Ông Chủ Là Cực Phẩm

Chương 1: “Phim tình cảm” ở văn phòng




MỞ ĐẦU

MỘT ĐÊM VUI VẺ

Lần đầu.

Rất nhiều người có một số lần đầu, lần đầu, lần đầu, luôn là hối hận về lần đầu.

Lần đầu của Nguy Đồng cũng không hẳn là hối hận, có chút đáng tiếc, nhiều nhất là… mơ hồ.

Cô mơ hồ mỗi khi hồi tưởng lại. Bức tranh lúc nào cũng thiếu sót, không lần nào có thể hoàn chỉnh được.



Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày đó năm đó, Nguy Đồng xoa cái đầu đau nhức, tỉnh lại trong một phòng tại khách sạn.

Giường chiếu bừa bộn, khắp nơi là quần áo của cô. Cô mở chăn, nhìn từ ngực mình xuống, bỗng ngây người…

Ngoài cửa sổ có tiếng xe nổ máy vọng lại, cô quấn chiếc chăn mỏng lên người đi ra phía cửa sổ. Phòng cô ở tầng hai phía nam, có thể nhìn rõ dưới ánh đèn đường một chiếc xe màu đen đang rẽ ở cổng khách sạn, như một mũi tên lao vào màn đêm.

Cô đứng ngây ra bên cửa sổ rất lâu.

Tốc độ của chiếc xe đó, rõ ràng như gặp phải ma vậy.

Quả nhiên là thế. Sau đó nhìn vào gương nhà tắm, đến cô cũng bị giật mình. Lớp trang điểm mắt của người trong gương đã nhòe hết, hai con mắt gấu trúc đen ngòm bao trùm gần nửa mặt. Màu son đỏ tươi trên môi cũng bị lem, biến thành một cái miệng đầy máu đáng sợ. Thêm vào cặp lông mi giả sắp rơi ra ngoài, mái tóc dài nhuộm vàng đỏ rối tung, người trong gương chẳng khác gì một con ma.

Cô ôm gương than thầm.

Lần đầu tiên của đời người, lại ở một nơi không biết là đâu, cùng một người không biết là ai, thậm chí đã làm hay chưa cô cũng không dám chắc. Vì trên chiếc giường bừa bộn đó, không có vết máu.

Lẽ nào chỉ làm một nửa?

Một người bạn rất vô trách nhiệm nói: “Có lẽ hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên không phải trên giường, mà là trong nhà tắm.”

Một người bạn khác rất có trách nhiệm nói: “Không phải cô gái nào lần đầu cũng có máu, người luyện tập và vận động quá độ như cô, tấm màng mỏng manh đó có lẽ sớm đã tự rách rồi.”

Vì thế, mấy năm nay cô vẫn không làm rõ được cái đêm đáng nhớ đó. Kí ức ấm áp vậy, rốt cuộc là đã từng xảy ra hay chỉ là một giấc mộng xuân sinh động trong lúc điên cuồng của cô?

Quan trọng nhất… Quan trọng nhất là, người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen bỏ đi vội vã đó rốt cuộc là cao hay thấp, béo hay gầy, đẹp hay xấu?

Đúng thế, ngoài biết mình uống say ra, toàn bộ sự việc, cô không biết gì rõ ràng, đến cả mặt mũi của đối phương cũng không biết, cho dù chạm mặt va vào nhau trên phố cũng chưa chắc đã nhận ra.

Hỏi: “Muốn tìm người đàn ông từng qua đêm với cô trong thành phố lớn hiện đại hóa với dân số mười triệu người thì tính khả thi là bao nhiêu phần trăm?”

Nguy Đồng không trả lời được.

Năm năm sau khi sự việc này xảy ra, một người tìm mãi không được đã nghĩ theo một chiều hướng khác – có khi không phải đàn ông mà là phụ nữ.

Năm năm sau, câu chuyện bắt đầu!

Sau tốt nghiệp, trải qua một năm lang thang khắp xã hội, Nguy Đồng cuối cùng cũng tìm được một công việc thích hợp ở Lăng Thị nhờ vào mối quan hệ với anh của chồng em gái bác hàng xóm. Chú này là tổ trưởng tổ bảo vệ Lăng Thị. Trước đây Lăng Thị xảy ra “nội loạn”, một anh bảo vệ gãy xương phải nhập viện, thiếu một vị trí nên Nguy Đồng mới được nhận.

Cô cũng rất chăm chỉ. Trước khi đến Lăng Thị, trong một thời gian ngắn, cô đã đi nghe ngóng khắp nơi về Lăng Thị. Cô nghĩ, biết mình biết người trăm trận trăm thắng.

