giống như một người đang ngáp lên ngáp xuống bỗng nhiên vung tay hô to, cất giọng hát vậy, vừa lộn xộn vừa cao thấp không rõ ràng. Vậy nên khi Dư Thần up bài hợp ca đó lên trang chủ của mình, cậu còn cố tình viết một dòng ghi chú: Đề nghị nên đi nghe lại “Tuyệt thế lười công” của Xì Dầu quân, nếu không sẽ khó mà nghe được điều kỳ diệu.

Kết quả sao? Ghi chú úp úp mở mở, khiến không ít bạn học nghe xong liền chạy đến nhắn riêng bày tỏ vô cùng hài lòng, đương nhiên cũng không thiếu các loại trạng thái quỳ lạy ngưỡng mộ đa dạng đối với Thần ngủ. Ngoài ra diễn đàn kịch tổ cũng rất náo nhiệt.

Đạo Diễn _ Ba Ngày Thi Năm Môn: Nghe được bài hát mới, hai vị chủ dịch lén JQ thiệt nhiều nha ~

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Bài hát mới nào?

Chuẩn Bị _ Candy: Chỉ đường đến bài hát mới được up trên trang chủ của Cá sama *cười trộm*

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Phốc, tôi mới nghe xong rồi, thực thần kỳ a! Tôi chỉ có thể nói, tôi chưa từng nghe qua khí tức thần kỳ như vậy của Thần ngủ!

Cá Chiến Đấu: Nửa Tháng, cô vừa sock ra chân tướng.

Vây Xem _ Phẩm Chất Không Rõ Ràng: Sock thế nào? *Vò đầu*

Cá Chiến Đấu: Bởi vì tôi hôm nay một mực ấn replay hai bài này, tâm tình vẫn sock như ban đầu 0 口 0

Chuẩn Bị _ Candy: Giải thích thực uy vũ nha! Nói, hôm nay thần ngủ không onl à?

Biên Kịch _ Nửa Tháng: Bây giờ thành nhu vậy, phốc, hắn chắc không xuất hiện đâu.

Cá Chiến Đấu: Anh ấy không onl, mười phút trước đã đi ngủ rồi.

Vây Xem _ Phẩm Chất Không Rõ Ràng: Tôi có thể hoài nghi một chút rằng các người đã thông đồng thành jian (gian) không? “_” Đối với lịch trình của đối phương lại nắm rõ như trong lòng bàn tay vậy.

Cá Chiến Đấu: Các người …… nghĩ nhiều quá rồi …..

Trên thực tế thì ít nhất cho đến giây phút này, Dư Thần và Khương Hữu vẫn thật sự trong sạch, cùng lắm là có thêm một tầng quan hệ mà trong lòng hai người tự rõ mà thôi. Tỷ như đêm nay, cũng bởi mười phút trước khi đi ngủ, Thần ngủ đã Q Dư Thần, xác nhận Dư Thần đang onl liền quăng cho cậu một câu “ Cá, ngày mai tám giờ điện thoại gọi tôi. Ngủ đây.” Rồi log out.

Ngày hôm sau là thứ bảy, là sinh nhật của tên lắm mồm cùng phòng Dư Thần kia, từ giữa trưa đã kéo cả phòng đi ra ngoài đập phá. Tên thật của tên đó là Trầm Khoản, người Ôn Châu, trong nhà cũng thuộc dạng phú ông lâu đời, đến nỗi đặt tên cho con cũng không quên phải có chữ “Tiền”.(Khoản trong tiếng trung cũng có nghĩa là tiền) Lần này Trầm Khoản kéo theo chín cái đuôi bay thẳng vào một quán cơm Chiết Giang. Ký túc xá của Dư Thần là một phòng sáu người, chia làm hai loại, một nửa ngàn năm cô đơn, một nửa đã có bạn gái.

Ngồi vào bàn, lại điểm chút rượu ngon, Trầm Khoản bày thực đơn trước mặt ba cô gái duy nhất, ồn ào lên tiếng: “Gọi món nhanh a, các anh đây đều đói bụng lắm rồi.” Cả nhóm người này trừ Dư Thần đều chưa ăn sáng, bình thường đến cuối tuần đều không chịu dậy sớm, trực tiếp chờ đến giờ ăn trưa. Vậy nên mặc dù lúc này còn chưa đến mười một giờ mà tất cả đều đã có cảm giác đói khát muốn chết.

