Ông Chủ Mê Luyến Ta

Chương 3




“Chúng ta đều cần dũng khí, để đối mặt lời đồn đãi chuyện nhảm, đám đông chật chội ta có thể cảm giác ngươi, chôn ở trong lòng ta, của ngươi thiệt tình…”

Không xác định ca từ đúng hay không, Ngả Lan tự mình giải trí thấp giọng ngâm nga bài “Dũng khí “, tâm tình có chút bất đắc dĩ, buồn bực, còn có chút trào phúng.

“Tiểu thư, của cô đồ uống xong rồi. Hai ly trà sữa trân châu, bốn ly cà phê, một ly kem tươi, hai ly tiên thảo cùng một ly trà xanh nửa viên đường đúng hay không?”

“Phải.” Nàng bước lên phía trước gật đầu đáp, sau đó đem tiền đã chuẩn bị sẵn thanh toán, một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Tốt lắm, không cần nhiều lời, đây là nguyên nhân nàng bất đắc dĩ, buồn bực, trào phúng, ai!

Đem theo mười ly đồ uống nặng trịch, Ngả Lan trán đầy mồ hôi rời đi căn tin công ty, hôm nay thời tiết siêu cấp nóng, khó trách mọi người nghĩ muốn uống nước đá, hơn nữa một khắc cũng không thể chờ.

“Ngả Lan, cửa hàng của Lâm mụ mụ nói hôm nay sinh viên vừa làm vừa học xin phép nghỉ, không có người giao hàng, cô giúp chúng ta đi lấy được không?”

“Kính nhờ rồi! Quản lí cũng nói hắn muốn uống kem tươi. Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, đi không được.” Một lát, “Quản lí nói việc của ngươi không vội có thể chậm rãi làm không quan hệ, cho nên kính nhờ rồi!”

Xì, ngay cả “Quản lí nói việc của cô không vội” đều lấy ra nữa, hảo còn có thể dùng cái gì cớ để cự tuyệt nha? Thật sự là bất đắc dĩ.

Lắc đầu, nàng cảm thấy bất đắc dĩ, nhanh hơn bước hướng đại lâu đi đến.

Cửa tự động vừa mở ra, đối diện xuất hiện không khí lạnh làm cho nàng nhịn không được nhắm mắt lại, chậm rãi hít vào, lúc mở to mắt thiếu chút nữa không thở ra hơi.

Boss đại nhân!

Trời ạ, nàng như thế nào lại không may mắn như vậy? Một ngày hai mươi bốn tiếng, một ngàn bốn trăm bốn mươi phút, hắn sớm không tiễn khách xuống lầu, trễ không tiễn khách xuống lầu! Không phải, phải nói nàng sớm không vào đại sảnh, trễ không vào đại sảnh, vì cái gì lại chọn lúc hắn xuất hiện trong đại sảnh lại đi vào?

Không phát hiện, không phát hiện, hy vọng hắn vội vàng cùng khách hàng hàn huyên, không có nhìn thấy nàng.

Từng bước, từng bước, lại từng bước, nàng thật cẩn thận hướng thang máy thẳng tiến, trên đường đi cả người cơ hồ đưa lưng về phía hắn.

Thật vất vả rốt cục đi đến trước thang máy, nàng nhanh chóng ấn nút thang máy lên lầu, liền bắt đầu cố gắng cầu nguyện, dùng sức cầu nguyện thang máy chạy nhanh đến.

Nhìn thang máy từ lầu mười lăm chậm rãi đi xuống đến lầu mười, lầu bảy, lầu năm, lầu hai, lầu một, nàng thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng.

Thang máy “Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, nàng giống như kiến bò trên chảo nóng, ở cánh cửa mới mở được một nửa, liền khẩn cấp xách theo đầy tay đồ uống tiến vào trong thang máy tị nạn.

Nàng dùng sức ấn nút CLOSE trong thang máy, thật tốt quá, an toàn rồi!