Được biết, LăngThị là doanh nghiệp gia tộc, tất cả người họ Lăng đều nắm vị trí quan trọng của tập đoàn.

Lại được biết, Lăng Thị rất lớn, vô cùng nhiều tiền, là một trong bốn tập đoàn lớn nhất thành phố, ông chủ lại rất kín tiếng, không trả lời bất cứ cuộc phỏng vấn nào.

Lại được biết, nội bộ Lăng Thị tranh chấp không ngừng, đặc biệt là Lăng Thái và Lăng công tử, âm thầm công khai đấu đá liên tiếp.

Lại được biết, nữ nhân viên của Lăng Thị ai ai cũng kiều diễm như hoa, tùy ý chọn một cô cũng có thể tham gia thi hoa hậu đài truyền hình tổ chức.

Lại được biết, hàng năm hàng nghìn sinh viên mới tốt nghiệp dù đấu nhau sứt đầu mẻ trán cũng đều muốn vào Lăng Thị, nhưng cuối cùng chỉ tuyển dụng có một trăm người.



Thông tin đến từ bạn bè hàng xóm, người bán hoa quả lầu dưới, người mua đồ cũ…

Không ngờ vận đen vẫn bám lấy. Dù Nguy Đồng đã tìm hiểu kỹ, tháng đầu tiên đi làm vẫn xảy ra chuyện.

Sự việc rất đơn giản: Cô đánh cả công tử của Lăng Thị.

Sau này Hình Phong Phong và Tô Sung hỏi đến, cô cảm thấy hoàn toàn không thể trách bản thân. Hôm đó đến lượt cô trực ca đêm, một tổ bốn người, hai người ngồi theo dõi camera, hai người còn lại phụ trách đi tuần cả tòa nhà.

Tòa nhà tập đoàn Lăng Thị có ba mươi tầng, đi tuần tất cả các phòng mỗi tầng phải mất gần một đêm. Việc này bộ phận bảo vệ không ai thích làm, thông thường người trực ban chỉ đi thang máy lên xuống một hồi, không bao giờ đi tuần cẩn thận.

Những ngày Nguy Đồng đi làm, là nữ bảo vệ đầu tiên trong lịch sử Lăng Thị, được các anh ưu ái, công việc chính là ngồi trong phòng camera quan sát màn hình, mua trà chiều cho mọi người, ngoài ra thoải mái nói chuyện.

Điều này khiến người hiếu động như cô bí bách muốn chết. Bây giờ hiếm có cơ hội vận động, cô cầm thẻ chìa khóa đi tuần tỉ mỉ từng tầng.

Hạng mục chính của Lăng Thị là làm nhà đất. Mấy tòa nhà nổi tiếng nhất, xa hoa nhất thành phố đều là sản phẩm của Lăng Thị. Mấy năm nay, Lăng Thị phát triển càng nhanh chóng, dần dần tiến vào ngành khách sạn và ngành du lịch.

Nguy Đồng trước giờ không hiểu nhiều lắm về kinh doanh, nó khác xa cuộc sống của cô. Chỉ biết anh Thành hàng xóm muốn mua nhà cách đây đã sáu năm rồi, kết quả do giá nhà mỗi năm một tăng nên đến giờ vẫn phải ở căn nhà cũ.

Nguy Đồng còn nhớ hôm bố mời khách đến ăn cơm mừng cô được vào Lăng Thị làm việc, lúc cô đi mời anh Thành, anh tức giận bức xúc nói “Lăng Thị? Em có biết không, chính là Lăng Thị đã làm ra tòa nhà quý tộc gì đó, khai thác suối nước nóng khách sạn nghỉ dưỡng gì đó, khiến giá nhà đất cả thành phố tăng cao. Cái chung cư cao cấp tên là “Thanh Phong Vọng Sơn” tận năm mươi nghìn tệ một mét. Rõ ràng là muốn cắt cổ dân thường chúng ta!”

May nhờ có những lời đó của anh Thành khiến Nguy Đồng lại có thêm hiểu biết về Lăng Thị.

Đương nhiên, lúc đó cô không hề biết, sau nửa tiếng nữa, cuộc đời cô sẽ thay đổi.

Phải trách mấy anh trong tổ bảo vệ, trước đây không để cô làm việc. Đến giờ nhân vật lớn nhất trong Lăng Thị Nguy Đồng được gặp chính là tổ trưởng tổ bảo vệ. Ngoài tổ trưởng ra thì cô không biết một ai khác, tự nhiên cũng không ai nhắc nhở cô thói quen và sở thích của một số nhân vật lớn hơn trong Lăng Thị.