Mọi người đều tự giác ngồi vào chỗ của mình, Dư Thần an vị bên trái Trầm Khoản, một bên nghe Trầm Khoản sáp gần vào đám con gái chỉ chỉ chỏ chỏ trên thực đơn, một bên ôm chén trà hoa cúc trong tay chậm rãi thưởng thức. Đột nhiên di động đặt trong túi của cậu rung lên, thời điểm ở nơi công cộng nghe được giai điệu max loa được ngân lên, cho dù chủ nhân là ai cũng khiến mọi người cảm thấy không thoải mái.

Các vị khách đang ngồi gần đó đều dán ánh mắt khiển tránh lên người Dư Thần, sát ý dạt dào dấy lên : Tạp âm chói tai như vậy còn không mau tắt đi.

Vì thế ngay cả màn hình Dư Thần cũng không dám xem, cậu dùng tốc độ nhanh nhất ấn nghe máy: “Alo?”

“Cá?”

“Thần ngủ?” Dư Thần nghiêng tai dí sát vào điện thoại, nhẹ đứng lên rời xa chỗ bàn ăn ồn ào, “Có việc gì sao?”

“Cậu hôm nay không có tiết à?”

“Không có, hôm nay thứ bảy mà.”

“Tốt lắm, tôi đứng ở trước cửa trường cậu, ra đây đi.” Ngữ khí của Khương Hữu thì vô cùng bình thường nhưng nội dung câu nói lại làm cho Dư Thần phải sợ hãi thét lên: “Cái gì? Anh nói cái gì?”

Khương Hữu tốt bụng lặp lại một lần nữa: “Tôi đứng ở cổng đông trường cậu.”

“Bây giờ?”

“Bây giờ.”

“Bây giờ tôi không có ở trường a!” Dư Thần sốt ruột, “Ài, anh chờ tôi một chút, tôi lập tức quay lại, anh đừng đi, khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ đến.”

“…….. Cậu có việc bận?”

“Ách, không có, thần ngủ, anh chờ tôi một chút là được rồi.” Dư Thần nói xong liền nhanh cóng cúp máy, quay lại vỗ vỗ vào tay Trầm Khoản, mà thực ra không cần cậu vỗ, lực chú ý của Trầm Khoản đã luôn đặt trên người Dư Thần rồi, chính là đang nghe lén điện thoai của Dư Thần.

“Tôi có chút chuyện, phải ra ngoài, trưa nay không ăn cùng mọi người được, hôm nào khác tôi mời ông ăn cơm sau.” Dư Thần cũng hơi khó xử, sinh nhật bạn cùng phòng, cả phòng cùng nhau ăn cơm cơ hồ đã là chuyện thường tình của ký túc xá, bình thường cũng bởi mình làm nhiều công việc nên hay vắng mặt, lúc này đã đến rồi lại muốn đi, thực là có chút khó mở miệng, nhưng thần ngủ đã chờ ở cổng trường mất rồi, không đi tìm người ta càng không được.

Thế nhưng Trầm Khoản lại không tránh cứ gì, cười hì hì tra hỏi: “Ông nói thực đi, có phải là MM lần trước đến tìm ông không?”

Lần trước thì đích xác là cái lần trước kia, chỉ đáng tiếc lại không phải MM mà là đàn ông, Dư Thần lung tung gật đầu, lấy áo khoác muốn đi nhưng lại bị bạn thân bên kia kéo lại hỏi: “Ài, nếu là người nhà đến, trực tiếp đưa đến đây là được rồi, không phải sao? Sớm muộn gì cũng phải gặp nha, em dâu mà.”

“Cái này không được tốt cho lắm,” Dư Thần khó xử trả lời, “Chúng tôi….. chúng tôi còn chưa xác định quan hệ.”

“Vậy à, vậy quên đi,” Ông bạn cũng coi như săn sóc, sảng khoái cho đi, trước khi đi còn cho Dư Thần một cái dấu cố lên.

Dư Thần đối với nắm tay cổ động của tên bạn kia mà dở khóc dở cười, nhanh chóng chạy biến khỏi đấy.