Nhưng nàng vui mừng quá sớm, nháy mắt một bàn tay lúc cửa thang máy sắp hoàn toàn đóng lại, đột nhiên vói vào khe cửa, cửa thang máy lập tức lại mở ra hai bên, Boss đại nhân tiêu sái tiến vào thang máy, làm cho nàng khóc không ra nước mắt. (Tỷ làm sao thoát khỏi tay Hào ca ca được, ha ha)

Chúng ta đều cần dũng khí để đối mặt Boss tức giận, nàng không tự chủ được ở trong lòng xướng , ô… “Lão… Bản” đón tiếp hay là đánh đập, chính là thanh âm có phần! Không, là thực chột dạ.

“Rất nặng đi? Muốn hay không tôi giúp cầm?” Boss đại nhân đưa tay ấn phím lầu mười, sau lại đè xuống nút CLOSE, mới quay đầu giương mắt nhìn nàng nói.

Như thế nào không hề nghĩ đến hắn sẽ nói một câu như vậy, Ngả Lan đầu tiên là sửng sốt, sau mới nhanh chóng lắc đầu.

“Không! Không cần!” Lời nàng nói còn chưa dứt, Boss đại nhân đã đoạt đi túi đồ uống tương đối nặng trong tay trái của nàng.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại nàng rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt? Vì cái gì nàng có một loại cảm giác bồn chồn bất an đang lan tràn? Nếu hắn giúp xách túi đồ uống, nàng đành phải nói lời cảm ơn với hắn.

“Cám ơn.” Nàng cứng ngắc nói.

“Không khách khí.” Boss trả lời.

Muốn… khóc quá nga, quả thực là sự yên lặng trước bão táp nha, nàng lúc này khẳng định dữ nhiều lành ít, chuẩn bị trở về nhà viết đơn từ chức, ô…

Thang máy thong thả hướng lên trên, trong thang máy tràn ngập không khí bất an, làm cho Ngả Lan đều nhanh phải hít thở không thông.

Thật vất vả rốt cục tới lầu mười, “Đinh” một tiếng, cửa thang máy hướng hai bên mở ra, đưa vào không khí mới mẻ, cứu nàng một mạng.

“Tạ ơn, tạ ơn Boss giúp đỡ, còn đồ uống!” Nàng mỉm cười mở miệng nói, thân thủ nghĩ muốn tiếp nhận trên tay Boss cái kia túi đồ uống, không nghĩ tới nói còn chưa dứt đã bị ngắt lời.

“Ta giúp ngươi mang vào.” Thậm chí ngay cả cái túi bên tay phải của nàng hắn cũng đoạt lấy.

Cái gì? Hắn nói cái gì? Không có thời gian làm cho nàng từ kinh hải tự bình phục trở lại, bởi vì Boss đại nhân đã mang theo hai túi đồ uống bước ra thang máy, hướng văn phòng đi đến.

“Boss!” Nàng vội vàng đuổi theo, không đếm xỉa tới người ngồi ở quầy tiếp tân trước văn phòng đang nghẹn họng trân trối nhìn – Lâm Lệ Văn, trực tiếp đuổi theo Boss đi vào trong phòng làm việc.

“Này đồ uống là ai nhờ Ngả tiểu thư đi mua? Lại đây nhận.” Vừa đi vào văn phòng, Chương Sĩ Hào lập tức đưa tay giơ lên túi đồ uống để trên bàn nơi mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được, sau đó lạnh lùng giương giọng nói.

Tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện tại văn phòng, đã muốn đủ làm cho người ta thần kinh căng thẳng, không nghĩ tới trên tay hắn thế nhưng còn cầm đồ uống của mọi người, kêu bọn họ qua lấy, ai dám qua lấy nha? “

Trong phòng làm việc mỗi người đều cảm thấy bất an, một mảnh lặng im không tiếng động.

“Ngả tiểu thư, em nên biết đồ uống này là ai nhờ em đi mua? Em lại đây nêu tên.” Chương Sĩ Hào mặt không chút thay đổi nhìn Ngả Lan.