Vì thế, lúc văn phòng tầng hai mươi vọng lại tiếng phụ nữ kêu cứu giữa đêm, Nguy Đồng ra tay không do dự.

Cô đạp cửa văn phòng đang khóa, nhờ ánh đèn pin và ánh trăng chiếu qua cửa kính, cô nhìn rõ một cô gái tay bị trói, khổ sở giãy dụa trên sô-pha, còn cả người đàn ông đang ở trên người cô gái làm chuyện cầm thú.

Nguy Đồng tát cho anh ta một cái rồi lôi xuống.

“Khốn kiếp! Là tôi!” Người bị đánh giận dữ hét lên.

“Tôi đánh anh!” Tay đấm chân đá…

Sau đó, cô gái hỏi Nguy Đồng sao lại làm vậy, Nguy Đồng chậm rãi trả lời: “Nhịn gần tháng trời, đánh đã tay quá…”

Cô gái: “…”

***

Sau này, Nguy Đồng mới biết, đó là Lăng công tử Lăng Thị, người luôn tranh đấu với Lăng Thái trong lời đồn – Lăng Lạc An.

Lần đầu Lăng Lạc An xuất hiện trước Nguy Đồng, quả thật có vẻ hơi mất mặt.

Thực tế chứng minh, diễn “phim tình cảm” trong văn phòng là không thông minh, không những hại bản thân mà còn hại cả người khác.

Nguy Đồng bị đuổi, đến đơn sa thải cũng không được nhận. Lý do vì lúc mấy người trực đêm đến hiện trường đã bị Lăng công tử mặt mũi bầm tím đuổi ngay tại chỗ.

Điều khác lạ là, ngày thứ ba sau khi Nguy Đồng bị đuổi, tập đoàn Lăng Thị lại gửi đến thông báo tuyển dụng, vẫn là công việc cũ, đãi ngộ lương cũng không có gì thay đổi. Tổ trưởng tổ bảo vệ suy nghĩ cả ngày cũng không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao. Chú chỉ biết giấy thông báo mới này là một lãnh đạo Lăng Thị trực tiếp gửi xuống, địa vị của Lãnh đạo này hiển nhiên cao hơn Lăng công tử.

Hôm đó, Nguy Đồng tay cầm giấy thông báo phục chức, cười tít mắt.

Những người đàn ông bên cạnh Nguy Đồng lập tức tránh xa cô. Tổ bảo vệ ai cũng biết lực sát thương của Nguy Đồng không chỉ ở quyền cước, nụ cười của cô càng "đáng sợ". Ngày thường gương mặt nâu nhạt nhẹ nhàng ấy mỗi lúc cười vừa đáng yêu, cuốn hút lại vô cùng xinh đẹp. Lăng Thị quy định nhân viên cùng tổ không được yêu nhau. Các anh không muốn ngã vào vực sâu nên chỉ còn cách tránh xa.

Về nguyên nhân đằng sau, Nguy Đồng không tìm hiểu nhiều, dù sao công việc không mất, cô lại có thể thoải mái sống ở tổ bảo vệ.

Thấy Nguy Đồng thoải mái như vậy, chú tổ trưởng lại không mấy thoải mái. Theo kinh nghiệm trước đây, người đắc tội Lăng Thị công tử không ai có kết cục tốt. Vị thiếu gia này vô cùng đẹp trai, nhưng lại xấu tính vô cùng, vừa tùy tiện vừa độc đoán, nhưng lại rất được lòng phụ nữ. Cũng chính vì như vậy trước giờ anh ta không hiểu thế nào là phong độ quân tử. Cho dù đối phương là nữ, chỉ cần thấy chướng mắt, vẫn bị chỉnh đốn như thường.

Sự nghiệp bảo vệ của Nguy Đồng từ đó có nhiều nhiệm vụ công tác kỳ lạ. Ví dụ liên tiếp ba đêm một mình đi tuần cả tòa nhà Lăng Thị, bị gọi đến một bộ phận khác, đối diện với một thùng thư tình tìm phong thư tên XXX. Ví dụ nữa là lúc đang ăn cơm nhận được thông báo nói có công việc, đợi cô đi hết tòa nhà lớn xuống đã quá giờ ăn trưa...

Cuối cùng là Lăng công tử gọi điện thoại đến nói có việc, lệnh cô hỏa tốc lên tầng hai mươi tám. Đợi cô đứng chờ mấy tiếng ngoài cửa văn phòng, Lăng Lạc An mới ung dung bước từ thang máy ra, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi sao cô vẫn còn ở đây?

