Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 7




Chương 1.4

Sưu tầm

Quên chuyện đó đi! Tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe thể thao đời mới đắt tiền hướng về phía cánh cổng cao lớn đồ sộ, phi như bay ra ngoài. Hắn hiện tại cả người nóng bừng bừng, hắn cần một cao thủ trên giường nhiệt tình giúp hắn hạ hỏa.

Di động vang lên, hắn bực bội nhấc máy.

"Lão Đại. . . . . ." Tôn Lăng Tiêu vừa ủy khuất vừa ai oán từ từ cất tiếng

"Có rắm cứ phóng, đừng có khóc lóc ỷ ôi với ta, muốn chết à."

( lão Đại, ngươi tâm tình thật không tốt tí nào! *câu này của tác giả, BB vô can >"

"Nói, ta đang muốn tìm người hạ hỏa, ngươi có muốn xung phong chịu trận không?" Đánh nhau và làm tình, hiện tại cả hai việc đều có thể làm cho hắn hạ hỏa. (BB: Vũ ca dã man....tội Y Y tỷ tỷ của ta >"

"Đừng đừng, ta mạng nhỏ không dám nhận, ta tự biết thân thể ta yếu đuối toàn thịt là thịt thật không thể chịu nổi một thiết quyền yêu thương của ngài đâu, thỉnh ngài thương tình mà tha cho tiểu nhân, ngày mai tiểu nhân còn muốn gặp lại người nhà." Nếu như mặt mũi bị đánh cho bầm dập như đầu heo thì làm sao gặp khách để thương lượng công việc. Hắn thà chết cũng không dám nhận, có cho hắn cái chức tổng giám đốc hắn cũng không dám. "Lão Đại, A Uy là Tổng giáo đầu của công ty chúng ta, chuyên bảo vệ sự an toàn cho các nhân viên, võ công cao cường, tuyệt đối có thể giúp ngài đánh nhau hạ hỏa, hay là cứ gọi hắn đi. . . . . ." A Uy thô lỗ cục mịch, cho làm bao cát thật sự rất thích hợp.

"Hắn đi công tác ở phía Nam."

"Óe. . . . . ." Xong rồi, toi rồi, đây liệu có được xem là tin tức xấu trong ngày không?

"Ngươi rốt cuộc là có chuyện gì, đừng quanh co lòng vòng ."

"Ách, lão Đại. . . . . ." Hắn thật cẩn thận nói.

"Đừng có ở đó mà thử tính nhẫn nại của ta, hiện tại ta đã cố gắng bình tĩnh hết mức rồi."

Tôn Lăng Tiêu cả kinh, bật thốt : "Cao ốc Minh Hồng có dự án đấu thầu, vừa rồi đã mở thầu. Công ty xây dựng Vĩnh Nghiệp của Tề thị chúng ta chênh lệch mười vạn tệ so với giá thầu, tập đoàn Anh Phong cũng bại dưới tay ta."

Công ty xây dựng Vĩnh Nghiệp là công ty con của tập đoàn Tề thị tập, bởi vì được hỗ trợ về mặt tài chính, hơn nữa lại rất có uy tín trong giới, mấy năm qua dĩ nhiên có thể lật đổ được địa vị của tập đoàn xây dựng Anh Phong, trở thành công ty hàng đầu trong cả nước.

"Mười vạn?" Tề Ngạo Vũ chậm rãi nói, đây là một cái giá chênh lệch không lớn, thậm chí là rất nhỏ bé, cho nên càng làm cho đối phương tức điên lên.

"Đúng vậy!" Giọng nói thập phần vui vẻ, Tôn Lăng Tiêu thật sự cảm thấy rất vui mừng, Tập đoàn Anh Phong giữ vị trí hàng đầu đã nhiều năm nay, cuối cùng đã bị đánh bại. Họ Mục kia bây giờ cho sáng mắt ra, ngày thường hay thích hung hăng càn quấy, cứ thích lấy gậy trúc đi chọc vào tổ ong vò vẽ, bây giờ cho hắn nếm mùi. Nghĩ đến chuyện đó, Tôn Lăng Tiêu thật sự muốn cười lên thật to, sau đó tiếp tục giậu đổ bìm leo, nói tiếp: "Họ Mục kia vẫn còn chưa biết sợ, hắn còn nói nhất định ở vụ sắp tới sẽ đoạt lại địa vị đứng đầu trong giới xây dựng."

"Thật sao?" Tề Ngạo Vũ lạnh lùng nghiêm nghị ở đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất. Tay lái hơi đổi hướng, đem xe ngừng lại ở ven đường, "Lấy giấy bút ra? Ta muốn ngươi cẩn thận hãy nhớ kỹ. . . . . ." Hắn tiếp tục nói chuyện gì đó, một lúc sau mới cúp điện thoại.

"Người không chạm đến ta, ta không chạm đến người. Nhưng nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ. . . . . ." Tề Ngạo Vũ lạnh lùng cười, âm điệu trong giọng cười của hắn tràn ngập mùi máu tươi.

Giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng đi như bay, hướng về một hướng khác, chạy cực nhanh.

"Uh, tốt lắm, tiếp đi. . . . . ."