Nàng thật là thật khổ cực, hắn như vậy không phải hãm hại nàng phạm tội bất nghĩa sao? Nàng xem hướng các tiền bối và đồng nghiệp trong phòng làm việc, không biết làm sao.

“Ngả tiểu thư.” Chương Sĩ Hào trầm giọng kêu lên.

Ngả Lan chầm chậm đi lên phía trước, không ngừng mà cầu nguyện này các tiền bối, đồng nghiệp có thể dám làm dám chịu, chính mình đi ra nhận tội.

Nhìn những người đó, nàng không nói gì thầm thỉnh cầu, sao biết bọn họ lại lấy vẻ mặt cảnh cáo nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn kêu nàng phải biết thông minh, tốt nhất đừng đem bọn họ thú nhận, nếu không hậu quả tự gánh vác, làm cho nàng nhất thời có cảm giác giống như bị đá một cước thật mạnh, này tính cái gì nha?

“Tổng giám đốc, có chuyện gì không?” Trương quản lí đi trở về, gặp Boss đại nhân đến phòng hành chính tổng hợp, kinh ngạc bước nhanh đi tới hỏi.

Tổng giám đốc một câu cũng chưa nói, chính là thong thả nhìn mọi người ở đây liếc mắt một cái, nhất là Ngả Lan, liền thẳng tắp hướng phòng quản lí đi đến. Trương quản lí vẫn đang không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể chạy nhanh theo sau.

Phòng quản lí cửa đang mở lại đóng lại, trong phòng làm việc vẫn còn một mảnh không khí trầm trọng, không người nào dám đi lấy chính mình đồ uống.

Ngả Lan trầm mặc chầm chậm quay về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống làm việc.

“Ngả Lan, chúng ta đồ uống như thế nào lại ở trên tay Tổng giám đốc?” Cách vách bàn Trương Hỉ Huệ đem ghế dựa vào bên cạnh bàn của nàng, nhỏ giọng hỏi.

“Lúc ở thang máy, Tổng giám đốc thấy tôi một người cầm nhiều như vậy đồ uống, đột nhiên đưa tay đem đồ uống trên tay tôi nói giúp mang đi, tôi có thể làm sao bây giờ? Cũng không thể cướp chúng lại?” Nàng bất đắc dĩ trả lời.

“Tôi chưa bao giờ biết Tổng giám đốc lại như vậy bình dị gần gũi.” Ngồi sau lưng nàng Liêu Trân Trân đột nhiên lại nói, trong giọng nói có vẻ không cho là đúng, cùng hư hư thực thực ghen tị.

“Cô nói là sự thật sao? Là Tổng giám đốc chủ động giúp cô, không phải cô nói gì đó với Tổng giám đốc, Tổng giám đốc mới có thể đi đến nơi đây sao?” Trương Hỉ Huệ hoài nghi truy hỏi.

Ngả Lan cảm giác lòng mình chìm đi xuống mấy tấc.

“Cô hôm nay bắt đầu từ sáng, liền trở nên có điểm kỳ quái, gọi cô làm giúp chuyện gì, cô đều lấy cớ nói vội, không chịu giúp. Cô có phải hay không đã sớm thấy khó chịu mỗi lần chúng ta gọi ngươi làm giúp việc, cho nên mới chạy tới tố cáo với Tổng giám đốc?” Liêu Trân Trân lớn tiếng chất vấn.

“Là như vậy phải không, Ngả Lan?” Trần Sĩ Kiệt cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc lại hàm chứa ý trách móc hỏi.

“Không phải.” Ngả Lan chính nghĩa trả lời, nàng có thể chịu mệt nhọc vì bị tiền bối sai phái nô dịch, nhưng tuyệt không chịu ủy khuất vì chuyện mà mình không làm.

“Cô dám nói cô đối với chuyện chúng ta bình thường gọi ngươi giúp làm việc, không mang một chút không phục hoặc nén giận sao?” Liêu Trân Trân như là cố ý đập bàn hỏi nàng.

“Không có.” Nàng cũng không có cảm thấy gì không phục hoặc nén giận, nhưng thật ra từng có chút bất đắc dĩ.

