"Đi xuống!" Hắn khẽ ra lệnh, hai mắt vẫn khóa chặt trên người Vân Nhu Y, Tiểu Bình ngay lập tức đứng lên, cất bước đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn như có vẻ ôn hòa nhưng miệng lại nở nụ cười mang theo tà khí, nhìn thấy Vân Nhu Y tâm hoảng ý loạn, không biết làm như thế nào cho phải, hơn nữa kia vẻ mặt kia của nàng càn khiến hắn như sư tử đang đói tự nhiên lại vồ được một con mồi. Nàng cảm thấy lo lắng, nhịn không được bật thốt kêu lên: "Tiểu Bình. . . . . ." , giọng nói kinh sợ của Vân Nhu Y vừa cất lên đúng lúc níu chặt chân Tiểu Bình lại, nàng khẽ dừng chân một chút, quay đầu lại. . . . . .
"Cút!"
Giọng nói kinh sợ như sét đanh xuống, khiến cho Tiểu Bình sợ tới mức có cho tiền cũng không dám đứng lại, lập tức chạy trối chết.
Tiểu Bình vừa đi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, hắn giống như Vua sư tử từ từ tiến đến gần nàng làm cho Vân Nhu Y lập tức cảm thấy run rẩy.
"Ối. . . . . ." Nàng cảm thấy cổ họng khô khốc, nhất thời nhớ không nổi bản thân muốn nói gì, đành phải hàn huyên nói: "Tề tiên sinh. . . . . ."
"Ngạo Vũ, ta muốn ngươi gọi ta là Ngạo Vũ."
Không hiểu ra sao cả, nàng khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái. Được rồi, Ngạo Vũ thì Ngạo Vũ, nàng rất biết nghe lời, khẽ giọng nói : "Ngạo Vũ, xin chào."
"Không được rồi, ta cảm thấy không được rồi!" Tề Ngạo Vũ nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, hai người từ đến chân dường như áp sát lại với nhau, nhưng đó là dường như. Trên thực tế, hai người không có lấy một điểm tiếp xúc nhưng lại cách nhau không hơn 5 cen-ti-mét, khoảng cách này làm cho nàng ngay cả thở cũng không dám dùng sức. Hơn nữa hơi thở của hắn biến thành muôn ngàn bàn tay, gắt gao ôm lấy thân thể nàng.
"Đừng như vậy." Vân Nhu Y dồn dập thở gấp, khó khăn lắm mới nhấc được đôi chân cứng ngắc lên, lui về sau hai bước. Nàng không muốn cùng hắn quá thân mật, điều đó khiến nàng ngạt thở. "Ngươi có việc gì thì nói đi, đứng sát như vậy, ta thấy không thoải mái."
Tề Ngạo Vũ cảnh giác nhìn Vân Nhu Y mỉm cười đầy tà ý, nụ cười của hắn khiên nàng cảm thấy trái tim như run lên. Đột nhiên cánh tay dài tham của hắn nhanh chóng lướt đến trên mặt nàng, "Hỏi ta đi, ngươi dùng cái miệng nhỏ nhắn mê hôn của ngươi hỏi ta vì sao lại không vui?"
"Ngươi. . . . . ." Nàng biết không đấu lại hắn, đành phải thuận theo, khẽ nói: "Xin hỏi ngươi vì sao lại không vui?"
"Công ty gần đây nhất có tham gia một cái dự án công trình đấu thầu, vốn là đã muốn thắng thầu nhưng lại bởi vì cha ngươi thình lình phản bội, đem tư liệu mật bán cho đối thủ, làm cho Tề thị phải đưa ra giá chênh lệch đến mười vạn, cuối cùng vẫn thất bại, mà lại còn đánh mất cả danh tiếng. Cho nên, tâm tình ta bây giờ. . . . . ." Hai con ngươi đen tối thâm u của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hắn khẽ lắc đầu, "Thật không tốt." (BB: Anh xạo bà cố....Muốn chị hiến thân đền đáp thì nói đại cho rồi....đúng là BT; Vũ ca: *lườm lườm*; BB: *run rẩy* sao tự nhiên lạnh vậy ta? )
"Ơ!", nàng sửng sốt, cha nàng thật sự. . . . . ." Thực xin lỗi."
Đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập áy náy, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa khẽ run rẩy, nàng cứ vô tội như vậy, cứ ngây thơ như vậy, thật sự . . . . . . đẹp mê người.
Hắn khẽ rên rỉ , hắn không thể chống cự được nữa rồi. Nhanh chóng áp sát vào mặt nàng, tham lam mút lấy đôi môi xinh đẹp của nàng.
Vân Nhu Y trợn hai mắt kinh hãi nhìn hắn, hắn như thế nào có thể. . . . . .
"Ngươi. . . . . ." Nàng vừa mở miệng, ngay lập tức chiếc lưỡi giảo của hắn thừa cơ chui vào miệng nàng , vội vàng mút lấy vị ngọt thơm mát của nàng.
Ư...ư...ư..., tiểu yêu tinh mê người này. . . . . . Một tia điện thoáng qua chạy vào sâu trong tâm hắn, khoái cảm nhanh chóng bùng phát ra toàn thân, Tề Ngạo Vũ cảm thấy toàn thân xương cốt đều bức bối khó chịu.