Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 45: Có Muốn ở Chung Một Chỗ Hay Không




Liêu Bắc Bắc nghe thấy tiếng động trong phòng không ngừng, rất lo lắng, cho nên cô lần nữa chạy đến bên cánh cửa, tìm kiếm công tắc bật đèn, nhưng bởi vì chạy quá nhanh, đụng phải cửa gỗ nên mở nửa ra, cô vừa xoa đầu bị đụng, vừa đẩy cửa phòng ra.

“Răng rắc” một tiếng vang nhỏ, cửa phòng khóa lại từ bên trong.

Liễu Bắc Bắc cũng không để ý vấn đề cửa có khóa không, bởi vì cô nghe thấy được tiếng thở dốc trầm thấp mà rối loạn, nghe như tiếng thở khò khè.

“Đường Diệp Trạch, rốt cuộc là anh không khỏe ở đâu?”

Liêu Bắc Bắc cẩn thận bò sát tiến về phía trước, mặc dù như vậy vẫn thỉnh thoảng đụng vào gia cụ, cô xoa bả vai một chút, một lát lại xoa chân “Anh có phải là ngất rồi không?” Trong lòng cô thực vội, không nghe được Đường Diệp Trạch đáp lại.

Mà Dường Diệp Trạch thì thông qua giọng nói xác định vị trí. Anh lặng lẽ di chuyển thân thể, trong lòng không ngừng cầu nguyện, đừng tới đừng tới nữa.

Liêu Bắc Bắc nào biết anh cố ý không phát ra tiếng động đây, lúc cô chạy lên tầng vội vàng, quên mất không mang điện thoại di động rồi, hiện tại sờ không thấy công tắc bật đèn, bỗng nhiên lúc này, cô gõ đầu một cái, tự nói: “Ai. Mình còn ở chỗ này làm gì vậy? Nhanh chóng tìm người tới giúp mới đúng chứ.”

Vừa nói, cô quay lại phương hướng trở về . . . .

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân do giày cao gót phát ra, Liêu Bắc Bắc mừng rỡ, nhưng mà khi cô đang muốn gọi người cầu cứu, thì một bàn tay to bụm miệng cô lại, ngay sau đó lôi lôi kéo kéo cô về phía sau ghế salon dài.

Liêu Bắc Bắc hoảng sợ chớp mắt, vừa duỗi chân vừa giơ tay lên đập loạn xạ “kẻ bắt cóc” kèm hai bên mình.

Cạnh cửa phát ra tiếng “răng rắc” tay cầm vặn mở, nhưng rất nhanh Phạm Phỉ phát hiện cửa đã khóa lại, cho nên cô ta bấm chuông cửa.

“Ưm – ưm -” Liêu Bắc Bắc giương nanh múa vuốt về phía cửa lớn bên kia, không sai là người xấu. Ô quai hàm của cô đã đau xót rồi, ô ô, Đường Diệp Trạch nhất định là gặp phải nguy hiểm.

Cốc – cốc – cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu Trạch, anh đang ở bên trong sao? Mở cửa đi. Không mở cửa thì trả lời em một tiếng cũng được.” Phạm Phỉ có chút không chờ được, đồng thời cảm thấy lo lắng, là thuốc quá liều hay không có tác dụng đây?

Đường Diệp Trạch chẳng những phải khống chế Liêu Bắc Bắc, còn phải dùng giọng điệu bình thường để trả lời Phạm Phỉ, nhưng trong thân thể giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, muốn hết nóng nhưng không biết nóng nơi nào, chỉ muốn cởi hết quần áo nhảy vào nước lạnh ngâm.

Đang là mùa hè, áo mỏng, thân thể cô gái mềm mại mà anh đang khép chặt hai tay ra sức giãy dụa – từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống trên gương mặt anh, loại phản ứng không bình thường này lại là phản ứng bình thường nhất đối với đàn ông.

Lại một trận tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo tiếng gọi bất an của Phạm Phỉ, dường như xuyên qua cả phòng khách.