“Cô nói lời như thế ai tin nha?” Vẫn không nghĩ buông tha nàng, Liêu Trân Trân nhẹ nhàng cười nhạo nói.

Đối với nàng không như vậy phản cảm, Trương Hỉ Huệ cùng Trần Sĩ Kiệt sau khi nghe Liêu Trân Trân nói, đột nhiên nhướng mày, trên mặt đồng thời lộ ra tia nghi ngờ.

“Ngả Lan, cô nói thật, chúng ta sẽ không trách cô, dù sao chúng ta bình thường thật phiền cô nhiều lắm, cho nên ngươi không cần phải nói ra lời trái lương tâm.” Trần Sĩ Kiệt tiếp tục nói.

Lời trái lương tâm? Bọn họ là con giun trong bụng nàng sao? Bằng không, như thế nào sẽ biết lời nàng nói đến tột cùng là nói thật hay nói dối, vẫn là lời trái lương tâm?

Ngả Lan đột nhiên cảm thấy được có điểm buồn cười, nhưng phát hiện mình một chút cũng cười không nổi, này đó đồng nghiệp, bình thường đều là dùng thái độ như thế này đối đãi nàng – người đem hết cả người lẫn võ giúp bọn hắn làm việc sao?

Nàng nhịn không được rung mình một cái, đột nhiên cảm thấy được có chút lạnh, tâm lãnh.

“Tôi nói đều là lời nói thật, nếu các ngươi không tin, tôi cũng không thể nói gì hơn.” Nàng đứng lên, rời đi chỗ ngồi, rời đi nơi làm người ta thất vọng, đau khổ văn phòng.

Sự tình vẫn chưa xong.

Ngả Lan đi một chuyến toilet, trở lại văn phòng, đã bị Trương quản lí kêu vào phòng quản lí.

Nàng bất an không yên đứng trước bàn làm việc của quản lí, nghĩ thầm xong rồi, quản lí kêu nàng vào nhất định là muốn đuổi việc nàng, bởi vì quản lí trên mặt biểu tình muốn nói lại thôi chắc đã muốn gián tiếp nói cho nàng chuyện này.

“Ngả Lan, cô…” Trương quản lí muốn nói lại thôi nhìn nàng, do dự trong chốc lát, mới thật cẩn thận hỏi nàng, “Ngươi cùng Tổng giám đốc có qua lại sao?”

Ngả Lan nghiêm chỉnh há hốc mồm.

“Cái gì?” Nàng cứng họng nhìn Trương quản lí, cho là mình nghe lầm.

“Cô có phải hay không cùng Tổng giám đốc qua lại?” Trương quản lí thật cẩn thận hỏi lại một lần nữa.

Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương quản lí, chỉ cảm thấy khó có thể tin, bất khả tư nghị, còn có không hiểu ra sao, mạc danh kỳ diệu, sau đó cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

“Quản lí, ngài đang nói cái gì nha?” Nàng hai mắt mở to, ngạc nhiên kêu lên.

“Không phải sao?”

“Không phải!” Nàng trịnh trọng phủ nhận.

Rốt cuộc là ai như vậy chán ghét nàng, thế nhưng ngay cả lời đồn khoa trương như vậy đều tạo ra? Nàng rất giận.

“Quản lí, ngài như vậy lại tin loại này lời đồn nhảm, nói ra như vậy không thấy thật kỳ quái? Tôi làm sao có thể cùng Tổng giám đốc qua lại? Tôi dựa vào cái gì nha, ngài cảm thấy được tôi có chỗ nào sẽ làm Tổng giám đốc coi trọng? Diện mạo? Dáng người? Hay là gia thế bối cảnh, bằng cấp? “

“Nếu tôi đây có cách gì có thể làm cho Tổng giám đốc thích, yêu tôi, ngài cảm thấy được, tôi còn phải làm việc vất vả như vậy sao, bị mọi người hô đến gọi đi, mỗi ngày còn phải tăng ca đến nửa đêm, chỉ vì lĩnh mỗi tháng không đến ba vạn nguyên tiền lương sao?” Nàng kích động phản bác, vào công ty hai năm, nàng lần đầu tiên phát hỏa như vậy.

