Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Chương 30: Trái tim thủy tinh và những gì vô vọng nhất




Liêu Bắc Bắc đẩy Đường Diệp Hoa ra, chăm chú ngó chừng Đường Diệp Trạch, lại không biết nên nói cái gì.

Đường Diệp Trạch cứng đờ đem ánh mắt từ trên người cô dời đi, đi ngang qua bên cạnh anh hai, tựa như người trong lúc vô tình xông vào, đột ngột xuất hiện, yên lặng rời đi.

Gặp phải tình trạng quẫn bách, Liêu Bắc Bắc trăm miệng cũng không thể bào chữa, lòng tràn đầy uể oải, trong một khắc cô ở nhìn thấy Đường Diệp Trạch, thật ra thì chuyện gì cũng không nghĩ, chỉ hy vọng anh đừng xem mình là loại phụ nữ trăng hoa ong bướm.

“Em trai, không có chuyện gì, anh giới thiệu với em.” Đường Diệp Hoa thấy Liêu Bắc Bắc đi vào thang máy, một cước chặn cạnh cửa, tạm thời không phát hiện Liêu Bắc Bắc ngấn lệ.

Đường Diệp Trạch chậm rãi dừng chân, đưa lưng về phía anh trai, nghe không ra tâm tình mở miệng nói: “Em biết cô ấy. . . . . . Hôm nào lại nói chuyện, em còn có một ít văn kiện chưa xem.” Vừa nói, anh vững vàng bước chân, ngày càng xa, biến mất ở chỗ rẽ trước cửa phòng làm việc của mình.

Liêu Bắc Bắc hướng đến trong thang máy lau nước mắt, Đường Diệp Hoa nghe được thanh âm nức nở trầm thấp, đi vào thang máy, cố gắng xoay người cô lại, Liêu Bắc Bắc giãy dụa không muốn quay đầu. Anh lại cố ý muốn nhìn mặt của cô, đang lúc lôi lôi kéo kéo qua lại, Liêu Bắc Bắc rốt cục nổi giận.

Lần đầu tiên trong đời cô bắt đầu phản kích, đang ở lúc xoay người lại, dùng hết sức hung hăng tát cho Đường Diệp Hoa một bạt tay.

“Tôi chịu đựng đám đàn ông các người tự cho là đúng đủ rồi! Tôi từ chức! Tôi không làm nữa!” Cô đẩy Đường Diệp Hoa ra, lao ra thang máy, giống như điên cuồng chạy đến lối thoát hiểm.

Mà Đường Diệp Hoa hiển nhiên bị một tát này của cô đánh cho có chút mê man, anh nhìn về phía Liêu Bắc Bắc biến mất, giơ lên hai ngón tay đè ép quai hàm, một lúc lâu, bật cười, ngay sau đó, anh nối điện thoại tới bộ phận an ninh, sắp xếp hai gã bảo vệ đứng ở cửa nhà tập thể của Liêu Bắc Bắc, không có mệnh lệnh của anh, Liêu Bắc Bắc chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Liêu Bắc Bắc vội vả chạy về nhà tập thể, nhào lên giường, nghĩ đến thái độ lãnh đạm của Đường Diệp Trạch, nước mắt của cô nhịn không được lại chảy ra. Khuya hôm trước, bọn họ vẫn ngồi cùng nhau cùng đi ăn tối, anh còn giúp cô gỡ mai cua, chỉ chớp mắt hai người liền thành người lạ.

Cô khóc sướt mướt lấy điện thoại di động ra, kết nối internet, vốn định phát tiết tâm tình, lại không tự chủ được mở Weibo của Đường Diệp Trạch ra.

Tin tức cuối cùng dừng lại ở buổi tối hôm trước, tổng cộng có hai bài viết.

Bài viết thứ nhất: nhìn cô ngồi lên xe của người đàn ông khác, tay cầm một bông hồng, rất hạnh phúc sao ?

Thời gian cách chừng hai giờ, bài viết thứ hai: Tôi vốn muốn đem bức tranh kia tặng cho cô, nhưng thủy chung không cách nào hạ bút, làm sao bây giờ. . .

Liêu Bắc Bắc nhìn thấy lời văn như vậy càng cảm thấy ủy khuất, hạnh phúc? Đúng vậy, khi đó cô cũng cảm thấy có chút hạnh phúc, nhưng trong nháy mắt, cô thiếu chút nữa chết ở trong tay Phan Hiểu Bác, nếu không phải Đường Diệp Trạch kịp thời chạy tới hiện trường, bọn họ không biết bây giờ sẽ thành cái dạng gì nữa.

Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: tôi rất muốn mặt đối mặt nói một tiếng cám ơn với anh, xem ra không có cơ hội rồi, tôi ở chỗ này nói vậy, có thể trở thành bằng hữu của anh tôi rất hạnh phúc, mặc dù anh không muốn để ý tới tôi nữa【 nước mắt 】【 nước mắt 】【 nước mắt 】, ngủ ngon.

Cùng một thời gian ——

Đường Diệp Trạch ngồi ở trên sân thượng trống vắng, nhìn ra biển phía xa xa trước mắt, gió biển thổi rối tóc của anh, thoáng lạnh. Anh cũng không biết rõ chính mình muốn làm cái gì, hoặc là nói không biết nên như thế nào để cho vẻ này tâm tình bị đè nén rời xa mình.

Cho đến khi ánh rạng đông hiện ra, anh mới trở về bàn làm việc, thấy tin tức Liêu Bắc Bắc lưu lại tối hôm qua, không khỏi nhướng mi, ai nói không muốn cùng cô làm bằng hữu, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại:【mồ hôi】.

Đường Diệp Trạch vốn tưởng rằng cô đã sớm đi ngủ, không nghĩ tới cô lại còn online.

Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : anh rốt cục đã trả lời tôi! 555(huhuhu)!

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: làm sao còn chưa ngủ?

Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : tôi đang đợi anh a, rất nhiều hiểu lầm cần giải thích, không nói ra nghẹn muốn chết rồi, anh có muốn nghe không ?

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc @ Ưu Thương Nhị Phụ Đại: cô nói đi.

Liêu Bắc Bắc thoáng cái tinh thần tỉnh táo, lau nước mắt nơi khóe mắt, một bụng khổ sở trút ra hết.

Ưu Thương Nhị Phụ Đại: @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc : Đêm đó tôi uống rượu say, không phải giống như anh nghĩ. Còn anh hai của anh nữa, anh ấy vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của vị hôn thê, cho nên mới kêu tôi cùng anh ta đóng giả làm tình nhân. Thật ra, tôi không phải là loại phụ nữ hư hỏng. Anh tin tưởng tôi có được hay không?

Vừa nói, cô vừa khóc, Đường Diệp Hoa quá khi dễ người rồi, cô tính thu thập mọi thứ sẽ rời khỏi địa ốc Đường thị, nhưng mà Đường Diệp Hoa lại an bài hai gã bảo vệ, đem cô giam lỏng ở trong nhà tập thể. Nhân quyền có còn hay không hả?

Liêu Bắc Bắc khóc một trận, thấy Đường Diệp Trạch còn chưa trả lời, cô chỉ đành phải nằm trong chăn, yên lặng khóc nức nở.

Không ngờ rằng, Đường Diệp Trạch đứng ở trước cửa nhà tập thể của cô.

Hai gã bảo vệ dĩ nhiên không dám ngăn cản Đường Diệp Trạch đi, nhưng mà, khi Đường Diệp Trạch biết được hai người này nhận lệnh từ chỗ nào, anh liền biết anh không thể đi vào cánh cửa này.

Cho nên, anh chuyển hướng đến hành lang gấp khúc, chần chờ chốc lát, vẫn là rời đi.

Buổi trưa hôm sau, thời điểm Đường Diệp Hoa cùng Đường Diệp Trạch đang dùng cơm, điện thoại Đường Diệp Hoa vang lên, anh nhìn thoáng qua số điện thoại, cười cười, chuyển điện thoại di động sang trạng thái im lặng.

Đường Diệp Trạch vừa lật xem tạp chí du lịch vừa ăn cơm, anh đối với thức ăn từ trước đến giờ không có yêu cầu, bởi vì ngay cả là sơn hào hải vị, vào trong miệng anh cũng sẽ trở thành không có mùi vị gì.

Đường Diệp Hoa lại nhận được tin ngắn chỉ trích của Liêu Bắc Bắc, vẫn như cũ không trả lời, anh trong lúc vô tình thấy cuốn tạp chí du lịch trong tay em trai, theo thói quen giảng đạo, nói: “Không thể bởi vì mất đi vị giác mà không nói chuyện yêu thương nữa, tranh phong cảnh có thể sinh con cho em sao? Anh mới biết được một cô gái là bạn học của em, gọi là Phạm Phỉ, cô ấy không quản đường xa vạn dặm tới tìm em, khẳng định không chỉ là vì một phần công việc.”