Liêu Bắc Bắc nào có thể để cho cứu tinh chạy, cô há mồm cắn một cái lên ngón tay “hung phạm”, đồng thời cảm thấy thân thể “hung phạm” đã bị mồ hôi thấm ướt, sợ mới ra mồ hôi, đây chính là biểu hiện chột dạ.

Một cái cắn này của cô hạ xuống, quả nhiên kéo lại một chút lý trí cho Đường Diệp Trạch, anh cắn chặt hàm răng, hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra mấy chữ đáp lại Phạm Phỉ ở ngoài cửa lo lắng.

“Tôi…. đã…. ngủ…”

Giọng nói vang lên ở trên đầu Liêu Bắc Bắc. Là Đường Diệp Trạch?

Ngoài cửa, Phạm Phỉ mơ hồ nghe thấy Đường Diệp Trạch trả lời, vỗ vỗ bộ ngực, loại thuốc này là cô ta đặt hàng từ website của nước ngoài, đến cùng có hiệu quả hay không cô ta cũng không có thí nghiệm, nhưng trên hướng dẫn sử dụng giới thiệu: Dùng nước pha một chút thuốc bột là khiến cho dục tính của đàn ông nổi lên, muốn ngừng mà không được. Thuốc này thần kỳ là ở chỗ, chỉ nhằm vào đàn ông.

Cô ta vì đảm bảo thành công, đã thả 2g thuốc bột ở trong chai rượu Whiskey, hoặc là cô ta bị lừa, hoặc là Đường Diệp Trạch còn chưa kịp uống rượu đã ngủ thiêm thiếp trong chốc lát, chỉ cần đối với cơ thể người vô hại là tốt rồi, tối nay không thành công còn có tối mai, chắc chắn sẽ có được cơ hội như ý.

“Vậy anh sớm nghỉ ngơi một chút. A, đúng rồi, tối mai cùng nhau ăn cơm có được không?”

“Được. ” Giọng nói của Đường Diệp Trạch trở nên run run.

Mặc dù Đường Diệp Trạch vẫn che miệng Liêu Bắc Bắc như cũ, nhưng cô quả thực đã dừng phản kháng, cho đến khi tiếng bước chân xa dần, Đường Diệp Trạch lúc này mới buông lỏng tay ra, anh không rảnh giải thích, che bụng, lảo đảo đi về phía trước ở trong bóng tối: “Mau đi ra, chớ lại đây…”

Liêu Bắc Bắc hoàn toàn có thể cảm nhận được thân thể của anh không thoải mái, là đau dạ dày sao?

Thử hỏi, cô làm sao có thể bỏ sự sinh tử của Đường Diệp Trạch ra khỏi suy nghĩ đây? Cô còn không kịp lo lắng đó.

Ánh trăng vừa lúc chiếu sáng lối đi vào phòng ngủ, cho nên, cô nhanh chóng bò dậy, đuổi theo bước chân Đường Diệp Trạch vào phòng ngủ.

Đường Diệp Trạch đứng ở bên cạnh cửa lục lọi, mới vừa rồi hệ thống điện vẫn còn tốt, chẳng lẽ là đứt cầu dao rồi?

Cầu dao đứt quả thật không phải là do Phạm Phỉ thiết kế, mà là bởi vì lúc anh uống xong nửa chén rượu cảm thấy đầu váng mắt hoa, chưa từng nghĩ đến chén rượu rơi ra, rượu rót vào mạch điện nên bị chập mạch rồi.

“Ôi.” Cái trán Liêu Bắc Bắc một lần nữa “thân mật” cùng cánh cửa, cứ như vậy dùng ót đẩy cửa phòng ngủ ra.

Đường Diệp Trạch một tay đỡ lấy thân thể của cô, ngón tay chạm phải da thịt mịn màng của cô, không khoa trương khi nói…, anh cảm giác giờ phút này công suất điện có thể kéo cả hệ thống chiếu sáng của phòng ngủ.

Liêu Bắc Bắc thì từ trong bóng tối tóm được hai vai Đường Diệp Trạch, sờ sờ, một đường mò tới gương mặt của anh, – một mảnh mồ hôi ướt thấm vào lòng bàn tay của cô, kinh hô một tiếng, lo lắng hỏi thăm: “Anh nơi nào không thoải mái, mau nói cho em biết đi.”