“Cô không cần kích động như vậy.” Tựa hồ bị phản ứng kích động của nàng hù dọa, Trương quản lí ôn nhu trấn an.

“Tôi không có kích động, tôi chỉ…”

Nàng chính là cảm thấy được rất không giá trị, cảm thấy được nản lòng thoái chí mà thôi.

Tuy rằng nàng trả giá cho tới bây giờ cũng không cần hồi báo, cũng không yêu cầu được cảm tạ cái gì, nhưng cơ bản nhất là tín nhiệm, tôn trọng cùng thân mật, bọn họ ít nhất hẳn là cho nàng đi? Kết quả xem nàng hiện tại rơi xuống cái gì kết cục?

Bị hoài nghi là hướng Boss tố cáo, bị nói là trong ngoài không đồng nhất nói lời trái lương tâm, còn bị cấp trên nghi ngờ cuộc sống riêng tư của nàng, nàng rốt cuộc là làm sai cái gì nên bị nghi ngờ, bị xa lánh? Đơn giản là nàng muốn tìm về một chút thuộc về mình thời gian làm việc, không muốn lại làm người hô đến gọi đi, chân sai vặt tiểu muội sao?

Nàng thật sự cảm thấy được chính mình hai năm qua trả giá thật không đáng!

Ngả Lan nhịn không được bĩu môi cánh hoa tự giễu, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía cấp trên, trực tiếp mở miệng hỏi: “Quản lí, ngài bảo tôi tiến vào, là muốn đuổi việc tôi sao?”

“Cái gì?” Trương quản lí ngốc sửng sốt, vội vàng lắc đầu. “Không phải. Ngươi tại sao có thể nghĩ như vậy?”

“Vậy kêu tôi vào là vì cái gì?” Nàng hỏi.

“Bởi vì Tổng giám đốc tựa hồ đối với việc cô luôn giúp người khác làm việc cảm thấy thực tức giận, cho nên tôi mới muốn biết lý do “

“Taôi cùng Tổng giám đốc có phải hay không có quan hệ đặc biệt?” Nàng nhìn Trương quản lí không chuyển mắt, thay hắn đem lời nói cho hết.

Trương quản lí nhịn không được lộ ra biểu tình xấu hổ.

“Quản lí, ngài có biết Tổng giám đốc vì cái gì lại tức giận sao?” nàng tiếp theo còn nói.

“Vì cái gì? Cô biết nguyên nhân chính sao?”

“Quản lí biết tôi vì cái gì hầu như chiều nào sau khi tan ca đều phải lưu lại công ty tăng ca sao?” nhìn cấp trên, Ngả Lan không trả lời mà hỏi lại.

“Lưu lại tăng ca, đương nhiên là bởi vì công việc không có làm xong. Không phải sao?”

“Vậy ngài có biết vì cái gì tôi mỗi ngày không có biện pháp hoàn thành sớm công việc, đem công việc của mình làm xong sao?”

“Tôi biết có rất nhiều người đều thích tìm cô thay bọn họ làm việc, cô nếu có công việc chính mình phải làm, có thể nói ra!”

“Nói ra hữu dụng sao?” Nàng ngắt lời nói. “Quản lí chẳng phải thường nói với tôi một câu, không phải là “Công tác của cô không vội, trước giúp tôi làm cái này? Những người khác chẳng lẽ không dựa trên dưới làm theo sao?”

“Ý của cô là đang trách tơi sao?” Trương quản lí đột nhiên nhíu mày.