“Đang nói chuyện với em đó! Đừng xem nữa.” Đường Diệp Hoa một phát thu cuốn tạp chí về, “Em đến tột cùng là xảy ra chuyện gì a, bình thường nói chuyện với em, ít nhất nói ba câu em còn có thể trả lời một câu, hiện tại định giả bộ không nghe thấy sao?”

“Nói cái gì? Đề tài quá nhàm chán.” Đường Diệp Trạch mở tạp chí ra, nhấp một miếng nước ấm, dù sao đối với anh mà nói uống cái gì cũng không có tư vị.

Đường Diệp Hoa vừa muốn nói gì đó, điện thoại di động lần nữa vang lên, lần này không đợi anh tắt máy, Đường Diệp Trạch vươn cánh tay ấn xuống nút trả lời: “Là Liêu Bắc Bắc sao? Anh vẫn như vậy .”

Anh hiểu rất rõ cách xử lý vấn đề của đại ca, bất kể đối phương là gấp đến độ lửa cháy đến nơi hay là giận đến nổi muốn nhảy sông tự vận, anh ấy trước sau như một chọn lựa thái độ hờ hững, cuối cùng làm cho đối phương phải thối lui mà cầu xin anh.

Đường Diệp Hoa cười sáng lạng, mở loa điện thoại, trong loa lập tức truyền ra tiếng gầm gừ rất không bình tĩnh của Liêu Bắc Bắc.

“Đường Diệp Hoa! Tôi không từ chức nữa còn chưa được sao? Anh trước thả tôi ra ngoài! Trong nhà tập thể không có nước!”

Quả nhiên, một chiêu này vẫn hữu hiệu như cũ. Liêu Bắc Bắc khát khô cuống họng.

Đường Diệp Hoa cười mà không nói, Đường Diệp Trạch liếc đại ca một cái, cái bộ mặt sắp được như ý thật khiến nhìn anh không vừa mắt, cho nên anh giật lấy điện thoại nói: “Cô chờ tôi, tôi lập tức đi qua.”

Đường Diệp Hoa thấy Đường Diệp Trạch đứng dậy, cười nói: “Nè, anh biết em mềm lòng, nhưng em cũng không có thể phá hư kế hoạch của anh a, em có biết Liêu Bắc Bắc cố chấp như thế nào không?”

Anh thật rất bội phục lực nhẫn nại của Liêu Bắc Bắc, trong nhà tập thể đâu chỉ không có nước, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.

Đường Diệp Trạch dừng chân, thở ra một hơi nhẹ nhõm, muốn nói lại thôi, trực tiếp đi tới cầu thang.

Đường Diệp Hoa cũng không đuổi theo, cũng không tức giận, tính toán thời gian làm sao cũng nên thả ra rồi, Đường Diệp Trạch nguyện ý ra tay cứu giúp vẫn tốt hơn.

. . . . . .

Đường Diệp Trạch tiện tay đã nắm một chai nước khoáng, đi tới trước cửa nhà tập thể, ra lệnh bảo vệ mở cửa. Cửa vừa mở, Liêu Bắc Bắc liền giống như nghé con được thả ra, cô không rảnh cùng Đường Diệp Trạch chào hỏi, vô cùng lo lắng xông về phòng vệ sinh.

Đường Diệp Trạch đứng ở tại chỗ đợi cô, chỉ chốc lát sau, cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa muốn mở miệng, Đường Diệp Trạch đã đem nước khoáng đưa cho cô, nắp bình đã được mở sẵn.

Liêu Bắc Bắc hít một hơi, một tay giơ bình nước lên ngửa đầu uống, một tay không quên nắm được chéo áo Đường Diệp Trạch, sợ anh lần nữa quay đầu đi.

Trong con ngươi Đường Diệp Trạch luôn là mang theo một chút ưu thương như vậy, giờ phút này thấy cô giống như đứa nhỏ đáng thương thì tinh thần càng thêm chán nản.

“Đói bụng không, đi theo tôi.” Vừa nói, anh lửng thững đi về phía trước, tùy ý Liêu Bắc Bắc nắm chặt chéo áo của anh.