Nguy Đồng chỉ còn cách bực bội mà thôi.

Bố đã nói, ra ngoài làm việc sẽ bị ức hiếp. Dù sao về cơ bản là lao động chân tay, Nguy Đồng không có sở trường nào khác ngoài tố chất sức khỏe tốt. Chạy hay đứng hoàn toàn có thể ứng phó được.

Điều duy nhất an ủi là tiền lương tháng đầu tiên của Nguy Đồng nhiều hơn lương thực tế 20%, đồng thời thời gian thử việc sẽ kết thúc sớm hơn quy định, trở thành nhân viên chính thức của Lăng Thị.

Không cần nói, thông báo này cũng là vị lãnh đạo kia gửi trực tiếp xuống. Hôm đó, Nguy Đồng cầm giấy lương, bất giác có chút hiếu kỳ và cảm kích với vị lãnh đạo bí ẩn kia.

***

Tiền lương tăng, mức độ biến thái của công việc cũng bắt đầu tăng lên. May mà trước mắt Lăng công tử vẫn đang học đại học, không phải ngày nào cũng ở văn phòng, Nguy Đồng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.

Hôm đó là cuối tuần, Nguy Đồng hẹn với hai người bạn, đến công viên sinh thái cắm trại hai ngày một đêm để giải tỏa.

Công viên sinh thái này rất lớn, thường xuyên có những người trẻ tuổi chán ghét cuộc sống đô thị đến dã ngoại qua đêm. Buổi sáng, lúc Nguy Đồng đeo balo cố gắng trèo lên sườn núi ở nơi cắm trại, Hình Phong Phong và Tô Sung ở bên cạnh cùng quay sang nháy mắt, họ nói bên cạnh có một anh vô cùng đẹp trai nhìn cô rất lâu rồi. Còn nói nhìn đồ đạc của anh ấy và những người đi cùng đã biết thân phận không hề đơn giản, chỉ một chiếc áo khoác thể thao cũng bằng tất cả đồ đạc của ba người các cô, tuyệt đối đây là con nhà giàu.

Nguy Đồng quay đầu, mấy người đó cách bọn họ không xa, khoảng bảy tám người, có nam có nữ, đều rất trẻ. Quả nhiên có một thanh niên mặc đồ thể thao màu đỏ đang ngẩng đầu nhìn về chỗ các cô. Anh ta dáng người cao, tóc nhuộm màu hạt dẻ, trên sống mũi đeo một chiếc kính đen thời trang lớn, cử chỉ hành động đều khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết là công tử con nhà giàu, ngay cả hành động bỏ kính xuống cũng rất đẹp.

Đối phương thấy cô nhìn, trợn mắt, lông mày nhíu lại thành một hàng. Gương mặt anh ta vô cùng đẹp, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo và hống hách.

Nguy Đồng khẽ thở dài trong lòng, quen nhìn đối phương mặt vest trong công ty, đột nhiên đổi thành bộ thể thao, thoạt đầu cô không nhận ra. Còn thở dài vì đối phương quả thật rất đẹp trai, giống như người mẫu thời trang trong tạp chí, thậm chí có thể dùng từ "tuyệt đẹp" để miêu tả.

Hình Phong Phong và Tô Sung mắt sáng lên, không ngừng đẩy Nguy Đồng ra làm quen.

Cô liếc mắt: "Anh ta chính là Lăng Lạc An".

Hai người lập tức xị ra, bắt đầu cảm thán, rõ ràng là một công tử đẹp trai, sao có thể biến thái như vậy, quả nhiên nửa thân dưới dùng quá nhiều dẫn đến thiếu khí ở não. Câu miêu tả sinh động đầy hình tượng này là của Nguy Đồng. Lúc nói câu này, Hình Phong Phong và Tô Sung đang thảo luận phần trăm khả thi của việc Lăng công tử là người tình một đêm của cô. Sau đó Nguy Đồng đã trả lời bằng câu này: "Nếu kẻ kiêu ngạo biến thái, nửa thân dưới dùng quá nhiều dẫn đến thiếu khí ở não đó là đối tượng tình một đêm của mình năm ấy, ngày mai mình sẽ đến chùa Đông Lăng xuất gia..."

Nguy Đồng không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng đi cắm trại của mình, liền nhanh chóng kéo hai cô bạn, tránh ra xa. Ai ngờ, cuối cùng vẫn không tránh được.