“Tổng giám đốc sở dĩ sinh khí, là bởi vì liên tục hai lần thấy tôi ở lại công ty tăng ca thêm đến mười giờ mới tan ca, thấy nghi ngờ năng lực của tôi, lúc sau lại thấy tôi thế nhưng ở trong thời gian làm việc thay mọi người chạy chân mua tiện lợi, đồ uống, hắn mới phát hỏa. Công ty trả lương mời tôi đến đi làm, là muốn thay công ty công tác, mà không phải thay những người khác làm chạy chân tiểu muội. Quản lí, nếu ngài là Tổng giám đốc của công ty, nhìn đến tình huống này, chẳng lẽ ngài sẽ không phát hỏa sao?”

Trương quản lí đột nhiên không lời nào để nói trầm mặc xuống.

“Tôi không biết Tổng giám đốc hay không có cùng quản lí nói qua, nhưng là tôi đã bị cảnh cáo, từ hôm nay trở đi không chính xác sau giờ tan ca còn ở lại công ty tăng ca. Cho nên quản lí, nếu ngài không có gì để nói, tôi có thể đi ra ngoài làm việc sao?”

Nàng thu hồi vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói.

“Đi ra ngoài đi.”

Cúi mình chào, nàng xoay người đi ra phòng quản lí, trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc.

Trong phòng làm việc không khí vẫn đang u ám, cũng không có bởi vì qua một thời gian ngắn mà cải thiện, nhưng chính là có người có thể hậu trứ kiểm bì, dùng dối trá nụ cười tới gần nàng, lấy đạt tới mục đích.

“Ngả Lan, quản lí tìm cô làm cái gì? Không tìm cô phiền toái đi?”

“Ân.”

“Vừa rồi phòng nghiệp vụ gọi điện thoại đến, nói bọn họ có văn kiện muốn giao. Cô có thể được giúp tôi lấy lại đây? Tôi đang đợi điện thoại, đi không được.”

“Thực xin lỗi, tôi còn có rất nhiều công việc phải làm, cô kêu người khác giúp cô đi lấy được không?” Nàng cũng không ngẩng đầu lên cự tuyệt.

“Chỉ cần năm phút đồng hồ.”

“Thực xin lỗi.” Nàng không nghĩ lại làm người tốt, từ bây giờ bắt đầu.

“Cô… Quên đi, cầu cô không bằng cầu thần. Nếu không thật đúng là nghĩ đến cô không chịu làm nữa!” Hừ nhẹ một tiếng.

“Người ta hiện tại có Tổng giám đốc đại nhân làm chỗ dựa vững chắc, không thể so sánh nổi, tôi xem cô vẫn là nên ít phiền nàng, miễn cho không cẩn thận bị cắn một cái.” Liêu Trân Trân cảnh cáo nói, trong giọng nói tràn ngập trào phúng.

“Đúng vậy ác, cô như thế nào không nói sớm đâu? Thực xin lỗi nha, Ngả Lan, cô lòng dạ rộng lượng, hẳn là đại nhân không chấp tiểu nhân đi?”

Ngả Lan mặt trước sau không chút thay đổi, trầm mặc không nói, làm chuyện của mình.

Nàng tự nhủ chính mình không cần để ý các nàng thì tốt rồi, hiện tại các nàng đang nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ nói chút chanh chua, lời nói châm chọc khiêu khích, chờ hết hôm nay hoặc qua thời gian sau, tự nhiên sẽ không có việc gì .

Đương nhiên, nếu muốn trở lại như lúc trước là không thể, bởi vì nàng cũng đã có cơ hội thay đổi, sẽ không lại làm người hô đến gọi đi, cái người tốt. Bất quá ít nhất hẳn là có thể ở chung hòa bình đi? Dù sao mọi người là đồng nghiệp cùng chung một văn phòng.

Nàng là như thế hy vọng xa vời .

Lúc trướcđi làm trong công ty, Ngả Lan đều cảm thấy được thời gian trôi quá nhanh, trong nháy mắt đã tời giờ tan ca, mà nàng lại còn có một đống lớn công việc chưa có làm xong, thời gian hoàn toàn không đủ sử dụng.

Chính là hôm nay, nàng quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đợi tiếng chuông tan ca vang lên, đợi đến tóc đều nhanh phải bạc trắng.

Còn mười phút nữa.

