Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 43




Nhưng cũng không thể tưởng tượng ra một khi hắn tức giận, sẽ là dọa người đến như vậy!

"Ngạo Vũ, mọi người đã họp xong!"

Tiếng nói dễ nghe ấy thật đúng lúc giải cứu mọi người, Vân Nhu Y dường như có chút phấn khích từ phòng bếp chạy ra, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn hắn. Tuy rằng trên mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện vài "chòm râu trắng", nhưng lại càng tôn lên hai gò má mềm mại trắng hồng đáng yêu của nàng. (BB: em càng ngày càng ngưỡng mộ chị. Chị cứ như con mèo nhỏ ý. Yêu chết được)

Tề Ngạo Vũ vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt giảm xuống bằng 0, mọi người tim đập liên hồi cuối cùng cũng thoáng bình ổn trở lại.

"Xem nàng nè, biến thành khuôn mặt mèo con rồi. Có phải lại chạy đến phòng bếp phá phách cái gì hay không?" Ngón tay chạm lên chiếc cằm mềm mại, bàn tay ấm áp tinh tế lau đi bột mì trên mặt nàng.

"Không có mà, đừng có dùng một phần nhỏ tấm lòng tiểu nhân của ngươi đi đo với tấm lòng quân tử của ta nha" Nàng trừng lớn đôi mắt to trong suốt, không cam lòng đấm ngực hắn một cái, lại nhịn không được thở phù một cái, khẽ cười, vô cùng đắc ý nói: "Là thím Lưu hảo tâm dạy ta làm bánh ngọt, rất ngon miệng nha, chứ không phải ta đến phòng bếp muốn phá phách cái gì đâu!" (Yu: Ài, lắm tục ngữ quá, ta thà làm cảnh H còn hơn *đỏ mặt – ing*; BB: Yu BT có thừa cần chi phải đỏ mặt giả nai...hắc hắc)

"Thật không?" Hắn cố ý kéo dài âm thanh, "Nàng đã không muốn phá phách, vậy hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ nhỉ!"

Xem nàng mặt xám mày tro, đầy người bột mì cùng bọt nước, hắn thật sự có đánh chết cũng không tin phòng bếp có thể may mắn tránh được một tai kiếp...

"Ừ thì..." Nghĩ đến việc phòng bếp chịu khổ như đại chiến thế giới lần thứ ba, nàng chột dạ nói quanh co, sau đó lại hiên ngang hùng dũng nói: "Việc này không thể trách ta, tại phòng bếp không có máy đánh trứng, ta làm bánh ngọt cần phải đánh rất nhiều trứng và rất nhiều bột mì, sau đó... Ta... chỉ là sơ ý.... trượt tay thôi... Đây là ngoài ý muốn... Ta không phải cố ý đánh đổ chậu..."

Nhìn bộ dạng nàng càng ngày càng chột dạ lấm lét và ngữ khí càng ngày càng thấp, mọi người hai mắt nhìn nhau, thật sự không khó để tưởng tượng hiện tại phòng bếp nhất định là vô cùng thê thảm. (BB: =]]] chị trực tiếp gây hậu quả nghiêm trọng...)

"Nhưng mà.... người ta cũng không phải cố ý. Mọi người làm sao lại nhìn ta như vậy? Cứ ngồi đó chờ bánh ngọt ‘Tuyết nương tử’ ta làm ra lò, nhất định không khác so với thứ bánh được ăn hàng ngày là mấy đâu." Nàng thẹn quá thành giận hét lớn.

Phì một tiếng, mọi người nhất thời cười ha ha. (BB: ôi, xấu hổ chưa, chị ơi là chị ="=)

Bỗng nhiên nhận được thông báo từ bên ngoài, A Uy ở bên tai hắn thấp giọng vài câu.

"Nàng ta? Hiện tại tới làm gì?" Đôi mày rậm của Tề Ngạo Vũ nhíu lại, hiển nhiên đối với tin tức này thật sự không có hứng thú.

"Sao vậy, Ngạo Vũ, ngươi vì sao lại tức giận?" Vân Nhu Y nghi hoặc nhìn Tề Ngạo Vũ.

Tề Ngạo Vũ nhìn nàng tâm tư hơi thay đổi, không đáp mà hỏi: "Y Y, nàng rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Xem nàng vội vàng mất nguyên một buổi sáng, lại biến chính mình thành mặt xám mày tro. Vậy có muốn đi xem thử xem bánh ngọt của nàng hiện như thế nào hay không? Có phải là sắp ra lò rồi hay không? Nhưng hiện tại đừng có nói trước cho ta biết là nàng đang nướng "tuyết nương tử" nha, ta chờ xem đến khi nàng mang ra nó có biến thành hắc sâm lâm hay không!" (Yu: Rừng rậm đen kịt – cháy đó bà con ^^, xấu hổ quá Y Y ơi; BB: ta cũng thấy xấu hổ nữa nha >"

"Nói thế là có ý gì? Tuyết nương tử là tuyết nương tử, hắc sâm lâm là hắc sâm lâm, hai cái khác biệt như vậy, sao..."

"Sao nào? Nàng đem bánh ngọt nướng hỏng, nướng cháy. Thế không gọi là hắc sâm lâm sao?"

Tề Ngạo Vũ trêu chọc như vậy, nhất thời lại khiến một trận cười lớn vang lên, Vân Nhu Y nhất quyết không phục .

"Tề Ngạo Vũ!" Nàng tức đến dậm chân, nói: "Ngươi... Ngươi rất xem thường người ta, thím Lưu khen người ta đầu óc thông minh tay lại khéo léo, ta chắc chắn sẽ không đem bánh ngọt nướng cho cháy đâu".

"Người ta tùy tiện nói thì nàng cũng tin à" Hắn dùng ánh mắt đồng cảm nhìn nàng, thở dài rồi lại lắc đầu, "Nàng là khách đó nha, tay chân nếu không linh hoạt thì thím Lưu cũng không nữ nói nàng vụng về!"

"Tề Ngạo Vũ!" Nàng lần đầu xuống bếp, đã bị ép cho thành như vậy, thật sự rất... đáng giận, mất mặt gấp đôi bị người khác xem thường nha.