Đường Diệp Trạch né tránh “ma chưởng” của cô, đúng vậy, hiện tại trong đầu anh Liêu Bắc Bắc thực đã biến thành yêu tinh thiên kiều bá mị, mỗi lần chạm đến làn da nhạy cảm của anh, lòng của anh cũng sẽ không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ.

Liêm Bắc Bắc cảm thấy anh đang tựa trên vách tường, thân thể từ từ trượt xuống, hai tay của cô lập tức vươn ra, xuyên qua dưới nách của anh, gót chân vững vàng đỡ lấy Đường Diệp Trạch cao hơn 20cm so với mình.

Áo sơ mi ướt đãm giống như không mặc, bộ ngực của cô dán chặt trên lồng ngực của anh thật là muốn mạng anh mà.

“Bắc Bắc… Anh không sao… Em trước có thể rời đi không?” Đường Diệp Trạch hai tay đỡ trên vách tường, hoàn toàn không dám đụng vào da thịt của cô.

“Làm sao em có thể thấy chết mà không cứu đây? Anh coi Liêu Bắc Bắc là người nào?” Liêu Bắc Bắc vô cùng tức giận, đây là lần thứ ba anh xua đuổi mình, chẳng lẽ anh cho dù khó chịu muốn chết cũng không cần trợ giúp của cô sao?

“Không phải vậy…. Ngày mai anh sẽ giải thích…. A——” Anh còn chưa dứt lời, Liêu Bắc Bắc đã kéo cánh tay của anh về phía bên giường, Đường Diệp Trạch dĩ nhiên biết vị trí phía trước chính là giường, là giường đấy.

Phút chốc, anh tránh thoát khỏi sự giúp đỡ của Liêu Bắc Bắc, xoay người chạy về ra phía ngoài cửa, nhưng Liêu Bắc Bắc một mực ôm hông của anh: “Anh đây là làm sao vậy, nếu anh ngã bệnh không muốn đi bệnh viện vậy hiện tại nằm trên giường một lát, em sẽ tìm công tắc điện bật đèn trước. A, em hiểu rồi, anh nhất định sợ tiêm có đúng không? Hắc hắc. Vậy hai chúng ta sẽ không đi bệnh viện a…” Cô phối hợp phân tích, đàn ông chịu đau kém hơn phụ nữ, ở nhà trẻ bọn nhỏ tiêm vắc-xin phòng bệnh, các bé nam gào khóc chiếm đa số.

“….” Đường Diệp Trạch vừa nghe cô muốn tìm công tắc điện, lòng lại càng khó khăn, anh không cách nào đoán được mình có thể nhẫn bao lâu nữa.

Vì tránh khỏi mất hết mặt mũi ở dưới ánh đèn, cuối cùng Đường Diệp Trạch cũng leo lên giường, Liêu Bắc Bắc có thể nói là “quan tâm chu đáo”, lần mò, giúp anh cởi giảy xuống, lại lần mò đến bên giường, ngồi xuống, giúp hắn cởi tùng cúc từng cúc nút áo sơ mi.

“Anh tự mình làm . . . . .”

“Ba” một tiếng, Liêu Bắc Bắc gạt tay của anh, “Mỗi lần cũng là anh chiếu cố em, anh để cho em chiếu cố một lần không được sao? Hay vì anh có tính sạch sẽ chê tay em bẩn?”

“Dĩ nhiên không phải vậy.” Đường Diệp Trạch nằm ngang ở trên giường, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhắm hai mát, cố hết sức để cho đầu óc thả lỏng.

“Dạ dày đau hay là đau bụng? Em giúp anh xoa bóp…” Liêu Bắc Bắc nói chuyện đồng thời một đôi tay đã chạm lên vùng bụng của anh, nhưng bởi vì bên trong phòng quá tối, cô hình như sờ nhầm chỗ.

Đường Diệp Trạch lập tức mở mắt ra, bật dậy.

“Này. . . . . .” Hai tay Liêu Bắc Bắc chống ở sau lưng.