Nàng liếc nhìn một cái đồng hồ trên cổ tay, nghiêng về phía cửa, một bên vội sắp xếp lại đồ đạc đã sớm dẹp gọn ràng trên bàn.

Nguyên lai đây là tâm trạng muốn tan ca sớm, thật đúng là kích thích nha. Nàng vui vẻ nghĩ.

Còn tám phút nữa.

Lần đầu tiên tan ca sớm như vậy, về nhà nàng muốn làm cái gì đây? Đúng rồi, trong nhà tủ lạnh dường như đã thật lâu không dọn, dọn tủ lạnh cũng không sai.

Ân, còn có vách tường phòng bếp cũng thật lâu không lau, mặc dù ở nhà số lần nấu ăn không nhiều lắm, một tuần nhiều lắm hai ba lần mà thôi, nhưng vẫn là sẽ có khói dầu cùng tro bụi, là nên lau lau chùi chùi một chút.

Nghĩ như vậy còn sàn phòng tắm, tuy rằng nàng cách hai, ba ngày sẽ lau một lần, nhưng thật ra đều không có lau vách tường, cũng nên lau chùi. Sau đó rất nhiều quần áo mùa đông còn để trong tủ, rất nhiều quần áo mùa hè trong tủ lấy ra còn chưa sắp xếp gọn ràng, phòng cũng đã lâu không có tổng vệ sinh, tiểu thuyết trước kia mua đều nằm ở trong góc dính đầy bụi, cũng nên hảo hảo sửa sang lại một chút.

Trời ạ, không thèm nghĩ nữa, như vậy tưởng tượng ra là nàng còn có nhiều như vậy việc phải làm, nàng quả thật không phải là một người có thể nhàn rỗi.

Tâm tình đột nhiên trong lúc đó tốt lên, nàng lần thứ hai liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ một cái.

Còn hai phút.

Thật tốt quá! Bởi vì nàng hiện tại rốt cục có loại sung sướng, cảm giác khẩn cấp muốn tan ca, không phải chỉ có đơn thuần tâm tình bất đắc dĩ muốn trốn chạy mà thôi.

Đô đô… Trên bàn điện thoại đột nhiên vang lên.

Nàng nhịn không được nhíu mày, lần đầu tiên thử nghiệm cảm giác mới mẻ này, không nghĩ sắp tan ca liền nghe được tiếng điện thoại vang lên.

Nàng đưa tay đi nghe.

“Phòng hành chính tổng hợp, xin chào.”

“Ngả Lan?” Không phải là thanh âm thực quen thuộc.

“Đúng vậy.”

“Tôi là Chương Sĩ Hào.”

Ngả Lan trong nháy mắt trong đầu một mảnh trống rỗng, lập tức nàng cảm thấy tức giận, bởi vì nếu không phải hắn, nàng hôm nay như thế nào lại trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích?

“Đúng vậy, xin hỏi có gì phân phó?” Nàng lạnh lùng đáp lại, ngay cả Boss cũng không muốn gọi.

“Năm phút sau, dọn dẹp đồ của em rồi đến bãi đỗ xe.”

“Vì cái gì?” Nàng nhịn không được hỏi.

“Xác định em có tan ca đúng giờ.”

“Tôi sẽ tan ca đúng giờ!” Nàng ngăn không được tức giận nói.

“Sau đó đem công việc mang về nhà làm?”

“Tôi không có!”

“Mắt thấy mới tin. Năm phút sau gặp ở bãi đỗ xe.” Nói xong, hắn cúp điện thoại.

“Cái tên chán ghét!” Ngả Lan giận không kềm được dùng sức đem ống nghe dập mạnh xuống.

“Làm sao vậy? Là ai vậy?” Trương Hỉ Huệ rất ít thấy nàng phát hỏa nhịn không được tò mò nhìn nàng, mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Không nghĩ sinh nhiều việc, làm cho đồng nghiệp biết đại Boss thế nhưng lại gọi điện thoại cho nàng cái tiểu viên chức, nàng nhịn xuống tức giận, nhẹ nhàng bâng quơ lắc đầu nói.