Liêu Bắc Bắc cắn miệng bình, nhìn chăm chú bóng lưng của anh, nước mắt không giải thích được trào ra hốc mắt, đợi khi đi tới khúc quanh bậc thang, cô dừng bước, đồng thời, cũng kéo Đường Diệp Trạch lại.

“Làm sao vậy?” Đường Diệp Trạch vừa hỏi vừa quay đầu lại, khi thấy nước mắt trong mắt cô, anh nhướng mi, xoay người đứng đối mặt với cô, cúi người thay cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nói, “Tôi thay anh hai xin lỗi cô, thật xin lỗi. . . . . .”

Trong nháy mắt Liêu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng, cô có rất nhiều lời muốn nói với Đường Diệp Trạch, lại không biết nói từ đâu, có lẽ cô muốn nói nhất, vẫn là câu này.

“Tôi. . . . . . Tôi không có câu dẫn anh của anh. . . . . . anh tin tưởng tôi được không? Tôi không phải muốn nói tôi có mị lực lớn, anh hiểu ý của tôi không? Tôi chính là, chính là cảm thấy thật khó xử.”

“Tại sao không tin?” Anh rất muốn vì cô bày ra vẻ tươi cười, nhưng như thế nào cũng cười không ra.

“Tôi là nói, anh có thể nói với anh của anh một tiếng hay không ? tình trạng trước mắt này của tôi thật không phù hợp để kết giao bạn trai.”

Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lộ ra nóng nảy, tối hôm qua cô đã cảnh cáo mình không nên để mọi chuyện lệ thuộc vào sự giúp đỡ của Đường Diệp Trạch, nhưng giờ khắc này nhìn thấy anh, liền không tự chủ được mà xin giúp đỡ.

Nói đến tình trạng trước mắt của cô, trong mắt Đường Diệp Trạch xẹt qua một tia ão não không dễ dàng thấy, trước không nói anh sẽ phụ sự phó thác của cô, Liêu Bắc Bắc tự thân cũng đã chịu không ít thương tổn, là anh không chăm sóc tốt cho cô.

Nghĩ như vậy, anh tựa vào bên tường, xoa xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói: “Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào việc cô kết bạn, nhưng mà cô cũng đã lớn như vậy rồi, đối phương có phải có ý đồ gì hay không ít nhất cô cũng phải biết . . . , cô cũng không để cho người khác bớt lo a . . .” Anh đối với chuyện đêm đó vẫn tức giận, cố ý mắng cô một bữa, nhưng mà Liêu Bắc Bắc lại vô cùng tự ti.

Liêu Bắc Bắc cúi đầu thật sâu, phụ nữ không biết tự bảo vệ bản thân đáng bị mọi người khi dễ. Cô biết Đường Diệp Trạch là vì lo lắng cho mình, nhưng trái tim mong manh của cô lại bị tổn thương.

Cho nên, cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy chậu hoa lớn đặt ở góc tường, từ nức nở chuyển thành uỷ khuất mà khóc lớn.

“Tôi nào biết anh ta là lưu manh a? Trên mặt anh ta cũng không có viết hai chữ kia a! Ô ô —— tôi vẫn tin tưởng đàn ông đối với con nít có tính nhẫn nại đều là đàn ông tốt, ô ô —— ai biết anh ta bỗng nhiên nổi lên thú tính, anh có biết thời điểm tôi ở bệnh viện nhìn thấy anh ta thì sợ như thế nào không? Anh ta còn một bộ dạng lẽ thẳng khí hùng. Trong lòng tôi đã đủ uỷ khuất rồi . . . Anh của anh còn khi dễ tôi, còn không cho tôi đi nhà vệ sinh; anh còn mắng tôi có mắt không tròng, các ngươi đều không phải là người tốt. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . . Ô ô ——”

Cô càng khóc càng lớn, đây là do người nào chọc người nào a!

Thấy thế, Đường Diệp Trạch có chút bất đắc dĩ, anh đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cố gắng giúp cô lau nước mắt, Liêu Bắc Bắc lại gạt ngón tay của anh ra, anh lấy khăn tay ra đưa cho cô, Liêu Bắc Bắc tức giận ném xuống đất, lấy chân giậm lên.

Phút chốc, nửa thân trên của Liêu Bắc Bắc nghiêng về phía trước, cô bị anh ôm thật chặt vào lòng.