Cậu đạp xe đến cửa đông trường học, lúc còn cách cổng trường vài trăm mét đã thấy được nơi xa xa có một bóng hình biếng nhác đang tựa vào thềm đá nhô ra trên cổng, trên người mặc chiếc áo liền mũ thẫm mầu, mũ che kín gương mặt. Tuy rằng cổng phía đông trường là noi có lượng người đi lại đông nhất, lúc này đây cũng có không ít sinh viên ra ra vào vào, đứng lắc lư giữa đám người cũng không phải chỉ có một mình người nọ, nhưng dựa vào trực giác, Dư Thần cảm thấy đó chắc chắn là thần ngủ.

Đèn đỏ trước cổng trường chỉ có bốn mươi giay nhưng dường như phá lệ dài hơn rất nhiều. Dư Thần chống chân, hai tay vịn vào tay lái, khi nãy một đường đến đây cũng không phải không tò mò vì cái gì mà thần ngủ đột nhiên chạy tới, tối hôm qua lúc nhắc mình sáng nay làm đồng hồ báo thức cho hắn cũng hoàn toàn không dự doán được sẽ xảy ra trường hợp này. Chỉ là tò mò thì tò mò, hành động của thần ngủ, cậu đoán không nổi. Bốn mươi giây đèn đỏ qua đi, cậu lại đối diện với bóng dáng dựa vào thềm đá dường như không hề động đậy kia, không biết nên nói là người nọ rất kiên nhẫn hay do anh ta lười chuyển động thôi.

Dắt xe qua đường cái, chậm rãi dừng lại trước mặt anh, Dư Thần không thể không thừa nhận cậu đang rất khẩn trương, cùng với sự khẩn trương khi gặp bạn trên mạng trước đây hoàn toàn bất đồng, cảm giác lúc này còn kèm theo chờ mong không yên mà chính cậu cũng nói không rõ. Càng đến gần là càng có thể thấy rõ hơn người đàn ông mặc chiếc áo liền mũ màu thẫm hơi đen, bên dưới mặc quần bò cùng đôi giày thể thao kiểu cách, đầu cúi gằm, tóc mái tùy tiện rũ trước trán, có những sợi vu vơ che cả lên mắt, hai tay chôn sâu vào túi áo thiệt to trước bụng, dù nhìn có hơi lười nhưng cũng có tác phong của người đã đi làm lâu năm.

Dư Thần dắt xe đến gần, người nọ mới ngẩng đầu lên liếc một cái. Cậu mấp máy môi, thanh âm khi mở miệng có điểm rụt rè: “Thần ngủ?” Trời mới biết thanh âm của cậu run rẩy vô cùng.

Đầu của người đàn ông vẫn được giấu kín dưới lớp mũ, màu vải sẫm càng tôn lên nước da trong suốt dưới nắng cùng khuôn mặt ôn hòa của anh. Sau khi nghe xong câu hỏi của Dư Thần, người nọ híp híp con mắt, trầm mặc vài giây, đồng thời Dư Thần cảm nhận được tia đánh giá thầm lặng của đối phương lia trên người mình. Cậu rụt lui chân lại vài bước, đồ mặc trên người là quần áo cũ đã mặc vài năm, áo sơ mi kẻ ô vuông màu lam bạch phối với áo khoác thể thao của con trai bình thường, bên dưới là quần bò đã bị giặt đến bạc màu. Nếu biết hôm nay thần ngủ sẽ đến…. Dư Thần thầm cười khổ trong lòng, cho dù biết thần ngủ muốn đến, chỉ sợ chính mình cũng chính là một thân trang phục thường ngày, cái mùa này, bản thân cũng chẳng kiếm đâu ra được quần áo mới để lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương.

Lại có hai giây qua đi, người nọ vẫn không phát ra tiếng động khiến Dư Thần không khỏi bắt đầu hoài nghi phải chăng chính mình nhận sai người? Chỉ là người trước mặt rõ ràng tản mát thứ khí thế của thần ngủ nha! Cũng may khi Dư Thần đang tự hoài nghi bản thân, người đàn ông đối diện rốt cuộc cũng lên tiếng, vừa ngắn gọn, vừa thản nhiên, cũng chỉ là một chữ khẳng định: “Cá.”

Hoàn chương 14.