Đường Diệp Trạch hỏi ông trời, phản ứng kỳ quái này tạm thời không thể nào kiểm chứng, giờ phút này như “Tôi ăn cô cũng được”, anh còn có thể mở miệng giải thích loại phản ứng xấu hổ này đây?

Liêu Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, thật ra thì đã học qua chương trình sức khỏe giới tính, đối với phản ứng thân thể người theo bản năng cũng không nên ngạc nhiên, nhưng mà người này không phải ai khác, mà là Đường Diệp Trạch thuộc “hệ cấm dục”.

“Anh có ổn không?” Cô vừa mở miệng đã thấy mình hỏi ngu.

Đường Diệp Trạch thở hổn hển, cảm thấy tứ chi càng không thể khống chế, biết rõ không thể chạm tới thân thể phụ nữ, ngón tay chạm đến đầu gối Liêu Bắc Bắc, chờ phản ứng lại lập tức rút tay về, thực đã chậm, giống như bị cường lực ép chặt lại.

Liêu Bắc Bắc hôm nay mặc quần sooc, nói cách khác anh đang sờ thịt của cô…

Lòng của cô co lại một đoạn, vội vàng che hai tay, nhưng mà cô không có né trách, ai kêu cô thích anh cơ chứ, ngay cả bị thiệt thòi cũng cho.

Nhưng mà, trước hôn nhân phát sinh quan hệ vẫn là không tốt lắm.

Cô im lặng không nói, Đường Diệp Trạch cũng không lên tiếng, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở thay đổi không giống nhau trong không khí .

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, sau khi đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc cuối cùng quyết định “siêu việt”.

“Nếu như anh muốn… Em, em sẽ ở chỗ này…..”

Nghĩ kỹ nếu muốn theo đuổi anh, ít nhất cũng phải tỏ ra chút thành ý? Mặc dù cuối cùng không thể đến với nhau, cô cũng đem lần đầu tin dành cho người đàn ông mình yêu nhất, mặc dù tiền đồ là một mảnh xa vời, coi như cô đi theo cảm giác.

Đây là lời mời gọi thẳng thắn, Đường Diệp Trạch như hỏng mất giờ phút này không chịu nổi sự hấp dẫn nào, anh chỉ có im lặng mâu thuẫn, chỉ mong Liêu Bắc Bắc không nhận được câu trả lời lập tức rời đi.

Đầu óc Liêu Bắc Bắc cũng không nhàn rỗi, cô biết Đường Diệp Trạch vẫn thuộc tuýp người bị động, có phải đang đợi cô chủ động phát ra tín hiệu không? Nhưng mà chuyện này cô phải nói Đường Diệp Trạch một chút, cô gái người ta da mặt rất mỏng mà.

Im lặng trong phòng kéo dài đã qua mười phút đồng hồ.

Đường Diệp Trạch vốn tưởng rằng thời gian có thể hòa tan dục vọng, sao biết càng ngày càng nghiêm trọng. Anh nhìn về phía cửa sổ – ánh trăng sáng ngời, anh nhất định là bị sắc ma ám vào người.

Một lúc sau, một cỗ hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Đường Diệp Trạch, hai mắt anh nhắm chặt kêu rên lên một tiếng, tay chân luống cuống kéo chăn kẹp ở giữa hai chân, trời ạ, Liêu Bắc bắc có biết là mình đang đùa với lửa hay không?

Anh vừa nghĩ đến, cách xa luồng khí ấm áp một chút, thân thể Liêu Bắc Bắc ngồi thẳng, đưa lưng về phía anh, từng chút từng chút cởi nút áo, mỗi một chiếc cúc được cởi là không quên khích lệ mình, thân thể này là chỉ do mình chi phối, Đường Diệp Trạch là người đàn ông gần như hoàn mỹ, thứ mình có thể đưa cho anh, lễ vật quý trọng nhất cũng chỉ có mình

Áo theo đầu vai tuột xuống, lưng trần mảnh mai xinh đẹp hiện ra trước mắt Đường Diệp Trạch.

“Bắc Bắc. . . . . . Đừng. . . . . .”

Anh nghĩ một đằng, nói một nẻo, cử tuyệt Liêu Bắc dâng lên nụ hôn, trong khí mùi thơm, thấm vào ruột gan.