Tiếng chuông tan ca rốt cục vang lên.

Nàng lập tức dọn dẹp mặt bàn, đem máy tính tắt đi, đem ngăn kéo khóa lại, sau đó đứng dậy đeo lên ba lô.

“Thật có lỗi, tôi đi trước.” Nàng nhìn mọi người nói, sau đó trở thành người đầu tiên rời công ty tan ta.

Tuy rằng bình thường sau khi tan ca số người còn tiếp tục ở lại công ty tăng ca không nhiều lắm, nhưng là trong nháy mắt tiếng chuông hết giờ vang lên, liền thu dọn đồ đạc người đeo túi rời đi cũng không nhiều, cho nên thang máy không kẹt, bãi đỗ xe ở tầng ngầm lại không có một người.

Ngả Lan bởi vì từng đến nơi này,chỗ đậu xe đại Boss một lần, cho nên biết xe Boss là chiếc nào, đậu ở nơi nào.

Nàng mang theo vẻ mặt ngăn không được khó chịu cùng tức giận, thẳng tắp phương hướng chính xác đi đến.

Hỗn đản Boss! Hắn nghĩ đến nàng không có việc làm sẽ chết sao? Mắt thấy mới tin! Hay là hắn nghĩ đến nàng sẽ đem văn kiện cơ mật của công ty mang về nhà, sau đó tiết lộ đi ra ngoài? Nàng chỉ là một cái hành chính tổng hợp tiểu viên chức?

Phải kiểm tra liền cho hắn kiểm tra, kiểm tra xong, nhìn hắn còn có cái gì để nói, đáng giận đại hỗn đản!

Đi đến cạnh xe hắn, nàng trước sau nhìn xung quanh tìm người, căn bản liền không nghĩ tới đại Boss lại nhanh hơn nàng đã ở trong xe chờ nàng, cho nên cửa xe không hề báo trước đột nhiên ở bên người nàng mở ra, thực muốn dọa nàng mà.

“Lên xe.” thanh âm của Boss từ trong xe truyền ra.

“Vì!” Nàng vốn muốn hỏi vì cái gì, lại đột nhiên nghĩ đến nếu đứng ở bên cạnh xe Boss cùng Boss nói chuyện bị người công ty xuống dưới lấy xe bắt gặp, cũng không phải là chuyện gì tốt, đành phải ngậm lại miệng ngồi lên xe, cũng chủ động đem cửa xe đóng lại.

Đóng cửa xe xong, nàng lập tức đem trên vai ba lô lấy ra, động tác muốn đưa cho hắn.

“Anh không phải muốn kiểm tra sao? Cầm.”

“Nơi này quá tối, ra ngoài mới nhìn.”

Nàng sửng sốt, hoàn toàn vô lực phản bác, bởi vì bãi đỗ xe tầng ngầm đúng là rất tối. Nàng đành phải rầu rĩ ngậm lại miệng. Chờ hắn đem xe theo bãi đỗ xe tầng ngầm đi ra ngoài.

“Rồi, có thể nhìn.” Xe ra khỏi cao ốc, ra bên ngoài đường cái, nàng lập tức lại đem túi xách của chính mình đưa lên, thầm nghĩ nhanh lên làm cho hắn kiểm tra xong, thật nhanh tránh xa con người này.

“Tôi đang lái xe thấy thế nào? Em nghĩ muốn gây tai nạn xe cộ sao?”

Nàng nhướng mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe bởi vì trong thời gian tan ca mà xuất hiện thật nhiều xe cộ.

Thật sự lúc lái xe phải đặc biệt coi chừng không thể phân tâm nếu không rất có thể sẽ gây ra tai nạn xe cộ. Nàng đành phải lần thứ hai ngậm lại miệng chờ lúc xe dừng lại nói sau.

Sau đó chỉ thấy tòa cao ốc công ty cách bọn họ càng lúc càng xa, xe của nàng đậu trước cửa cao ốc công ty cũng cách bọn họ càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.